Nhìn thân ảnh của bé gái nhìn qua chỉ có 4 đến 5 tuổi đang đứng trên Võ Đài, toàn trường sắc mặt mộng bức...
Đình Manh Manh chiều cao còn chưa đến đầu gối của Đồ Huy, thân thể bé bỏng, đầu đội cái nón như siêu nhân rộng thùng thình lỏng lẻo, cái đầu so với toàn thân còn to hơn, nhìn qua cực kỳ quái dị...
Mặc dù từ lâu đám người đã sớm chú ý đến Đình Manh Manh, cũng có chút tò mò nhưng lại không suy nghĩ quá nhiều...
Thứ nhất vì nể mặt Âu Dương Thương Lan, bọn hắn không dám dùng thần thức dò xét tình huống cụ thể của Đình Manh Manh, chỉ cho rằng nàng là một tiểu đệ tử khả ái được Bồng Lai Tiên Đảo cưng chiều nên mang theo chơi đùa mà thôi.
Thứ hai vì khí tức toàn thân Đình Manh Manh thu liễm đến cực hạn, dù muốn dò xét cũng chưa chắc thực hiện được, lại thêm Lạc Yên biểu hiện quá kinh diễm khiến đám người càng thêm xem nhẹ Đình Manh Manh.
Vậy mà giờ đây, khi nhìn thấy Đình Manh Manh không biết từ bao giờ đã leo vọt lên đài, toàn thân tỏa ra một luồng khí thế rõ ràng chẳng kém chút nào so với Đồ Huy, cả đám triệt để trợn mắt há hốc mồm.
“Cái này...tình huống như thế nào? Bé gái năm tuổi là Địa Vương?”
Đồ Huy cũng là gương mặt mơ mơ hồ hồ, hắn có trăm tính ngàn tính cũng không nghĩ đến đối thủ của mình sẽ là tiểu nha đầu này, nhìn qua quả thật không có chút gì là nguy hiểm a.
“Bồng Lai Tiên Đảo từ bao giờ có thêm một Địa Vương? Hơn nữa còn quái dị như vậy?” Hải Vực Nữ Vương có chút ghen ghét nhìn Âu Dương Thương Lan nói ra.
Một đám Tiên Vương cũng là liên tục gật đầu, theo lý mà nói chỉ cần Hải Vực Tinh xuất hiện thêm một Tiên Vương bọn hắn sẽ lập tức có được thông tin qua các hệ thống tình báo, bởi vì mỗi một Tiên Vương chính là chiến lực nồng cốt của Vương Cấp Thế Lực, quyết định rất lớn thắng bại nếu xảy ra chiến đấu, không thể xem nhẹ bất kỳ ai được.
Vậy mà giờ đây Bồng Lai Tiên Đảo đột ngột nhảy ra một Tiên Vương lạ hoắc, làm sao không vừa kinh ngạc vừa ghen ghét? Huống hồ đây còn là Địa Vương.
Phú Nhược Linh âm thầm buồn cười, chỉ sợ rằng ở đây chỉ có mình nàng biết được thân phận thật sự của Đình Manh Manh, năm xưa khi ba vị Đảo Chủ đảo Bồng Lai giáng lâm Việt Long Tinh, Đình Manh Manh còn chưa lão hóa ngược đến như vậy, lúc đó có thể xem như thiếu nữ thanh thuần hoạt bát 15 16 tuổi, bây giờ chỉ như bé gái 5 tuổi, chẳng trách không ai nhận ra.
Nếu không phải nhờ mối quan hệ hữu hảo giữa nàng với Âu Dương Thương Lan, chỉ sợ Phú Nhược Linh cũng mờ mịt như đám đông vậy.
“Thế nào? Các ngươi xem thường Manh Manh?”
Thấy những ánh mắt nhìn mình quái dị, Đình Manh Manh lập tức giận dữ hai tay chống nạnh, chỉ tay quay vòng đại điện một vòng, âm thanh thánh thót nũng nịu nói ra:
“Bất kỳ ai lên đây ta đều một đấm đánh xuống, cho các ngươi biết cái giá của việc chọc giận Manh Manh!”
Toàn trường sắc mặt càng thêm quái dị, đám nữ nhân Bồng Lai này người sau so với người trước càng thêm kiêu ngạo a.
