Kiều Ân cười nhẹ nhàng. Lưu Trạch Cẩn cũng bắt đầu có dấu hiệu ngấm thuốc. Cuối cùng thì hắn cũng chìm dần vào thứ thuốc mê của cô.
Kiều Ân ngồi dậy kéo dây áo lên. Cô thở dài nhẹ một hơi. Tiến đến bên bàn lật lật vài tờ giấy cũng không có gì quan trọng. Đang lúc xếp lại đống giấy để rời đi đột nhiên lại có một mẩu giấy rơi ra.
– Không gặp không về. Đây là có ý gì. Lưu Trạch Cẩn vốn là một tên chơi gái có tiếng luôn bỏ bê việc của gia tộc mà ăn chơi. Nói trắng ra là một tên phá gia chi tử chỉ bởi vì đó là cháu trai duy nhất cho nên đến giờ phút này địa vị mới không bị lung lay. Không xong rồi.
Kiều Ân tiến lại gần Lưu Trạch Cẩn.
– Phải xin lỗi cậu rồi.
Cô cúi xuống cởϊ qυầи áo của Lưu Trạch Cẩn ra sau đó mặc vào.
– Bây giờ phải làm gì với cậu đây.
Cô kéo Lưu Trạch Cẩn vào sau tấm rèm. Trói chân tay sau đó bịp miệng Lưu Trạch Cẩn lại.
Lại lấy điện thoại gọi điện cho Ngọc Nhu lấy đồ mà cô đã chuẩn bị trước sang đây.
Rất nhanh bên ngoài đã có tiếng. Cô giả giọng Lưu Trạch Cẩn dễ dàng giúp Ngọc Nhu vào phòng mà không hề bị nghi ngờ.
Ngọc Nhu đưa đồ đến. Cô nhanh chóng lấy tấm da giả đắp lên mặt sau đó tô vẽ một chút, lại lấy tóc giả đội lên. Trông cô giống y như Lưu Trạch Cẩn.
– Chủ nhân. Mọi chuyện đều đã an bài. Rốt cuộc ngài hóa trang như vậy để làm gì.
– Ta muốn chắc chắn một chuyện.
Ngọc Nhu đi đến chỗ giấu Lưu Trạch Cẩn lại nhìn bộ dạng của một tên đào hoa không quần áo không khỏi buồn cười. Không ngờ rằng cũng có một ngày hắn bị lừa như vậy. Đột nhiên cô nhìn đến chiếc nhẫn trên tay hắn.
– Chủ nhân, chiếc nhẫn này có gì đó không đúng.
Kiều Ân tiến lại gần. Cô lấy chiếc nhẫn từ tay Lưu Trạch Cẩn ra. Phát hiện chiếc nhẫn này giống y với chiếc nhẫn của Lạc Nhi. Cô bỗng thay đổi sắc mặt.
– Nếu như thật sự thì…
Cô đeo nó vào ngón tay. Sau đó xoay tròn đầu nhẫn dựa vào lực xoay nhấn xuống sau đó kéo ra. Quả nhiên nó giống y với sợi tơ của Lạc Nhi.
– Ngọc Nhu. Chúng ta đi thôi.
– Không phải ngài có chuyện cần xác nhận sao?
– Khỏi cần. Mau đi thôi.
Ra đến cửa cô cởi vài cái cúc áo của Ngọc Nhu ra. Lại tự làm hai người có chút lộn xộn. Ngọc Nhu biết ý dựa vào Kiều Ân nũng nịu.
Quả nhiên ra đến cửa hai tên vệ sĩ nhìn thấy hai người đi liền muốn ngăn cản.
– Thiếu gia.
– Ài xong việc rồi. Các người về trước đi. Còn có đừng có báo cáo với ông việc này. Ta không muốn đang vui thì bị gọi. Nếu như thế các người đừng trách.
Nói đoạn hai người vừa ân ái vừa đi khỏi thành công qua mặt vệ sĩ.
Kiều Ân và Ngọc Nhu nhanh chóng vào xe. Lúc chiếc xe cô ra khỏi cổng thì cùng lúc có một chiếc xe khác tiến vào. Hai chiếc xe đi lướt qua nhau lại chính là một khoảng khắc thoát chết trong gang tấc. Hai người trên đường trở về thuận lợi an toàn.
*****
Chiếc xe vừa vào dừng lại. Một người đàn ông trung tuổi bước xuống. Cùng lúc này hai tên vệ sĩ cũng đi xuống. Người đàn ông nhìn thấy hai tên vệ sĩ liền cất tiếng.
– Lưu Trạch Cẩn đâu?
Hai tên vệ sĩ quay lại. Cúi chào người đàn ông.
– Ngài sao lại đến đây. Không phải ngài cho người đến sao?
– Cái gì?
