Tại tầng hầm bí mật của biệt thự hoa hồng đen. Trong căn phòng họp hắc bang bao trùm một bầu không khí lạnh lẽo đến quái dị. Phía dưới Ngọc Nhu sợ đến toát mồ hôi nhìn người con gái cao ngạo ngồi trên kia. Một thân ảnh xinh đẹp kiều mị lại vô cùng quyến rũ ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế sô pha sang trọng mạ vàng. Khuôn mặt xinh đẹp bị che đi bởi chiếc mặt nạ bạc bí ẩn chỉ để lại đôi môi đỏ gợi cảm. Bộ váy đen ngắn bó sát thân thể xinh đẹp tôn lên làn da trắng nõn nà. Tay phải đeo hai chiếc nhẫn hình vương miện chạm trổ tinh xảo chống hờ hững dưới cằm. Mái tóc dài xõa ngang vai kiêu ngạo bị cô quấn quấn thành vài lọn.
– Ngọc Nhu, ta biết không phải lỗi của cô. Chẳng qua cũng chỉ là một món hàng nhỏ chẳng qua chúng ta không thể làm việc mất uy tín như vậy. Ta mong tốt nhất là cô đừng làm ta thất vọng. Bắt được người thì giải về đây. Ta muốn xem xem ai to gan như vậy, dám động đến hàng của ta.
– Vâng thưa ngài.
Ngọc Nhu nói xong liền lui ra ngoài. Kiều Ân nở nụ cười quỷ dị nhấm nháp ly rượu đỏ như chờ con mồi sa vào bẫy.
******
– Chủ nhân, người đã bắt được rồi. Ngài xem nên xử lí….
– Mang người vào đây.
– Vâng, thưa ngài.
Bên ngoài cánh cửa đen lớn được mở ra. Một cô gái nhỏ nhắn mặc một bộ đồ đen bó sát để lộ những đường cong gợi cảm bị hai tên cao to áp giải vào. Mặc dù vậy khí chất trên người cô vẫn không bị giảm, trên môi vẫn giữ được nụ cười nhạt.
Kiều Ân nhìn cô gái bị giải vào. Cô thấy lôi cuốn bởi sự thú vị của cô gái này. Trên môi liền xuất hiện một nụ cười hứng thú.
– Thật không ngờ một cô gái như cô lại là người lấy số hàng của ta.
Lạc Nhi không hề sợ hãi đáp lại.
– Cũng không ngờ người quyền lực hắc ám lại là một cô gái, hơn nữa trông còn trẻ hơn tôi nữa.
– Ồ thì ra chị cũng biết điều này sao. Nhưng mà bắt được cô rồi tôi nên xử cô thế nào đây?
Kiều Ân từ trên ghế sô pha bước xuống. Chiếc áo bó ngực ôm sát vào vòng một gợi cảm lộ ra vòng eo nhỏ . Chiếc quần đùi đen ôm sát vào bờ mông gợi cảm kết hợp với đôi guốc chục phân làm cho đôi chân dài đầy gợi cảm. Mái tóc đen xoăn nhẹ đung đưa theo nhịp khi cô bước xuống.
– Lấy ghế cho khách ngồi.
Một tên thuộc hạ mang ra một chiếc ghế dựa màu đen. Lạc Nhi bị ép ngồi xuống hai tay cô bị trói ra phía sau còn chân bị buộc cố định sang hai chân ghế.
– Thật không ngờ bang chủ thế giới ngầm lại thích đối đãi với khách như vậy. Thật đúng là mở rộng tầm mắt.
– Từ trước đến nay ta chưa từng đối đãi với ai như vậy. Chẳng qua cô lại là con gái. Tôi sao có thể làm gì được chứ. Chỉ là tôi luôn có một niềm vui nhỏ nhỏ là muốn nhìn thấy người khác lúc nào cũng sung sướиɠ trước mặt tôi thôi. Nếu đã như vậy, tôi sẽ không làm cô phải chịu khổ đâu.
Một tay nhấc chiếc cằm của Lạc Nhi lên. Đôi môi đỏ mọng thật là quyến rũ người khác. Ánh mắt của Lạc Nhi nhìn cô khinh khỉnh như kɧıêυ ҡɧí©ɧ tính nhẫn nại của Kiều Ân.
– Ngọc Nhu mang đồ vào đây cho ta.
Rất nhanh một xe đẩy dụng cụ đã được để cạnh Kiều Ân. Cô cười lạnh.
– Ngươi ra ngoài trước đi. Nhớ chuẩn bị một phòng cho ta.
