Lạc Nhi nghe đến đây liền thấy cả người như nóng lên. Cô ngượng ngùng quay lưng lại với Kiều Ân. Đằng sau không có động tĩnh gì lại làm cô thấp thỏm hơn. Một cánh tay vòng qua eo cô. Bàn tay lướt nhẹ từ bụng dưới lên như có ma thuật, chạm đến đâu chỗ đó của cô liền phản ứng. Cô liền đè lại bàn tay đang không hề an phận kia, lúng túng mở miệng.
– Không cần. Ta buồn ngủ rồi.
Giọng nói mê hoặc của Kiều Ân cất lên :
– Vậy chị ngủ đi. Tôi làm việc của tôi.
Dứt lời Lạc Nhi liền cảm thấy ở mông mình cách một lớp vải, nơi kia của Kiều Ân nhẹ nhàng cọ sát. Còn nữa một bên ngực của cô cũng không kiêng dè gì bị xoa nắn không biết ra cái hình dạng gì. Hôm nay cô muốn ngủ mà toàn thân không chỗ nào là không có phản ứng. Cô khẽ thở dài. Bên dưới của cô nếu không nhầm chính là chất dịch đang chảy ra ngoài. Không được. Lạc Nhi ngồi bật dậy.
– Ta về phòng đây.
Cô ngồi dậy xoay người chân vừa đặt xuống thảm thì Kiều Ân liền ngồi dậy muốn kéo cô trở về. Bất ngờ thay vì quá vội không để ý đến cái chăn vậy là cả người cô vấp phải cái chăn liền ngã nhào. Theo quán tính cô liền nắm lấy vật tựa lại không ngờ nắm phải bàn tay của Kiều Ân đang muốn giữ mình lại. Thế là hai người đều ngã xuống tấm thảm.
Thật may bên dưới có lót thảm nếu không ngã thật đau. Nhưng bên trên sao nặng vậy. Cô mở mắt ra, cách mặt cô vài cm là khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Ân. Lướt xuống dưới một chút chính là bộ ngực trắng nõn lộ ra theo tầm nhìn của cô. Mà cô bây ngờ cũng không khá hơn là bao. Dây áo ngủ tuột xuống tận cánh tay lộ ra bộ ngực khủng. Phần váy bên dưới bị kéo tới tận bụng. Mà quan trọng nhất chính là nơi bí mật kia của cô đang áp vào nơi ấy của Kiều Ân. Cô ngượng ngùng quay mặt đi.
Kiều Ân hơi bất ngờ vì bị kéo ngã. Nhưng không sao, cô thấy bây giờ rất tốt. Khuôn mặt hiện lên nụ cười ranh mãnh. Cô cúi đầu cắn lên vành tai của Lạc Nhi. Biết được Lạc Nhi muốn giãy dụa cô liền dùng một tay cố định hai tay của Lạc Nhi trên đỉnh đầu. Tay còn lại nắm lấy cằm của Lạc Nhi kéo cô nhìn đối diện với mình.
– Chị muốn đi ngủ sao? Sao tôi không thấy chị định làm vậy nhỉ! Chị làm vậy tôi có thể coi như là chị đang dùng biện pháp lạt mềm buộc chặt với tôi không? Nếu chị muốn làm vậy tôi cũng sẽ không vạch trần chị đâu, hơn nữa lại vô cùng phối hợp. Chị thấy thế nào?
Lạc Nhi tức tối nhìn khuôn mặt của Kiều Ân. Cái người này không ngừng tự cao tự đại. Nếu không phải vì sao cô lại ngã chứ đã vậy cái người này còn đè lên cô. Bây giờ thì nằm trên người cô suy diễn.
– Không có. Chả không thèm ngươi đâu, đừng tưởng bở.
Kiều Ân mặt đầy suy tư.
– Thật sao? Ừm. Vậy bên dưới của chị thì sao?
