Cô Gái Điếm Và Người Họa Sĩ

Chương 2

Phần 2: Hãy ôm em thật chặt!

– Ê… sao rồi?

– Sao gì?

– Thì hôm qua, hôm kia? Bà với cô gái đó, sao rồi?

– Thì cổ làm người mẫu, tui vẽ… chỉ có vậy.

– Chỉ vậy thôi sao?

– Uhm…

– Có gì sao?

– Không có gì đâu, chỉ là người làm mẫu, người vẽ, câu chuyện chỉ có vậy.

– Bà thích cổ? Cô gái điếm đó

– Không, ông điên sao, người ở 2 thế giới khác nhau, cô ta cơ bản không thể.

– Nếu cô ta không làm gái, vậy có thể không?

– Cười mỉa… nếu cô ta không làm gái, thì tui đâu thể gặp cô ta. Mọi thứ đều có ý nghĩa riêng của nó.

– Hừm… cơ bản cô ta đâu xứng đáng với người như bà… quên đi.

– Ông điên rồi. Thôi, mình đi ăn kem đi

– Ăn kem?

– Uhm… lâu rồi, tui không ăn kem. Mình đi chỗ nào sang sang đi, tui đãi

– Ờ… ờ… được được, chịu chịu há há

– Thứ gì đâu… đi



– Đây là tiệm kem sang chảnh của ông hả?

– Uhm. Nó sang chảnh bậc nhất Sài Gòn, Bitexco đó bà… đi

– Ông cũng biết xài tiền quá hơ?



– 1 cái lẩu kem đặc biệt nhất ở đây.

– Cho chị 1 latte đá, cám ơn em.



– Ê… nhìn kìa, đại gia ngành bất động sản đó phải không? Bữa tui với bà dfi dự hội thảo gặp đó

– Uhm.

– Ê…ê, nhìn ai đi sau lưng kìa, Jodi Hạ, chẳng phải sao?

-… uhm… là cổ. Thôi, kem của ông tới rồi kìa



– Dạ 1 lẩu kem đặc biệt, 1 Latte đá… ối… em xin lỗi, xin lỗi chị…

Ly cà phê đổ hết lên người của Laya

– Thờ dài… thôi không sao, em lau chùi đi. Ê. Tui vô nhà vệ sinh cái

Sự việc làm cả tiệm dồn chú ý về anh phục vụ và Laya.

Laya tiến nhanh về nhà vệ sinh của tiệm. "Đời tôi chưa đủ thảm hay sao? Haizzz" cũng may mặc quần jean đen, nhưng cái áo trắng zara thì loang nâu 1 mảng. Không biết Laya tốn bao nhiêu giấy và nước để làm mờ, nhưng mà vô vọng.

Tạch… cửa phòng vệ sinh mở, 4 mắt nhìn nhau, mỉm cười

– Cô không sao chứ?

– À… ờ… sự cố. Không sao, chắc tôi nên về, mất mặt quá.

– Uhm…

– Chào.

Laya bước nhanh ra phía ngoài

– Ê… đi, tui hết hứng rồi, ông ăn xong chưa?

– Uhm… tui cũng vậy, hừm

Laya đưa thẻ visa cho thu ngân

– Dạ… quản lý gửi lời xin lỗi và dặn tụi em không thu tiền ạ. Đây là thẻ của chị, và đây là thẻ VIP của hệ thống Café Alumium. Chị sẽ được giảm 30% trên mỗi hóa đơn khi uống tại bất cứ đâu ạ.

– Thôi… chúng tôi đi. Cám ơn Chị.

Quân lấy lại cái thẻ Visa và kéo Laya đi.



– Ê… tui xin lỗi

– Về???

– Về chỗ hồi nãy.

– Hừm… điên hả, có gì đâu, tui mệt quá, mình về nha.

– Uhm. Mai bà có kế hoạch gì?

– Tui tính vẽ thêm vài bức, buổi chiều qua ông chạy dự án mới bữa ông gửi mail đó.

– À ờ… phải phải.



– Bye

– Bye… mai tui qua đón

– Uhm. Ngủ ngon



Cộc… cộc… tíng tong…

1h sáng…

"Ai khùng điên kêu cửa giờ này trời" Laya tự hỏi…

– Là ai? Nếu không trả lời tui báo dân phòng đó

– Tôi… Jodi Hạ

Tạch

-… cô làm gì ở nhà tôi giờ này?

