Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung

Chương 3: Thoả mãn ngươi

Giang Nhật Dật đi về hướng A Ly.

"Giang thánh quân!"

Thần sắc Giang Nhật Dật hơi đổi, quay đầu lại nhìn Dao Khanh Khanh. Nàng ta đã thật lâu rồi không có kêu hắn là thánh quân, từ sau khi được Đại Thánh Quân thu vào Thánh Cung làm đệ tử ký danh, nàng ta vẫn luôn kêu chỉ mỗi hắn là sư ca, không giống như những người khác. Hắn cũng rất thích cái kiểu không giống này.

Hôm nay nếu chuyện thành công, hắn sẽ đem tất cả công lao đều nhường cho nàng ta, như vậy, tình cảnh của nàng ta ở Thánh Cung sẽ không gian nan như vậy —— mỗi một lần nhìn đến đôi mắt ra vẻ kiên cường của nàng ta, trái tim hắn liền đau đớn như bị kim châm vào. Nàng quật cường như vậy, hiếu thắng như vậy, nỗ lực như vậy, nếu có thiếu thì chỉ thiếu một cơ hội mà thôi. Nàng ta không có một chỗ nào thua kém Ngọc Ly Thanh ngày xưa, nhưng bởi vì xuất thân không cao, bất kể nàng ta đi đến nơi nào, đều phải lọt vào vòng xoáy nghi ngờ và coi khinh.

Giang Nhật Dật bình sinh nhất thống hận nhất là những người đi xem thường người khác chỉ bằng xuất thân.

Hắn đối diện với cặp mắt của Dao Khanh Khanh.

Chỉ thấy cặp mắt hạnh xinh đẹp kia hơi hơi ửng hồng, ngẩng khuôn mặt nhỏ, khóe môi treo một nụ cười lạnh yếu ớt: "Tu vi thăng cấp thì có đặc quyền à, đúng không? Vân ɖu͙ƈ Hưu lén tu luyện tà thuật, cấu kết yêu ma, Giang thánh quân vậy mà còn muốn tìm cớ giải vây cho hắn ?! Ngươi quá làm ta thất vọng rồi!"

"Dao sư muội, ngươi hiểu lầm, trở về ta sẽ giải thích cho ngươi." Giang Nhật Dật không tự giác nhíu mày.

"Không cần giải thích! Tự giải quyết cho tốt đi!" Dao Khanh Khanh nhìn hắn một cái thật sâu, kiên quyết ngự kiếm mà đi.

Trong lòng hắn dâng lên một cơn phiền muộn. Từ trước đến nay, hắn vốn chán ghét Ngọc Ly Thanh ôn nhu nhạt nhẽo. Dao Khanh Khanh xuất hiện, tựa như một ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu rọi vào trong sinh mệnh tái nhợt của hắn, hắn cầm lòng không đậu bị nàng ta hấp dẫn, vô cùng yêu thích tính tình sôi động, lanh lẹ, hành sự không theo lẽ thường như một trái ớt cay kia.

Nhưng tại một khắc này, hắn nhịn không được có chút oán trách.

Hắn làm hết thảy chuyện này đều là vì Dao Khanh Khanh. Vì giúp nàng ta có thể toàn toàn đứng vững ở Thánh Cung, hắn lo lắng bày mưu, muốn giành một công lao lớn về cho nàng ta. Hắn đã hạ quyết tâm, sau khi mọi chuyện hoàn thành, hắn sẽ tự mình gϊếŧ chết A Ly là chuyển thế của Ngọc Ly Thanh, hoàn toàn chặt đứt một tia ràng buộc cuối cùng đối với quá khứ trong lòng mình, từ đây về sau, toàn tâm toàn ý đối với Dao Khanh Khanh.

Hiện giờ sự tình có biến, A Ly không hiểu tại sao lại quay đầu về phía Vân ɖu͙ƈ Hưu, hắn đầy đầu mờ mịt, trong lòng vừa không hiểu được lại bực bội. Ở thời điểm như thế này, Dao Khanh Khanh không những không hiểu cho hắn, lại còn muốn cho hắn thêm phiền phức, thêm phiền còn chưa đủ, còn nổi giận phát cáu với hắn.

