Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam

Chương 97: Giờ khắc này, Phương Nhiên rốt cục nhớ lại thân phận tội phạm truy nã của mình

"Nhân cách phân liệt! ?"

Linh nhướng mày, nhìn chằm chằm vào mắt của Phương Nhiên, nàng muốn nhìn được hắn có đang nói láo hay không.

"Cụ thể chuyện gì xảy ra."

Linh buông lỏng Phương Nhiên yếu gà dưới tay, lần nữa ngồi trở lại ghế xoay, váy Gothic quá gối, hai chân nhếch lên, trên gương mặt nữ vương xinh đẹp lộ ra vẻ như thể đang thẩm vấn tội phạm.

Nhân cách phân liệt?

Đích thực cũng có khả năng này.

Dựa theo quy luật trước giờ, Dạ Chiến sẽ không lựa chọn người bình thường, dù là con hàng chết nhát điểu ti này, trên thân cũng tất nhiên sẽ có một chỗ khác biệt thường nhân. Mặc dù mình hiện tại hoàn toàn không phát hiện. Nhưng nếu hắn bị nhân cách phân liệt, vậy đêm hôm đó gặp phải nhóm buôn lậu, còn có hôm nay. . .

Lúc đó thoạt nhìn không giống "Phương Nhiên" bình thường. Có lẽ quả nhiên là trong lúc khẩn cấp, hắn vô ý thức toát ra một nhân cách khác. Cho nên, nhân cách kia đã làm gì trong Dạ Chiến lần này, nhường gia hỏa cấp C kia rời đi rồi?

Linh nghĩ như vậy, cảm thấy mình đại khái đoán không sai biệt lắm.

"Ách. . . Thật ra, từ nhỏ tôi phát hiện mình có đôi khi cảm thấy không rõ ràng," Phương Nhiên cười khổ nói, sau đó nắm tóc tựa hồ có chút buồn rầu.

"Về sau dứt khoát liền mất đi một đoạn ký ức, sau này từ trong miệng của người khác biết được, giống như lúc đó tôi biến thành một người khác."

"Cho nên, ngươi cảm thấy ngươi bị nhân cách phân liệt?" Linh nhíu mày hỏi, Phương Nhiên thở dài gật đầu, nhưng mà giờ phút này trong lòng của hắn. . .

Ài nha lí do sứt mẻ của ta! Nàng vậy mà tin tưởng! ?

∑(っ°Д°;)っ

Không được! Ta phải tỉnh táo, tỉnh táo!

Không thể lộ ra sơ hở, lúc này mà lộ ra sơ hở liền xong đời!

Trong lòng của Phương Nhiên liều mạng cảnh cáo bản thân, sau đó trên mặt lộ vẻ ủ rũ, hắn liếc trộm Linh một chút thì phát hiện nàng dường như đang suy nghĩ gì, nhẹ nhàng thở ra.

Còn tốt, không bại lộ.

Mà giờ phút này, Linh đang suy tư, nhân cách phân liệt, vậy hắn có nhân cách khác, mình đã từng thấy "Phương Nhiên" kia hai lần, cụ thể hắn có tính cách gì? Hơn nữa nhân cách phân liệt bình thường sinh ra do hoàn cảnh bên ngoài kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn đã từng trải qua cái gì? Hết lần này tới lần khác, giống như trong tràng cảnh Dạ Khí lúc trước, mình lại không ở bên cạnh của hắn.

Trong lòng của Linh căm tức nghĩ đến, nhưng mà nàng còn không biết, thật ra đây là lý do Phương Nhiên nói nhảm để lừa nàng.

Về nguyên nhân, đại khái là vì trong Dạ Chiến, Linh thực sự từng gặp đủ loại người, nhân cách phân liệt cũng đích thực không tính là gì mới lạ.

Song, lúc này Phương Nhiên thận trọng nhìn lấy Linh, trong lòng âm thầm lẩm bẩm.