Bất quá khí thế Địa Vương trên người Đình Manh Manh là hàng thật giá thật, đủ tư cách chiến với Đồ Huy một trận, bọn hắn cũng bắt đầu tò mò...không biết Bồng Lai Tiên Đảo có thể làm được trò trống gì.
Bọn hắn sẽ không ngu ngốc cho rằng Đình Manh Manh thật sự là đứa bé năm tuổi, chỉ là suy nghĩ nát óc vẫn không ra nguyên nhân gì khiến nàng biến nhỏ đến như vậy.
“Sao ta lại có cảm giác bất an...”
Đồ Lão ánh mắt nhíu lại, nếu tính cả ba vị Đảo Chủ cộng thêm cả Đình Manh Manh này...Bồng Lai Tiên Đảo chiến lực đỉnh cao thật sự không thể xem thường, chỉ sợ khi gia chủ chưa đột phá Tiên Tôn sẽ rất khó áp chế, trận này nếu thua bắt buộc phải mất đi Trảm Không Cốt Kim rồi.
Nghĩ đến đây hắn vội vàng truyền âm cho Đồ Huy nói: “Thiếu chủ cẩn thận, tuyệt đối đừng chủ quan! Toàn lực ứng phó ngay từ đầu mới là thượng sách!”
“Bổn công tử biết rồi!” Đồ Huy gật đầu, sắc mặt nghiêm túc.
Những năm qua hắn được các vị tiền bối Săn Ma Điện chỉ dạy không được xem thường bất kỳ đối thủ nào, thiên tài Ma giới cũng giao chiến qua không ít, đương nhiên sẽ không vì ngoại hình bên ngoài mà đánh giá thấp Đình Manh Manh.
“Quy tắc tỷ thí vẫn không thay đổi, bên nào bị đánh khỏi Võ Đài trước tiên bị xem là thua cuộc!” Phú Nhược Linh lên tiếng nói ra:
“Nhờ Đồ lão thiết lập kế giới xung quanh, cách Võ Đài mười mét là được!”
Vì để tránh cuộc va chạm giữa hai Địa Vương ảnh hưởng đến những thiên tài chưa đạt đến Tiên Vương có mặt ở đây, Phú Nhược Linh quyết định trước hết thiết lập kết giới.
“Không thành vấn đề!”
Đồ lão ngạo nghễ gật đầu, thân thể già nua bắn mạnh mà lên...
“Kim Lung Kết Giới!”
Theo tiếng quát lạnh vang vọng đại điện, vô tận Kim Vương Lực từ cơ thể Đồ lão bắn mạnh mà ra, tầng tầng liên kết, chỉ thoáng chốc đã kết thành một cái kết giới nhìn như l*иg chim khổng lồ, đem Võ Đài bao phủ vào bên trong, kết giới cách rìa Võ Đài mười mét không thừa không thiếu theo đúng yêu cầu của Phú Nhược Linh.
Điều đáng nói là vì đây là một Kết giới có hình dạng l*иg chim như ẩn như hiện, đám người bên ngoài vẫn có thể quan sát diễn biến trên Võ Đài một cách bình thường như chẳng có gì che chắn.
“Nếu bị nhốt trong Kim Lung Kết Giới này, chỉ sợ phải dùng đến Bá Lực toàn thịnh hoặc đầy đủ 109 Vũ Hoàng Kiếm ta mới có thể thoát khốn!” Lạc Nam sắc mặt ngưng trọng.
Kim Lung Kết Giới do Đồ lão thi triển quá mức cao thâm huyền ảo, Thiên Vương Lực thật sự quá mức chặt chẽ, với tu vi Ất Tiên hiện tại của hắn nếu muốn phá rách Kim Lung Kết Giới, phải dùng đến Bá Lực có Long Lực bên trong.
109 thanh Vũ Hoàng Kiếm thì không cần phải nói, khi tập trung toàn bộ chúng nó...uy lực có thể sánh ngang Đế Cấp Pháp Bảo, phá nát một Thiên Vương Cấp kết giới không phải khó khăn gì.
Chỉ bất quá cái giá phải trả để thoát khỏi Kim Lung Kết Giới thật sự không nhỏ, nếu chẳng đến mức vạn bất đắc dĩ, Lạc Nam sẽ không mạo hiểm.
“Đồ lão hảo thủ đoạn, kết giới cấp bậc này dù là bổn Vương muốn thoát khỏi cũng tốn một phen công lao!” Đạo Huyền Kiếm Vương gật đầu nói ra.