Lạc Nhi nghe đến đây. Mặt cô càng đỏ hơn.
Buông cằm Lạc Nhi ra, bàn tay của Kiều Ân đi xuống dưới chạm vào qυầи ɭóŧ của Lạc Nhi. Cố ý ngạc nhiên kêu lên:
– Sao quần của chị ướt vậy?
Lạc Nhi lúc này vô cùng lúng túng. Cơ thể rõ ràng đã bán đứng cô.
– Gì…gì chứ. Còn không mau ngồi dậy.
– Để làm gì chứ?
– Tránh ra. Ta muốn về phòng.
– Chị đốt lửa rồi muốn trốn sao? Tôi không cho.
Lời nói vừa dứt Lạc Nhi liền thấy môi mình có gì đó mềm mềm. Cô trợn tròn mắt nhìn Kiều Ân đang hôn mình.
Biết Lạc Nhi đang ngẩn ngơ nhìn mình Kiều Ân liền cắn nhẹ vào môi cô.
– Chuyên tâm một chút.
– Hả? Gì? Á..A..a.a.
Tiếng hét dần bị nuốt nhường lại âm thanh cho tiếng môi lưỡi dây dưa. Sự kháng cự của Lạc Nhi dần trở nên yếu ớt. Cả người cô mềm nhũn. Ý chí phản kháng cũng rời ra cô.
Thấy Lạc Nhi dần thuận theo mình, Kiều Ân liền buông tay cô ra. Nụ hôn cũng bắt đầu trở nên cuồng nhiệt hơn. Một tay cô luồn vào những lọn tóc mềm mại của Lạc Nhi. Tay còn lại không kiêng nể gì nắm lấy một bên ngực của Lạc Nhi mà xoa bóp. Đầu lưỡi của cô tiến sâu vào, khơi gợi bản năng ở nơi sâu nhất của linh hồn. Lưỡi của cô cuốn theo hơi thở nóng hổi bắt đầu đòi hỏi nhiều hơn. Mọi ngóc ngách đều bị cô đi qua quét sạch. Cùng quấn lấy lưỡi của Kiều Ân nhảy múa. Nụ hôn nồng nhiệt cứ kéo dài cho đến khi cả hai cùng hít thở không thông, cô mới lưu luyến rời ra.
Không để Lạc Nhi được thở một chút, cô bắt đầu chuyển nụ hôn của mình từ cằm tới vành tai rồi lần xuống ngực. Cô không do dự há miệng cắn vào nụ hoa, lại từ từ nhả ra rồi dùng lưỡi quét vòng quanh bộ ngực.
Trước sự tấn công của Kiều Ân, Lạc Nhi chỉ có thể vô lực kháng cự. Hai tay cô luồn vào tóc của Kiều Ân, cả người ưỡn cong như một loại khích lệ đối phương. Cả cơ thể cô nóng bừng, Chỉ có thể nghe theo tiếng gọi bản năng nhất trong cơ thể con người.
******
Đôi lời của tác giả: Hihi. Ta đã về rồi đây. Các nàng có nhớ ta không? Có lẽ đăng hơi muộn nhỉ! Ta bị lệch múi giờ kinh khủng khi về nước và sau đó là một đống liên hoàn chuyện xảy ra. Chả liên quan nhưng lần này đi du lịch có thu được một số tài liệu bổ ích ( e hèm sẽ phụt máu đấy) dự là sẽ đưa vào trong những chương sắp tới. Cảnh báo là nếu ai không thể chịu nổi những cảnh "xiu xiu" nóng thì tốt nhất nên tự mình tìm dây mà trèo lên thôi. Ta chỉ là người đào hố, đào hết hố này thì sang hố khác. Ha ha ha…….
Cho các nàng thích kẹo: Dự là đang định ra một bộ ngọt chết người. Vô cùng nhẹ nhàng. Còn thế nào thì chờ hồi sau nha.