Móa, không được, không thể để cho Nữ Vương đại nhân tiếp tục suy nghĩ nữa, chẳng may một hồi tìm ra vấn đề hỏi mình.

Vậy mình không phải xong đời à!

Vừa nghĩ đến đây, Phương Nhiên lập tức triển khai phương án tự cứu!

Hắn nhanh chóng vạch một cái, giao diện hệ thống xuất hiện, cũng không để ý đến giao diện Cardcaptor Sakura màu hồng của mình, hắn tìm tới nhắc nhở ban thưởng, mỉm cười nịnh nọt. "Đúng rồi! Ban thưởng cấp cho ài!" Phương Nhiên chỉ vào một dòng nhắc nhở, làm bộ "Kinh hỉ" hô to!

Suy nghĩ của Linh lập tức bị gián đoạn, sau đó nàng nhìn lại.

【 Dược tề tăng giá trị ma năng ×5 】

"Dược tề tăng giá trị ma năng à? Đúng, nó bây giờ trợ giúp ngươi rất nhiều, giữ lại một bình, còn lại tranh thủ thời gian dùng đi."

"Hở? Vì sao giữ lại một bình?"

Phương Nhiên ngốc manh hỏi:

Linh bất đắc dĩ thở dài nâng trán: "Lần trước, ta nói cho ngươi, giữ lại cho mình một cơ hội, trong tuyệt cảnh còn một thẻ đánh bạc."

"A a a."

Phương Nhiên lập tức nhớ đến vài ngày trước, Linh giống như đã nói như vậy, ai, đều do mấy ngày nay quá phong phú, ta đều sắp phát nổ. Sau đó Phương Nhiên dùng hết bốn bình dược tề. Ma năng từ 2160 nhảy đến 2960.

Ách. . . Chuyện "Vô hạn ma năng" có nên nói cho Nữ Vương đại nhân hay không. . .

Phương Nhiên liếc ma năng của mình một chút, giờ phút này vẫn còn "ở trạng thái ngụy trang bình thường" mỗi ba phút khôi phục 1%. Hắn do dự không đến một giây, quả quyết quyết định.

Ừm, quả nhiên vẫn là không thể nói cho nàng. Nếu không giải thích của mình sẽ bị lộ tẩy. Nhiều nhất, về sau từ 0 khôi phục lại một nửa trong mấy giây kia không để cho nàng thấy.

OK! Cứ quyết định như vậy.

Phương Nhiên không những kéo ra loại lý do nhảm như "Nhân cách phân liệt", ở trong lòng lại vui sướиɠ quyết định che giấu một đại tình báo khác với Linh.

Ha ha, nhưng mà tương lai hắn sẽ biết rõ. . .

Đau dài không bằng đau ngắn. . .

Sau đó ngay lúc trong lòng của Phương Nhiên tràn đầy tiểu tâm tư, một dòng nhắc nhở của hệ thống lại xuất hiện.

【 đinh! Ban thưởng tới sổ, có tiếp nhận hay không? 】

【 có/ không 】

"Ừm? Lại có nhắc nhở, nói là ban thưởng đặc biệt!"

Giờ phút này, Phương Nhiên lòng tràn đầy nhiệt huyết di dời lực chú ý của Linh, đồng thời không phát hiện dòng nhắc nhở này . .

Giống như đã từng quen biết ~

"A, ban thưởng đặc biệt ban thưởng hả? Bình thường đều là hệ thống phát ra đồ chơi không liên quan đến thực lực, tự ngươi xử lý được rồi." Linh không có hứng thú gì thuận miệng đáp lại, sau đó Phương Nhiên thấy nàng không tiếp tục truy cứu hắn, cũng triệt để nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cười ha ha tiện tay ấn "có" .

Quả nhiên lão tử vẫn cơ trí như thần!

Lỗ đen mở ra, một vật to cỡ đầu người bằng kim loại rơi xuống trong của hắn.