Hắn không tự giác mà nhớ tới thời gian ở bên cạnh A Ly, nàng luôn an an tĩnh tĩnh, bất kể xảy ra chuyện gì, nàng đều sẽ dùng ánh mắt ôn nhu tín nhiệm nhìn chăm chú vào hắn.

Trong khi ý nghĩ chợt loé lên, Giang Nhật Dật lại nhìn thấy thân thể nhỏ xinh của A Ly đang toàn bộ rút vào trong lòng ngực Vân ɖu͙ƈ Hưu, hai mắt tràn đầy đề phòng mà nhìn chằm chằm mình, ánh mắt xa cách, như là đang nhìn một người xa lạ.

Trái tim hắn bỗng nhiên nhót lên đau đớn.

"A Ly......"

A Ly cũng có hơi phát ngốc, nữ chủ đã tức giận chạy đi mất, nam chủ vậy mà không đuổi theo, còn nhìn mình bày ra bộ dáng đầy thâm tình chân thành. Xem ra người này đúng là tà tâm không bỏ mà.

Một khi đã như vậy......

Trong mắt A Ly hiện lên tia sáng giảo hoạt, ủy khuất mà nói: "Giang Nhật Dật, ngươi thật đúng là không xem ta ra gì. Để được cùng Dao Khanh Khanh ở bên nhau, ngươi cùng người khác lừa gạt ta, gạt ta bước vào Châm Hồn Trận cùng Ma Tôn đồng quy vu tận. Hiện giờ ta chuyển thế đầu thai, ngươi còn muốn lợi dụng ta giúp Dao Khanh Khanh lập công lao lớn ? Ngươi cũng không nghĩ xem, vợ chồng Tây Thiên Ma đối xử với ta tốt như vậy, ta sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị ngươi gϊếŧ chết? Không sai, từ ngày đầu tiên ngươi tới tìm ta, bảo ta giúp ngươi bày kế Vân ɖu͙ƈ Hưu, ta cũng đã nhìn thấu ngươi!"

Tránh nặng tìm nhẹ, không hề sơ hở, quả thực hoàn mỹ. Nhân tiện quăng luôn cái nồi trước khi chuyển thế lên đầu Giang Nhật Dật.

Nàng dự liệu là Giang Nhật Dật sẽ không thể nào giải thích.

Quả nhiên, Giang Nhật Dật sắc mặt trắng bệch, môi hơi run run, nhưng lại một chữ cũng nói không nên lời.

Từ một khắc hắn hiện thân kia, hắn cũng đã không thể bào chữa cho mình.

A Ly thần thanh khí sảng, ngẩng khuôn mặt nhỏ hướng về phía Vân ɖu͙ƈ Hưu cười: "Đây là ân oán giữa hai người các ngươi, ta liền không nhiều chuyện nhúng tay vào."

Khoé môi Giang Nhật Dật căng chặt, bàn tay phải đặt ở trêи chuôi kiếm nổi lên gân xanh.

Vân ɖu͙ƈ Hưu ngang trời xuất thế, thực lực cao thâm khó đoán, Giang Nhật Dật đã sớm có kiêng kị. Khi A Ly tìm hắn, nói cho hắn biết người này là Ma Tôn chuyển thế, hắn mạc danh thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trong lòng không chút do dự, đường đường chính chính bắt đầu thiết kế cho Vân ɖu͙ƈ Hưu cùng vợ chồng Tây Thiên Ma vợ chồng đồng quy vu tận.

Mới vừa rồi chính mắt nhìn thấy Vân ɖu͙ƈ Hưu cùng với Điều Đồ chiến đấu, bóng ma trong lòng Giang Nhật Dật càng sâu nặng, tuy rằng bây giờ ra tay chiến một trận chưa chắc sẽ thua, nhưng tất nhiên sẽ là một hồi ác chiến cực kỳ thảm thiết.

Giang Nhật Dật không muốn đánh.

Vân ɖu͙ƈ Hưu cũng trố mắt một lát, sau đó cười: "Ta cùng với Giang huynh tình như thủ túc, hắn làm sao có thể cố ý hại ta? Tin rằng trong đó tất có hiểu lầm. Thời gian không còn sớm nữa, Giang huynh nên trở về đi, ta cùng với A Ly còn có rất nhiều lời muốn từ từ tâm sự."

Dứt lời, rũ mắt xuống, ý vị thâm trường nhìn A Ly, hơi thở độc đáo phất qua trán của nàng.