– Tôi ghé thăm cô, không được sao?

– Vào 1h sáng.

– Uhm… chẳng đợi Laya trả lời Jodi đã bước thẳng vào phòng khách. Cởi đôi cao gót và nằm thẳng ra ghế.

– Xin lỗi… cô làm ơn giải thích rõ hơn được chứ.

– Tôi bỏ về, hắn năn nỉ hứa hẹn, nhưng tôi bỏ đi.

– Cô không sợ sao?

– Mami luôn cho 2 vệ sĩ bảo vệ tôi. Vả lại không ai dám phật lòng má, tôi là con nuôi và người thừa kế của bà ấy mà.

– À… vậy… để tôi chuẩn bị chỗ ngủ cho cô.

– Chỗ ngủ?

– Ờ… bộ mình ngủ chung sao?

– Bộ không được sao?

– Uhm, vậy mình ngủ chung, tôi lấy đồ ngủ cho.

– Uhm.

Jodi bước theo Laya vô phòng.

– Nè… cô thay đi, tôi ngủ trước nha. Ngáp

– Uhm

Laya lấy thêm 1 cái mền nữa đặt kế bên. Sài Gòn chợt đổ mưa và Laya nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Jodi nằm xuống, mỉm cười, nằm sát lại và ôm lấy lưng Laya. Cứ thế, cô cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng… Laya khẽ giật mình tỉnh giấc, cô đang đối mặt với Jodi, tay để lên eo cô. Laya chớp mắt, nhìn Jodi thật lâu

" Tôi thích cô bỏ đi lớp trang điểm, lớp mặt nạ ấy khiến cô trở nên lộng lẫy hơn nhưng cũng thật xa cách. Tôi thích cô mặc những thứ màu trắng, hoặc maù nude bởi chúng giúp cô thánh thiện và không bám bụi trần, tôi thích cô ngủ, bởi chỉ khi ngủ cô mới là chính cô" thở dài với suy nghĩ trong đầu mình. Laya nhẹ nhàng rời khỏi giường, vệ sinh, tắm rửa và pha cà phê.

Hương cà phê thoang thoảng và gọt nắng len qua rèm cửa làm Jodi cựa mình tỉnh giấc. Cô bật dậy men theo hương cà phê.

Laya đang ngồi thiền ngoài ban công, 2 ly latte còn nghi ngút khói đặt trên bàn. Jodi cầm 1 ly và ngả đầu vào vai Laya.

– Tôi thích vị cà phê này.

– Thở thật sâu. Uhm. Nếu cô ở đây, mỗi sáng tôi sẽ pha cho cô uống.

– Uhm… tôi sẽ ghé đây nhiều hơn.

– Uhm… nhớ báo trước

– Tôi thích cô bất ngờ

– Uhm… còn tôi không thích bị dựng đầu dậy giữa khuya.



Laya vẫn nhắm mắt ngồi thiền và Jodi vẫn tựa mình vào cô như vậy.

– Cô có vẽ thêm không?

– Có, thêm 1 bức?

– Cảnh nào?

– Cảnh cô ngủ sáng nay.

– Sao?

– Uhm… tôi mới có hứng trở lại.

– Tôi xem được không.

– Không… tôi chưa hoàn thành

– Vậy những tác phẩm khác

– Được, đợi xíu.

Laya uống nốt ly cà phê và tiến đến chiếc ipad trên bàn làm việc.

– Đây, xem đi

– Có tất cả bao nhiêu?

– Tôi không rõ. Nhưng từ hồi mẫu giáo

– Hả?

– Hồi đó mẹ luôn lưu lại bằng hình chụp, tôi chụp lại tất cả, rồi bỏ vào ipad.

– Uhm.

Laya ngồi kế bên Jodi. Jodi xem qua từng ảnh 1. Từ nhỏ Laya vẽ không có chút gì là nghệ thuật cả, chỉ là tranh nghuệch ngoạc như bao đứa trẻ, mãi cho tới chương cấp 2, tài năng mới được bộc lộ

– Mẹ tôi cho tôi đi học thêm khi tôi lên 10 tuổi, từ đó tôi tiến bộ hơn

– Uhm… tôi thấy sự thay đổi.

– Thôi tôi đi đây.

– Đi đâu?

– Đi hoàn thành nốt tác phẩm sáng nay.

– Nhanh vậy sao?