Một đám Tiên Vương cũng cảm khái liên tục, Kim Lung Kết Giới này rộng lớn thì thấy lỏng lẻo, thực chất nếu Đồ lão thi triển trong quy mô nhỏ, chỉ sợ dưới Thiên Vương đừng mong thoát khỏi.
Ít nhất là Vương Cấp Thượng Phẩm Vũ Kỹ.
“Đa tạ Đồ lão!” Phú Nhược Linh cũng lễ phép nói ra.
“Phú tiểu thư không cần khách khí, tỷ thí có thể bắt đầu!” Đồ lão gật đầu vuốt râu, thái độ hòa ái đến cực điểm, khác xa với dáng vẻ cao cao tại thượng khi đối mặt với đám người.
Ở trong mắt Đồ lão, Phú Nhược Linh chính là con dâu tốt tương lai của Đồ gia, đương nhiên cần đối xử thận trọng.
“Bắt đầu rồi hả? có thủ đoạn gì mạnh nhất thi triển ra xem nào, có chịu nổi một đấm của Manh Manh không? hì hì...” Đình Manh Manh hứng thú nhìn Đồ Huy, luôn cảm giác tên tiểu tử thân thể gầy yếu này không chịu nổi một kích.
“Hừ, mặc kệ ngươi là ai, hôm nay bổn công tử phải chiêm ngưỡng dung nhan của nữ nhân Bồng Lai Tiên Đảo, xem thử có sánh bằng một phần mười của Phú tiểu thư hay không...”
Đồ Huy cực kỳ bình thản nói, không quên nịnh nọt lấy lòng Phú Nhược Linh một trận.
Nào ngờ trước câu nói của hắn, Phú Nhược Linh lại là cau lấy đôi chân mày liễu, sắc mặt biểu lộ không vui.
Lạc Nam âm thầm vỗ vỗ trán, tiểu tử Đồ Huy này thiên phú lợi hại thật đó, nhưng tán gái lại quá ngu, thủ đoạn dìm nữ nhân khác xuống để tâng bóc nữ nhân mình thích thấp kém như vậy cũng sử dụng được.
Nếu là đối với nữ tử nông cạn bình thường chắc là có hiệu quả, nhưng muốn theo đuổi nữ nhân cấp bậc như Phú Nhược Linh thật sự quá mức rẻ tiền a.
“Ra chiêu đi! nói nhảm nhiều quá...” Đình Manh Manh cũng không vui nhìn Đồ Huy, càng nhìn tên này càng muốn đấm một trận, mặt của Đại tỷ là tiểu nhân vật như ngươi được phép xem sao?
“Hừ, bổn công tử một khi đã chiến, chính là sử dụng toàn lực...có bị thương cũng đừng trách ta!”
Đồ Huy nghiêm nghị nói một câu, Vương Lực trong cơ thể ầm ầm chấn động, phá thể ra ngoài...
“Vương Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo – Kim Vương Huyền Lân Giáp!”
Để bảo vệ bản thân, trước tiên Đồ Huy dùng đến Pháp Bảo...
Một kiện chiến giáp vàng rực được tạo thành từ một tấm lân phiến khổng lồ, nhanh chóng bao trùm toàn bộ cơ thể Đồ Huy, khiến hắn nhìn qua cực kỳ oai phong lẫm liệt.
“Kim Vương Huyền Lân Giáp? Đây là một trong số những Pháp Bảo nổi danh của Đồ gia, nghe nói là được luyện chế từ một tấm vảy của Kim Kỳ Lân!” Hải Long Yêu Vương ánh mắt híp lại trịnh trọng nói ra.
“Cái gì? thần thú Kim Kỳ Lân?” Đám người kinh hãi.
Kỳ Lân là một trong những chủng tộc Thần Thú hùng mạnh tại Đại Tiên Giới, chỉ một tấm vảy của nó có thể luyện chế ra Vương Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo không phải chuyện lạ gì.
Điều đáng nói chính là Đồ Huy vậy mà trực tiếp sử dụng pháp bảo như vậy, chỉ sợ Thiên Vương muốn trọng thương hắn cũng phải tốn sức, Đình Manh Manh có thể thắng sao?
“Kim Kỳ Lân...” Ngay cả Lạc Nam sắc mặt cũng nghiêm túc, hắn có được Vũ Hoàng Kiếm luyện chế từ Lông Phượng Hoàng, biết bộ phận trên cơ thể Thần Thú mạnh mẽ đến mức nào.