– Vâng. Thuộc hạ xin cáo lui.
Cánh cửa đen một lần nữa được mở ra sau đó lại được khép vào. Cả căn phòng tràn ngập trong đêm tối. Chỉ có một chút ánh sáng từ bầu trời đêm chiếu vào qua cửa sổ sát đất bằng kính lớn. Chiếc rèm trắng trong suốt bay bay theo ngọn gió làm tăng thêm vẻ lạnh lẽo, đơn độc.
Nhìn những dụng cụ trên xe đẩy. Lạc Nhi mới biết mình sắp bị làm gì. Trong lòng cô thực đã sợ hãi nhưng bề ngoài cô không cho phép khuôn mặt lộ ra vẻ quật cường.
– Nếu muốn thì ngươi gϊếŧ ta đi.
– Sao có thể thế được. Ta đã nói rồi. Ta muốn nhìn thấy được sự sung sướиɠ biến đổi trên khuôn mặt cô nên sao ta có thể gϊếŧ cô được.
Kiều Ân liền cầm nên một con dao nhỏ. Dưới ánh sáng mờ nhạt con dao hiện lên sáng loáng. Cô khẽ đưa nó chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Nhi rồi từ từ đi một đường xuống dưới.
Xoẹt. Chiếc áo đen bó sát của Lạc Nhi bị rạch một đường thẳng ở giữa để lộ ra chiếc áo con đen và bộ ngực gợi cảm.
– Thật không ngờ chị lại có một bộ ngực đẹp như vậy nha. Vừa lớn vừa trắng chắc nó phải khó chịu lắm khi bị chị bó như thế này nhỉ.
– Cô… cô
Lạc Nhi nói không ra hơi vì tức. Trước giờ cô chưa từng để ai nhìn thấy thân thể mình hơn nữa lại còn có cơ hội chạm vào nó.
Kiều Ân để con dao lên xe đẩy. Bàn tay cô thuần thục cởi chiếc áo bó ngoài của Lạc Nhi. Sau đó liền tháo tuột khuy cài áσ ɭóŧ để bộ ngực vĩ đại của Lạc Nhi được thả rông.
Kiều Ân liền há mồm ngậm vào nụ đào bên phải. Bàn tay trái túm lấy bên ngực còn lại của Lạc Nhi.
Lạc Nhi liền thở dốc. Cảm giác xa lạ lại căm phẫn tức giận dâng trào trong cô. Một bên ngực của cô bị Kiều Ân ngậm lấy cắи ʍút̼. Chiếc lưỡi nhỏ khẽ xoay vòng trên đầu nhụy. Hàm răng trắng vừa cắn vừa day khiến Lạc Nhi khó chịu liền ưỡn ngực lên. Cô không biết rằng với tư thế bây giờ cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ như thế nào trước mặt Kiều Ân.
Bài tay trái vẫn không ngừng nắn bóp vặn vẹo bộ ngực của Lạc Nhi. Kiều Ân ngẩn đầu lên cười với Lạc Nhi ghé vào tai cô nói:
– Thế nào, có thích không?
– Khốn nạn.
Lạc Nhi chửi thề một câu.
Kiều Ân không những dừng lại mà tay còn một bên vén tóc của Lạc Nhi lên. Một tay như con rắn luồn xuống dưới mở khóa quần của Lạc Nhi.
Rất nhanh liền áp bờ môi của mình vào bờ môi mọng nước của Lạc Nhi. Lạc Nhi mím chặt môi không để cô có được cơ hội vào trong. Kiều Ân liền liền đột nhiên bóp mạnh một bên ngực của Lạc Nhi làm cô đau ra tiếng nhân lúc đó liền chui cái lưỡi của mình của miệng của Lạc Nhi. Hai chiếc lưỡi đinh hương quấn lấy nhau. Lưỡi của của Kiều Ân lục xục xung quanh khoang miệng của Lạc Nhi hút lấy mật ngọt của cô. Cho đến khi cả hai hơi thở hỗn loạn mới buông nhau ra. Lạc Nhi là lần đầu tiên vụng về hít lấy không khí để thở. Kiều Ân liền ghé vào tai cô giọng nói đầy ám muội.
– Chị thật ngọt.
Sau đó đôi môi nóng bỏng lại một lần nữa rơi xuống vành tai, đến cổ rồi đến ngực của Lạc Nhi . Nụ hôn rơi vãi kéo dài thẳng một đường xuống dưới.
Lạc Nhi liền hít vào một hơi lạnh.
– Không.