– Uhm, hôm nay tôi dậy sớm mà bố cục cũng đơn giản. Chắc khoảng 1h sẽ xong.

– Uhm… nếu tôi đói thì sao?

– Ăn tạm cereal với sữa tươi nhé. Tối nay tôi mời cô đi ăn.

– Uhm.

Laya vào phòng làm việc, bỏ lại Jodi ngoài phòng khách. Việc xem xong tranh cũng tốn hơn 1 tiếng, thật sự Laya vẽ rất đẹp, cách dùng màu rất khác, Jodi vô tình mở sang File ngày Laya còn ở Tây Ban Nha du học, bạn gái của Laya thật đẹp, nét đẹp cuốn hút, đậm đà đặc trưng của phụ nữ châu âu. Jodi thật tiếc cho mối tình của họ.

"Liệu Laya có còn yêu người đó?"

Jodi bước vào phòng làm việc của Laya

– Những bức tranh của cô,,, chúng đang ở đâu?

– Rải rác nhiều nơi… 1 số như cô thấy ở đây, 1 số trong kho, 1 số cho bạn bè, 1 số đi trưng bày, 1 số bị bán, 1 số ở nhà tôi, 1 số là tại nhà của khách hàng, 1 số bị tiêu hủy

– Tiêu hủy???

– Uhm…

– Ai?

– Tôi…

– Vì sao?

– Vì tôi say và tôi muốn nhìn chúng cháy, đôi khi tôi thấy mình bất lực, vì không thể vẽ tốt, không thể cho chúng 1 nơi để treo, để tôn thờ.

– Vậy còn tôi? Liệu 1 ngày nào đó cô cũng sẽ làm như vậy với tranh về tôi?

– Có thể…

– Sao? Cô đang đùa với tôi sao???

Jodi tiến gần lại chống nạnh đứng trước mặt Laya, giận dữ

– Không, tôi nói chơi thôi.

– Vậy cô sẽ làm gì với chúng, khi cô không cần chúng nữa.

– Thở dài… tôi sẽ treo chúng, tại 1 gian phòng, ngắm nhìn chúng, bảo vệ chúng, trân trọng chúng như cách mà tôi sẽ làm với chủ nhân của chúng.

– Jodi đỏ mặt quay lưng lại… cô đang tán tỉnh tôi sao?

– …

– Tôi đi đây. Jodi nhìn đồng hồ.

– Uhm.

– Chỉ "uhm" thôi sao?

– Uhm

Jodi quay người lại, nhìn vào mắt Laya

– Cô không muốn tôi ở lại sao?

– Có,,, tôi muốn. Chỉ là tôi cũg có cuộc hẹn phải đi. Laya dừng vẽ, phủ vải lại cẩn thận lên bức tranh.

– Nếu cô không thật sự có việc phải đi thì sao?

– Thì câu trả lời vẫn là "uhm"

– Tại sao?

– Vì cô muốn đi, còn tôi đâu thể níu kéo, tôi không có thói quen van xin hay ép buộc ai làm điều gì. Khi ở đây, trong căn hộ này, cô được là chính cô, tôi cũng vậy, và cô phải đi, nên tôi đâu thể giữ.

– Nếu… nếu quan hệ của chúng ta nhiều hơn như bây giờ thì sao?

– Điều đó không nên xảy ra Jodi.

– Tại sao?

– Vì cô biết tại sao mà. 2 người ở 2 thế giới khác nhau, 2 quan điểm và lối sống khác nhau, cô biết tình yêu là sự ích kỷ, nếu ta bất chấp tất cả, đến với nhau thì cả 2 sẽ chỉ mang đau khổ cho nhau mà thôi. Cơ bản không nên bắt đầu khi biết mọi thứ sẽ kết thúc trong nước mắt và sự dày vò lẫn nhau. Nếu yêu nhau, tôi không bao giờ cho phép cô mở cánh cửa kia nữa, tôi sẽ nhốt cô lại như chính cô trong bức tranh vậy cô hiểu chứ.

Cả 2 cùng khóc… Jodi cũng biết, cô cũng hiểu tương lai của thứ tình yêu mà 1 con đĩ yêu nghề như cô sẽ có. Nó cũng sẽ kết thúc như bao cuộc tình trước đây mà người đau khổ nhiều hơn là đối phương. 1 con đĩ yêu nghề không cho phép thế giới của mình tồn tại tình yêu. Nhưng… với Laya mọi thứ thật khác… tại sao mọi thứ chưa bắt đầu mà cô lại đau khổ như vậy? Tại sao lần đầu tiên sau bao năm kể từ khi làm nghề cô muốn thoát khỏi nó như vậy.