Bất quá nhìn thấy Âu Dương Thương Lan và Mộ Sắc Vy vẫn là tương đối bình tĩnh, âm thầm quan sát tình hình.
“Ha hả, bổn công tử từng nhờ vào Kim Vương Huyền Lân Giáp mà thoát khỏi tay một vị Thiên Ma Vương, hôm nay lấy ra chính là dành cho Bồng Lai Tiên Đảo đầy đủ tôn trọng!” Đồ Huy đắc ý cười...
“Thoát khỏi Thiên Ma Vương?” Số đông một lần nữa cả kinh.
Không hổ danh là thiên tài của Săn Ma Điện, chỉ là Địa Vương lại có thể thoát khỏi Thiên Ma Vương, dù là dựa vào Kim Vương Huyền Lân Giáp cũng là nhân vật kiệt xuất.
“Phòng ngự đã xong, tiếp đến là công kích!” Đồ lão hài lòng gật đầu, đối với việc Đồ Huy trực tiếp xuất động Kim Vương Huyền Lân Giáp cực kỳ tán thành.
Mà Đồ Huy cũng không để mọi người đợi lâu, hai tay bắt đầu cấp tốc kết ấn...
Trong khoảnh khắc đó, Kim hệ Vương Lực cuồn cuộn bao trùm không trung, theo thủ pháp của Đồ Huy ở trên không trung nhanh chóng kết tụ.
Hư ảnh một tôn Đại Đao do Kim Vương Lực hình thành, thân Đao sắt lẹm như khuyết nguyệt, một màu Hoàng Kim cao quý sáng lấp lánh, uy áp dữ dội khiến không gian có dấu hiệu nứt ra...
“Vương Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ - Đồ Ma Kim Đao Ảnh!”
Đồ Huy cười gằn ngửa đầu lên trời gào thét...hư ảnh đại đao màu hoàng kim lơ lửng trên đầu hắn, tùy thời có thể đồ sát vô số địch thủ.
“Vương Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ?”
Đám người lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt ngưng tụ lại...ngay cả Thiên Vương cũng từ hư ảnh Kim Đao sắt lẹm kia cảm giác được một tia nguy hiểm.
“Đồ Ma Kim Đảo Ảnh, chính là Vũ Kỹ Kim Hệ mạnh nhất của Đồ gia, dùng gần như toàn bộ Kim Vương Lực ngưng tụ thành Đao Ảnh, có khả năng đồ yêu diệt ma!” Phú Nhược Linh nghiêm túc mở miệng.
“Phú tiểu thư kiến thức quả nhiên không tồi!” Đồ lão tán thưởng nhìn nàng nói.
Đồ Ma Kim Đao Ảnh quả là Vũ Kỹ bá đạo của Đồ gia, mà lai lịch của nó cũng không hề đơn giản chút nào.
“Một vị Đồ gia lão tổ của chúng ta từng lập nên công danh hiển hách, từ đó may mắn có cơ hội quan sát Đế Cấp Pháp Bảo – Đồ Ma Đao của Săn Ma Điện, từ đó lấy cảm hứng sáng chế nên vũ kỹ Đồ Ma Kim Đao Ảnh như ngày hôm nay!” Đồ Huy nhìn hư ảnh Đại Đao trên đỉnh đầu mình, sắc mặt cuồng nhiệt nói ra.
“Đồ Ma Đao? Đế Cấp Vũ Khí?” Đám Tiên Vương một lật nữa giật mình, âm thầm hít sâu một hơi khí lạnh.
Đế Cấp...hai từ đơn giản nhưng lại cách biệt bọn họ quá xa, như ở hai thế giới khác biệt, vĩnh viễn cũng không thể với tới...
Đồ Ma Đao là một trong những Đế Cấp Pháp Bảo nổi danh nhất thuộc Săn Ma Điện, tại thời đại viễn cổ trảm qua thủ cấp của vô số cường giả Ma giới nổi danh, hiển hách vô cùng.
Không ngờ Đồ gia tổ tiên từng có cơ hội quan sát Đồ Ma Đao ở khoảng cách gần, từ đó lấy cảm hứng sáng tạo nên Đồ Ma Kim Đao Ảnh, trở thành vũ kỹ mạnh nhất của Đồ gia như ngày hôm nay.