A Ly như bị sét đánh —— ý là muốn nắm nàng không bỏ ?

Nàng rõ ràng đã ném nồi cho Giang Nhật Dật rồi cơ mà?!

Sắc mặt Giang Nhật Dật cũng không đẹp hơn so với nàng bao nhiêu. Đây là lần đầu tiên Vân ɖu͙ƈ Hưu gọi hắn là "Giang huynh". Lúc trước khi Ma Tôn còn sống trêи đời, hành sự cũng rất bất thường, nếu hắn đối đãi con mồi bên miệng càng ôn hòa thân thiết bao nhiêu, đối phương sẽ chết càng thê thảm bấy nhiên. Đối với mình còn như thế, càng miễn bàn là A Ly bị hắn thân mật ôm ở trong ngực.

Giang Nhật Dật không đi.

"A Ly, ta biết ngươi oán ta. Ta cùng Dao sư muội cũng hơi quá thân cận, là ta không cẩn thận, không để ý cư xử đúng mực, thực xin lỗi. Nhưng giữa ta và nàng ấy thật là thanh thanh bạch bạch, ngươi không cần hành động theo tình cảm, cùng ta trở về, ta sẽ mang ngươi đến Thánh Cung gặp mặt Đại Thánh Quân, ngươi biết hắn coi trọng ngươi nhất, nhất định có biện pháp giúp ngươi thoát khỏi thân thể yêu ma."

Thái độ của hắn vô cùng thành khẩn, A Ly lạnh mắt nhìn, trong lòng không khỏi càng thêm mờ mịt.

Cốt truyện này không quá thích hợp rồi.

Vân ɖu͙ƈ Hưu vô tâm vô phổi mà cười: "Thế nào, Giang huynh đây là quyết tâm muốn hoành đao đoạt ái (*) sao ?"

(*) Hoành đao đoạt ái: Vung đao đoạt gái (Xin lỗi, hơi thô tục nhưng không biết giải thích sao cho hay nữa +.+)

"Vân ɖu͙ƈ Hưu, một vừa hai phải thôi." Giang Nhật Dật ánh mắt hơi loé lên, con ngươi co chặt, "Hôm nay, ta nhất định phải mang A Ly đi, bất kể giá nào!"

" Không bằng ngươi thử hỏi nàng một chút xem nàng nguyện ý đi với ai." Trêи mặt Vân ɖu͙ƈ Hưu đã không còn ý cười, tầm mắt lạnh băng rơi xuống trêи người A Ly.

A Ly ai cũng không muốn đi cùng.

Nàng xem như nhìn cũng hiểu rồi. Pháp tướng của Vân ɖu͙ƈ Hưu cực giống năm Ma Tôn đã chết năm đó, trong tiên tộc khẳng định sớm có lời đồn đãi vớ vẩn, chẳng qua thực lực hắn quá mạnh mẽ, lại vô cùng được Thánh Cung coi trọng, người khác cũng chỉ dám lén lút nghị luận một chút thôi.

Không ai có thể chứng minh Vân ɖu͙ƈ Hưu là Ma Tôn chuyển thế, ngoại trừ A Ly. Kiếp trước nàng cùng Ma Tôn đồng quy vu tận, đối với thân thể Vân ɖu͙ƈ Hưu đã chuyển thế này có cảm ứng vô cùng mãnh liệt. Chỉ cần đưa nàng tới trước mặt Đại Thánh Quân, chứng minh được nàng là Ngọc Ly Thanh chuyển thế, tất nhiên có thể chỉ ra và xác nhận Vân ɖu͙ƈ Hưu.

Cho nên, sau khi kế hoạch làm cho Vân ɖu͙ƈ Hưu cùng vợ chồng Tây Thiên Ma đồng quy vu tận thất bại, nàng đã chân chính trở thành một khối binh khí trong vùng giao tranh.

Không để cho nàng chậm rãi suy xét, Vân ɖu͙ƈ Hưu cúi đầu xuống, cằm lại chống lên bả vai nàng, cười giả nói: "Ta có chỗ nào không bằng Giang Nhật Dật sao?"

A Ly lông tóc dựng đứng, vội vàng lắc lắc đầu.

"Vậy đúng rồi. Giang huynh, một vừa hai phải thôi."