Jodi tiến tới ôm chặt lấy Laya.

– Làm ơn… làm ơn giữ em lại đi… hãy mang em thoát khỏi vũng lầy do chính em tạo ra.

– Bằng cách nào Jodi?

– Chỉ cần ôm em thật chặt… níu tay em lại và bảo bọc lấy em. Đừng để em sao nhãng, đừng để em bước đi, nếu được làm ơn mang em đi khỏi đây.

Laya không nói gì, chỉ ôm Jodi thật chặt vào lòng.

– Hôm nay có dự án, tôi phải đi.

– Đừng đi được không

2 người đang ngồi ăn cereal trong phòng khách.

– Alo… Quân hả. Chiều nay tui không đi được, ông dời lịch hẹn được không?

– Uhm. Bà ổn không? Có cần tui qua không?

– Uhm. Không. Tui đang có khách. Một người đặc biệt

– Àh… ok. Bye



Jodi nằm ngủ trên ghế sofa. Laya vẫn tiếp tục vẽ mãi tới khi đường xá hắt ánh đèn vào phòng.

Jodi tiến tới ôm Laya từ phía sau. Laya mỉm cười, đặt cọ và bảng màu xuống vuốt ve cánh tay cô

– Mình đi ăn tối nha.

– Em không có đồ mặc.

– Đồ???

– Em không muốn mặc lại chiếc váy ấy.

– Uhm.

– Đi tắm đã.

Laya dắt Jodi vào phòng tắm, xả nước ấm và quay lại nhìn Jodi.

– Uhm… tôi tắm cho em nhé.

– Uhm. Mỉm cười.

Laya cởi bộ đồ ngủ của mình mà Jodi mặc từ tối qua đến giờ. Laya cũng cởi dần đồ trên người mình ra. Cả 2 bước vào bồn tắm. Laya nhẹ nhàng dùm bông tắm thoa nhẹ lên người của Jodi và Jodi cũng vậy, cả 2 trân trọng nhau và im lặng đứng dậy, khoác khăn cho nhau.

– Jodi muốn mặc váy hay đồ gì?

– Laya lựa đi. Jodi ngồi trên giường nhìn Laya tiến về tủ đồ.

– Vậy mình mặc đồ giống nhau nhé.

Laya lựa ra 2 chiếc quần sort jean trắng, 1 áo sơmi kiểu, 1 áo thun đen kiểu.

– Mình ăn gì?

– Đồ ăn Tây Ban Nha nhé. Laya quen 1 người mở 1 nhà hàng nhỏ ngoại ô quận 2, khu Thảo Điền ấy.

– Uhm.

– Đi nhé… sao còn đứng đó

– Em… em cần trang điểm, em không quen.

– À… về đây. Laya tô chút son và kéo chút mascara cho Jodi

– Chỉ vậy thôi sao?

– Với tôi, em đẹp nhất khi em không make up. Vậy là đẹp rồi. Đi nhé. Cười

– Uhm

Jodi nắm tay Laya bước ra ngoài. Họ bắt 1 chiếc uber và tiến thẳng ra The Tango, quán ăn nhỏ tại quận 2.



Cả 2 về đến nhà lúc 11h khuya.

– Thấy ở đó ok chứ?

– Uhm.

– Sao vậy? Từ lúc đi ăn tới giờ em khác quá. Em muốn… em muốn đi sao?

Jodi nhìn vào mắt Laya, nước mắt cô rơi xuống, cô tiến tới ôn Laya thật chặt

– Không. Em sợ… em sợ mình quay về lại con đường ấy, em sợ Laya sẽ buông tay em ra.

– Thở dài… Laya không buông tay em ra, Laya chỉ sợ em không vững tâm và bỏ tay mình ra thôi. Và khi ngày đó tới, Laya sẽ vẫn ở đây, nếu em cần 1 vòng tay để ôm, tôi sẽ ôm em, nhưng còn tình yêu, thì tôi không chắc.

– … em sẽ sai, em sẽ bỏ đi và em sẽ không bao giờ quay lại. Bởi em sẽ chỉ làm Laya đau thêm thôi.