“Có thể bại dưới Đồ Ma Kim Đao Ảnh, ngươi có thua cũng là vinh dự!” Đồ Huy nhìn Đình Manh Manh đang ở phía đối diện, ngạo nghễ nói ra.
Mặc dù Đồ Ma Kim Đảo Ảnh so với Đồ Ma Đao thực thụ kém không biết bao nhiêu lần, nhưng dù sao cũng có được một chút Đế uy đến từ Đồ Ma Đao, có tác dụng trấn áp tâm linh Ma tu, cực kỳ cường hãn.
Đứng trước Đồ Ma Kim Đao Ảnh, thân thể bé bỏng của Đình Manh Manh trở nên nhỏ yếu vô cùng, như thuyền nhỏ giữa cơn sóng thần, chỉ cần một ngọn sóng ập đến sẽ bị vô tình nghiền nát.
“Manh Manh...” Lạc Nam lẩm bẩm một tiếng, lo lắng siết chặt nắm tay.
Nếu nàng gặp phải nguy hiểm gì, hắn lập tức xuất động 109 thanh Vũ Hoàng Kiếm, đem cái hư ảnh Đồ Ma Đao chó má gì đó nghiền thành cặn bã.
“Mô phỏng theo Đồ Ma Đao sao? bổn tọa cũng muốn nhìn...có thể chịu được mấy đấm?”
Một âm thanh nghiêm nghị đột ngột vang vọng Đại Điện, ẩn chứa cảm xúc cuồng bạo và ngông cuồng, trực tiếp khiến Lạc Nam phải đứng bật người dậy.
Bởi vì âm thanh này...chính là phát ra từ Đình Manh Manh bé nhỏ...
Nhưng tại sao...lại lạ lẫm như vậy?
“Đến rồi...” Mộ Sắc Vy trịnh trọng nói ra.
Không ai nhìn thấy lúc này, Vương Lực trong cơ thể Đình Manh Manh đang đè nén đến cực hạn, như hàng vạn quả bom nguyên tử dồn ép vào nhau, tùy thời tùy khắc có thể bùng nổ.
Nếu có Tiên Đế đủ kiến thức ở nơi đây quan sát, nhất định sẽ cực kỳ kinh dị phát hiện số lượng Vương Lực mà thân thể nhỏ nhắn kia sở hữu vượt qua tu sĩ đồng cấp vài chục lần, ít nhất đối với Đồ Huy chính là như thế.
Mà cơ thể nhỏ bé của nàng giường như chẳng chịu đựng nổi cổ lực lượng khủng bố dồn nén đến mức độ như vậy, đã có khí tức kinh khủng rò rỉ ra ngoài...
Răng rắc...
Lấy Đình Manh Manh làm trung tâm, không gian bốn phía tầng tầng sụp đổ...
Bên trong cái nón che mặt, đôi tròng mắt đỏ ngầu như máu bùng cháy hỏa diễm, vẻ ngây thơ trẻ con hoàn toàn bị thay thế bởi sự cao ngạo vô tình, không chút cảm xúc...
Mạch máu lưu thông dữ dội, kinh mạch cấp tốc phình to, nếu không phải là một Thể Tu mạnh mẽ, chỉ sợ chưa kịp công kích đã bạo thể mà chết...
Từ cơ thể nhỏ bé kia, vô tận Vương Lực rốt cuộc gào thét mà ra...
Một cái nắm đấm lớn được ngưng tụ từ số lượng Vương Lực khủng bố, không nhìn ra bất kỳ thuộc tính nào...
Bóng đen bao phủ toàn bộ Võ Đài, chính là bị nắm đấm kia bao phủ...
Đứng trước cái nắm đấm này, Vương Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ - Đồ Ma Kim Đao Ảnh thật sự quá mức nhỏ bé...
Đồ Huy ánh mắt ngơ ngẩn, một cảm giác nặng nề như núi đè ép toàn thân hắn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng...
“Không tốt!” Đồ lão ngửa đầu lên trời gầm thét.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của toàn trường, Đình Manh Manh nhẹ bước một bước...cánh tay nhỏ nhắn trên cơ thể của một đứa trẻ năm tuổi thúc về phía trước...
Nắm đấm như một hành tinh hình thành trên đỉnh đầu nàng nghiền ép lao đến...
RĂNG RẮC...ẦM ẦM ẦM...
Không gian băng liệt...