Giang Nhật Dật vẫn không cam lòng, đang muốn nói cái gì đó, chợt thấy trong hư không hiện lên một con hạc nhỏ bằng ánh sáng trong suốt trắng tinh, óng ánh lọt vào lòng bàn tay hắn.

Một lát sau, sắc mặt hắn khẽ biến, trầm giọng nói: "A Ly, thật sự không đi theo ta sao ? Ngươi nghĩ kỹ đi. Ta cần phải đi Tích Ma Uyên một chuyến, ngươi xác định muốn ở bên cạnh Vân ɖu͙ƈ Hưu sao ?"

A Ly trong lòng vừa động.

Dựa theo cốt truyện trong sách, Giang Nhật Dật cùng Dao Khanh Khanh sau khi gϊếŧ chết một nhà ba người của A Ly xong, đúng là đi Tích Ma Uyên. Sau khi trải qua ngàn khó vạn hiểm, ngoài ý muốn có được thánh vật Nghịch Sinh Luân của Ma tộc. Lúc này nam nữ chủ là đang là nùng tình mật ý, Giang Nhật Dật vung bàn tay lên, liền cái bảo bối tối thượng này nhường cho nữ chủ Dao Khanh Khanh.

Dao Khanh Khanh vừa lập được công lớn đến, lại được bảo bối tối cao, từ đây một đường lên mây, rốt cuộc không ai dám giáp mặt nói nàng ta nửa câu không phải.

Phản ứng của A Ly đều bị Vân ɖu͙ƈ Hưu thu hết vào đáy mắt.

Hắn nắm bả vai nàng thật mạnh, hai tròng mắt híp lại, ánh sáng lạnh lập loè.

Nàng vội vàng lấy lòng cười cười: "Ta đương nhiên cùng ngươi ở bên nhau."

Thấy sắc mặt Vân ɖu͙ƈ Hưu hơi hòa hoãn, A Ly vội vàng bỏ thêm một câu, "Cùng đi Tích Ma Uyên đi!"

Nàng cảm thấy mình thật sự là quá cơ trí.

Hai người này, bất luận là người nào cùng nàng đơn độc ở bên nhau, một giây một phút đều có khả năng muốn mạng nhỏ của nàng. Nhưng nếu hai tên này cũng ở chung với nhau luôn, thì chỉ có chú tâm đi véo đối phương thôi.

Giang Nhật Dật suy nghĩ một lát, gật gật đầu.

Tâm tư Vân ɖu͙ƈ Hưu thì A Ly thật sự là đoán không ra, vạn hạnh chính là hắn cũng đồng ý.

A Ly còn không chưa kịp cao hứng, chỉ nghe đại ma đầu nhàn nhạt nói: "Giang huynh đi trước, ta cùng với A Ly còn có chuyện quan trọng, một lát đến sau."

A Ly: "......"

Giang Nhật Dật nhìn hắn thật sâu một cái: "Có một số việc sớm muộn gì cũng phải giải quyết, không cần nhất định phải liên lụy đến người khác."

Vân ɖu͙ƈ Hưu cười mà không nói.

Giang Nhật Dật thấy A Ly hoàn toàn không thèm nhìn mình, cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể hóa thành một tia sáng biến mất ở phía chân trời.

A Ly đáng thương vô cùng mà nhìn Vân ɖu͙ƈ Hưu.

Hắn chuyển tới ngồi đối diện nàng, đôi tay bắt được bả vai nàng, cúi người xuống, chóp mũi chạm vào chóp mũi.

"Muốn chết già đúng không?" Khoé mắt hắn dị thường sâu và hẹp dài, hơi hơi nhíu lại, khuôn mặt tuấn mỹ tức khắc toát ra tà khí bốn phía, "Thỏa mãn ngươi."

"Hả ?!"

Hắn vui sướиɠ nhếch miệng cười nói, "Hoá ra ngươi là muốn cho ta hút khô ma tâm của ngươi. Xem như trả lại hết nợ nần sao? Hử ?"

Khoé miệng A Ly quất thẳng lên một bên.