– Uhm…

Cứ vậy họ ôm lấy nhau cả đêm trong mớ suy nghĩ riêng của mình.

Jodi tỉnh dậy và nhận ra Laya không ở bên cạnh. Cô biết Laya đang ở đâu và tiến tới vòng tay ôm Laya từ phía sau khi cô đang vẽ.

– Sao không dậy cùng nhau?

– Laya không ngủ được…

– Vì chuyện tối qua sao?

– Uhm…

– Em xin lỗi… Jodi siết tay quanh eo Laya chặt hơn.

Laya đặt bảng màu và cọ xuống vuốt ve cánh tay của Jodi.

– Tí nữa tôi đi làm, Jodi ở nhà hay đi chung?

– Em về bàn với Mami D.

– Em…

– Phải, em sẽ chỉ làm trợ lý, em sẽ không đi khách nữa.

Laya quay lưng lại nhìn Jodi

– Em chắc chứ?

– Em làm công việc này từ năm 16 tuổi, hơn 10 năm rồi, em chán ngán lắm rồi. Em cần người đang đứng trước mặt em.

Laya vuốt ve khuôn mặt của Jodi và ôm cô vào lòng.

– Hi vọng mọi chuyện sẽ ổn.



– Sao rồi?

– Sao gì ba?

– Thì vị khách hôm qua?

– Cổ sẽ bỏ nghề, tui sẽ tìm đường đi khỏi đây.

– What? Trà Hoa Nữ bỏ nghề? How?

– Maybe love?

– Sao bà làm được? Bộ bà bỏ bùa yêu người ta hả? Hay nó bỏ bùa bà.

– Không… tui đang nghiêm túc. Tui muốn sang sống tai Tây Ban Nha với cổ.

– Bà điên sao? Còn má, còn bà ngoại thì sao?

– Đi hết. Tui sẽ liên lạc lại với ba tui, cầu xin ổng giúp đỡ.

– Ba???

– Lúc sang Tây Ban Nha, tui đã tìm hiểu về ba mình, tui đã gặp ông ấy và tui từ chối quyền làm ba của ổng. Lần này tui sẽ van xin ổng. Coi như là điều duy nhất ổng bù đắp cho tui.

– Bà…

– Tui cần ông Quân à. Tui cần ông ủng hộ cho quyết định này.

– Tui… tui thấy bà bình tĩnh lại đi. Trà hoa nữ đó có đáng để bà làm vậy không?

– Tui không biết…

– Bà hiểu gì về cô ta? Còn tui, tui chỉ biết ở Việt Nam này, cô ta không biết đã qua tay bao thằng đại gia rồi, cô ta không như bà nghĩ đâu.

– Tui không quan tâm quá khứ của cổ.

– Laya à… cô ta làm đĩ, nghề đó như ma túy vậy, nó bám riết lấy con người ta cho đến lúc chết, đó là cái nghiệp, bà không thể thay đổi được đâu, nhất là Jodi, 1 con đĩ yêu nghề, dùng nhan sắc để trả thù đàn ông.

-… tôi không biết Quân à

– 2 người đã có gì chưa?

– Chưa… không gì cả ngoài những cái ôm thôi, tui thậm chí còn không dám hôn cổ

– Phải rồi… cô ta làm đĩ, bạn tôi đâu phải người thường mà dễ dãi như vậy

– Ông đừng nói cô ấy như vậy nữa

– Bà thực tế chút đi Laya à. 2 người cơ bản đâu thể. 2 người ở 2 thế giới khác nhau, nếu bà và mẹ biết, họ sẽ ra sao.

– MIễn sao ông đừng nói gì. Làm ơn.

– Tui… tui không dám hứa

– Quân! Nếu coi tui là bạn thì làm ơn đi

– Thôi được. Tui hứa.



Tạch… tiếng mở cửa

– Má, ngoại, sao 2 người ở đây?

– Trời ơi… cô cả tháng trời không điện thoại, không về nhà, thử hỏi 2 bà già này không lo lắng sao được. 2 bà già này có còn giá trị với cô không?

Laya chạy lại, ôm mẹ và bà.

– Con xin lỗi… con sai, dạo này nhiều dự án quá. Con quên.

– Phải rồi, công việc quan trọng hơn 2 bà già này, phải chứ?

– Ngoại… ngoại đừng nói vậy mà. Con nấu gì cho ngoại ăn nha.

– Phải rồi, cô đâu còn thương ngoại này nữa.