Hai tên vệ sĩ chợt nhận ra liền chạy nhanh lên lầu tìm kiếm trong phòng một hồi. Cuối cùng tìm được Lưu Trạch Cẩn khỏa thân bị trói liền mau chóng cởi trói lay tỉnh nhưng không được.
Người đàn ông kia bước vào phòng sau đó tiến lại gần Lưu Trạch Cẩn.
– Bị cướp rồi.
Người đàn ông lấy súng trong áo ra bắn hai phát hai tên vệ sĩ của Lưu Trạch Cẩn chết ngay mà chưa kịp nhận thức.
Tên vệ sĩ đứng sau người đàn ông bước lên.
– Để tôi cho người đuổi theo.
– Không cần. Đã đi xa rồi. Muốn tìm cũng không được. Tại chúng ta chậm một bước thôi.
Nói rồi quay đi.
*****
Lưu Phủ Han
Chiếc ô tô của Kiều Ân tiến vào cửa.
Tử Thiên Mạch đang dặn dò người làm vườn nhìn thấy cô về liền cung kính ra chào.
– Chào tiểu thư. Người về sớm vậy? Vậy tối nay người ăn tối ở đây chứ?
– Không có gì lên về sớm một chút. Tối sẽ ăn cơm ở đây. Giờ ta lên phòng trước bao giờ ăn cơm cậu cho người lên báo ta một tiếng là được.
– Vậy tiểu thư nghỉ ngơi trước đi. Tôi sẽ báo nhà bếp chuẩn bị.
– Được rồi.
Ngọc Nhu đi theo cô lên phòng.
Từ lúc trở về Kiều Ân không có nói gì khiến Ngọc Nhu hơi lo lắng. Mặc dù không có chuyện gì vượt khỏi tầm kiểm soát nhưng có vẻ như có chuyện gì đó không ổn. Nhất là khi cô nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Ân. Cô biết chủ nhân đã biết được điều gì đó.
Kiều Ân sau khi tắm xong thấy Ngọc Nhu vẫn còn ngồi ở phòng khách hơi đăm chiêu.
– Còn chưa về sao?
– Chỉ là ngài hôm nay hơi lạ. Có chuyện gì sao?
– Không có gì. Cô về nghỉ ngơi đi. Còn có dặn người chuẩn bị trực thăng tối mai chúng ta sẽ trở về.
Mặc dù ngập ngừng muốn hỏi nhưng Ngọc Nhu biết nếu chủ nhân đã không muốn nói thì có hỏi cũng không được gì. Cô " vâng " một tiếng rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
Chỉ còn lại Kiều Ân một mình trong phòng. Cô nhìn ngón tay đeo chiếc nhẫn kia. Rốt cuộc tại sao lại có một chiếc giống y hệt chiếc nhẫn của Lạc Nhi. Vốn dĩ đây là vũ khí độc nhất không phải sao. Vậy mà lại có cái thứ hai trên đời giống y hệt. Nếu nói nó là của tổ chức H.A vậy thì nó không thể rơi vào tay của Lưu Trạnh Cẩn bởi vốn dĩ vũ khí bí mật của mỗi tổ chức đều không được tiết lộ ra ngoài kể cả là làm ăn bởi vũ khí ấy có thể là tấm giá đỡ cho một tổ chức. Hơn nữa cho dù có sử dụng thì cũng là người có địa vị trong tổ chức. Lưu Trạch Cẩn vốn dĩ không hề giao du với H.A. Một tên ăn chơi cho dù có đốt tiền thì hắn cũng không tiêu vào mấy đồ vũ khí này bởi cơ bản đó không phải là thứ hắn muốn.
Nếu vậy chỉ có thể là vốn dĩ buổi đấu giả đưa tin có bản vẽ nhưng bản vẽ đó không có thật. Cái có thật có lẽ là trao đổi đồ mà nếu không nhầm thì nó là chiếc nhẫn này. Rốt cuộc thì sự thật về chiếc nhẫn này là gì?
******
Ài!!!! Bù đắp tổn thất cho các nàng thế nào đây… Thật ra tại hạ cũng vô cùng khổ não bởi không có thời gian. Lần tái xuất giang hồ trở lại lần này thật là rất vui tại vẫn có nhiều người ủng hộ và quan tâm ta như thế. Một phút chấm nước mắt……. Cảm ơn và vô cùng xin lỗi tất cả các vị huynh muội đã chờ đợi ta. Vì vậy ta quyết định chuộc lỗi bằng cách viết một câu chuyện khác. Ờ thì tình tiết cũng…. Câu chuyện cũng….. Ờ thì nói chung là sự xàm xí của trí tưởng tượng ấy. Cơ mà thực sự tổng thể ta thấy cũng nặng …… Cơ mà chưa biết bao giờ đăng để chuộc lỗi. Chắc còn lâu…….. Há há há……