Nàng làm sao lại quên mất, chỗ yếu hại nhất của Yêu ma tộc chính là ma tâm, yêu ma bị cướp đi ma tâm sẽ trong một thời gian ngắn già đi, nhanh chóng tử vong. Kiếp trước Ma Tôn đúng là bị Ngọc Ly Thanh lấy thân hóa kiếm, đâm trúng ma tâm, trước mặt đại quân Ma tộc trăm vạn, tóc hắn từng tấc từng tấc trắng thành như sương tuyết, cuối cùng chết đi, hóa thành tro bụi.

"Đừng ép ta." A Ly ngoài mạnh trong yếu, "Ta cuối cùng đã giải thích một lần, người gϊếŧ ngươi không phải ta, hại ngươi cũng không phải ta! Địch nhân của ngươi là Tiên tộc, không phải ta."

"Địch nhân của ta......" Hắn cười, "Những tên đó, không xứng làm địch nhân của ta. Chúng ta hiện tại nói cho rõ chuyện của chúng ta, ngươi, thiếu ta một cái mệnh, muốn đền như thế nào ?"

A Ly thở dài: "Thật ra đến bây giờ ta cũng không biết, rốt cục là ai gạt ta uống Đốt Tâm Dẫn, sau đó bước vào Châm Hồn Trận. Ngươi thông minh như vậy, nhất định có thể nghĩ đến trong đó chắc chắn có nội tình —— Ngọc Ly Thanh tu vi chỉ dưới mỗi Đại Thánh Quân, là người kế nhiệm mà Đại Thánh Quân tự mình chỉ định, sắp cùng thanh mai trúc mã Giang Nhật Dật kết làm đạo lữ. Là người thắng trong nhân sinh như vậy, sao có thể đột nhiên luẩn quẩn trong lòng, chạy tới cùng Ma Tôn đồng quy vu tận chứ ? Không bằng như vậy, ngươi giúp ta điều tra rõ chân tướng, để cho ta biết cái chết mình rõ ràng. Xem như vì ta, cũng coi như là vì chính ngươi."

Chuyện này cũng coi như là oán niệm của A Ly khi đọc quyển sách này. Ngọc Ly Thanh là con nhà thế gia, tu vi cao, cả đời hàng yêu trừ ma, chưa bao giờ đi sai bước, chỉ tiếc tác giả trượt tay một cái, làm cho đạo hữu tương lai của nàng Giang Nhật Dật lại tình cờ gặp gỡ nữ chủ Dao Khanh Khanh. 300 năm trước, Dao Khanh Khanh chỉ mới là nhân vật nhãi nhép khó khăn lắm mới bước vào Thoát Phàm Cảnh của Tiên môn, thân là thánh quân. Ngọc Ly Thanh thật sự không có bất luận cái lý do gì vì nàng ta mà hắc hóa, tác giả rơi vào đường cùng, đành phải đem Ngọc Liên Thanh viết thành chết đi.

Sợ Giang Nhật Dật tình cũ khó quên, làm Ngọc Ly Thanh biến thành bạch nguyệt quang vĩnh hằng trong lòng hắn, tác giả lại thêm vào một đợt tao thao tác nữa —— Ngọc Ly Thanh sau khi chết chuyển sang kiếp khác thành ma, mà ma cha ma mẹ gì của nàng cũng đối xử với nàng rất tốt, nhưng nàng lại tâm tâm niệm niệm chỉ nhớ thương nghiệp lớn Tiên tộc, bèn bỏ chạy đến địa bàn Tiên tộc tìm Giang Nhật Dật, cùng hắn liên thủ thiết lập bẫy, gϊếŧ chết hai vợ chồng Tây Thiên Ma ngốc nghếch tìm mọi cách đào tim đào phổi mà yêu thương nàng.

Vì thế nhân vật này thu được vô số tiếng xấu, thuận lợi xuống sân khấu.

Vô cùng hiển nhiên, liên tiếp các sự tình thực không hợp logic này lại ló ra chỗ trống, vừa lúc để A Ly chui vào.

"Điều tra rõ ràng sau lưng đến tột cùng là ai đang phá rối, sau đó ta liền cho ngươi xử trí, như thế nào?" A Ly nghĩa chính từ nghiêm, trong lòng lại âm thầm tính toán đem nồi ném cho ai đây ? Phải ném như thế nào đây ?

"Không sao cả." Nụ cười của Vân ɖu͙ƈ Hưu càng thêm nhu hòa, "Dù sao các ngươi đều phải chết. Một người cũng sẽ không lọt."