– Con ốm quá Laya, con sống kiểu gì vậy?

– Con… con ăn ngoài không hà. Hôm nay má mua gì cho con vậy?

– Má mua củ sen với đồ la gim qua hầm xương cho con, ngoại thèm ăn tôm kho nước dừa, với trái cây tí mình tráng miệng.

– Vậy bà với má ngồi coi tv, con nấu.

– Để má rửa trái cây với lấy thuốc cho ngoại uống. Con làm đi

Cộc… cộc… cộc

– Cô là?

– Chào dì. Con là bạn của Laya. Uhm con tới chắc không tiện thì phải.

– Không không, mời cô vô. Laya nó nấu cơm. Để tui gọi nó

Jodi lo lắng bước vào phòng khác

– Má, cô này là bạn của Laya

– Con chào bà. Con là Phương. Bạn của Laya

– Ờ… bạn hả. Bà tưởng nó chỉ chơi với "bóng" Quân thôi… giờ có con nữa hả. NGồi đi con, ngồi xuống bà nói chuyện

– Dạ… dạ



– Laya, có cô nào đó gặp con. Mẹ kêu cổ ngồi ở phòng khách với bà đó.

– Ủa… dạ



– Jodi?

– Laya…

– Laya, con với Phương này quen nhau lâu rồi mà không nói ngoại?

– Hả? Phương?

– Ừa… mày đứng đó quài dạ, người ta tới tìm bàn công chiện

– À… đi vô phòng làm việc. Jodi tiến tới kéo Laya vô phòng làm việc đóng cửa lại.



– Êy Liên (tên mẹ của Laya), nhỏ đó được quá hen? Đẹp người, đẹp nết

– Má… má nói gì zạ?

– Trời… má nói ko sai, 2 đứa nó có gì đó. Không có đơn giản đâu.

– Má kỳ quá, con gái người ta, má thấy ai là má ghép với con Laya. Chưa gì hết.



– Chuyện này là sao?

– Em hỏi Laya mới đúng. Sao không cho e biết bà với mẹ ở đây?

– Laya cũng bất ngờ. Mà Phương là sao?

– Em là Lý Nhã Phương… tên em đó.

– À… uhm.

– Uhm??? Thôi em về

– Khoan… chuyện Mami sao rồi?

– Ổn.

– Ổn?

– Mami mừng cho em.

Jodi tiến tới hôn vào má Laya rồi mở cửa bước ra

– Dạ thưa bà, thưa dì con xin phép về trước

– Ủa… con phải ở đây, ăn cơm, ăn cơm rồi đi.

– Má… ờ con, nếu không gấp, con ở lại ăn cơm với cả nhà rồi đi ha?

– Con…

– Uhm… Phương ở lại đi. Laya tiến tới bàn ăn.



– 2 đứa là sao với nhau?

– À uhm… Laya ấp úng trả lời

– Dạ, con là khách hàng của Laya, xong rồi thấy hợp nhau quá nên là bạn.

– Rồi khi nào 2 đứa cưới???

– Má… má nói gì kỳ vậy?

Laya sặc vội uống nước

– Ngoại… ngoại nói gì lạ vậy?

– Lạ gì? Tui già rồi, tui không kiên nhẫn nữa đâu, yêu thì cưới đại đi, cưới đã, cho tui uống rượu mừng, rồi tính sau

– Má… xin lỗi con gái, má của dì hơi làm quá.

Laya và Jodi đỏ mặt.

– 2 đứa lấy nhau, ngoại sắm cho cái chung cư sang ở quận 2 nha. Ngoại với mẹ về hưu dưỡng già nuôi cháu luôn.

– Má… má lại tầm bậy rồi. 2 đứa ở lại dọn dẹp đi nha. Má đưa ngoại về, cuối tuần này 2 đứa qua nhà, má muốn nói chuyện với 2 đứa.

– Dạ.

– Dạ.



– Ngoại và má thích em

– Em… em thấy mình không xứng đáng. Họ quá tốt, quá chân thành.

– Thở dài… em lại vậy rồi, tới khi nào em mới mở lòng mình để đón những điều tốt đẹp đến với em?

– Em… liệu em xứng đáng sao?

– Phải… em hoàn toàn xứng đáng.

***

Xin chào,

Cảm ơn các bạn đã theo dõi tác phẩm của mình.

Hãy vote và comment để mình có động lực viết tiếp nhé!

***