Đầu tiên, cảm giác đầu tiên của Phương Nhiên là

—— hả? Hình dạng này làm sao có chút quen thuộc? ?

Sau đó, cảm giác thứ hai của Phương Nhiên là

——. . .

Ngượng ngùng, hắn đã không có cảm giác thứ hai.

Cả người giống như là bị hóa đá, Phương Nhiên nở nụ cười cứng đờ trên mặt, nhìn đồ chơi bằng kim loại kia trong tay của mình.

Rất quen thuộc, quen thuộc không được, bởi vì. . .

Hiện tại dưới giường của hắn có một vật tương tự như đồ chơi này.

【 Mười hai đầu tượng hồng thủy pháp —— Vị Dương.

Các bức tượng đại diện cho 12 con giáp đã bị cướp và lưu lạc khi liên minh Anh Pháp đánh thẳng vào Viên Minh Viên năm 1860.

Mang đậm dấu ấn lịch sử, là chứng nhân lịch sử, bảo vật quốc gia 】

Phương Nhiên: ". . ."

". . ."

Chờ chút!

Tỉnh táo!

Nói không chừng đây là ảo giác!

Một giây sau, Phương Nhiên thống khổ nhắm mắt lại, giống như đang cầu nguyện trong cơn ác mộng.

Sau đó lại mở ra.

Trên tay không có gì.

"A, ta biết ngay mà, cảnh tượng kinh khủng vừa rồi nhất định là ảo giác!"

Phương Nhiên lộ ra nụ cười mỉm hạnh phúc phảng phất giống như đại triệt đại ngộ.

Khóe miệng của Linh co giật, nàng ngó gia hỏa này nhìn chẳm chằm lên tay của mình còn xuất hiện ảo giác, con hàng này lại đang làm cái gì?

Sau đó, nàng lại thấy rõ tượng đồng đầu thú trong tay của Phương Nhiên—— Vị Dương.

Không đành lòng nhìn thẳng quay mặt qua chỗ khác.

Ai, vận khí của con hàng này không thể cứu nổi?

"A a ~ ài! ? Trên tay của ta tại sao lại có một đồ vật đáng yêu vậy chứ ~ thật vui vẻ nha ~ vui vẻ quá xá ~ "

Trên mặt của hắn lộ ra vẻ hạnh phúc, hắn nhảy chân sáo đến bên giường, vui vẻ giống như tiểu hài tử. Sau đó kéo rương hành lý dưới giường ra, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc và cười mỉm, trong tay cầm lấy đầu thú Vị Dương.

Hung tợn nhét vào!

"Hỗn đản! ! Vì sao lại cấp lão tử loại đồ chơi chết tiệt này! ! ! !"

"Còn ngại cường độ truy nã của ta chưa đủ lớn à! ! !"

Phương Nhiên tức giận!

Một cước đạp rương hành lý vào chỗ sâu nhất trong gầm giường!

Sau đó, hắn giống như mất hết sức lực, thống khổ bưng kín mặt, vô lực ngã xuống bên giường.

Thương thiên! Đại địa!

Đời trước ta đến tột cùng là gϊếŧ người!

Hay phóng hỏa!

Đời này ngươi muốn đối đã với ta như thế!

Phương Nhiên, hai mươi tuổi, ma pháp thiếu nữ, tội phạm truy nã đang lẫn trốn, không hút thuốc lá, không uống rượu, không chơi gay, xử nam, thời gian độc thân tương đương tuổi tác, anh văn cấp bốn thi ba lần vẫn chưa qua, đã từng bị bạn nam biểu đạt hảo cảm, một năm mất tiền bốn lần, ngồi lố trạm sáu lần, bị kẹp tóc bảy lần.

Sau năm ngày, trở thành tội phạm truy nã đang lần trốn lên đầu đề. . .

Lần nữa,

"Thành công" nhận được văn vật thất lạc trân quý của quốc gia.

Giờ khắc này, Phương Nhiên rốt cục nhớ lại thân phận tội phạm truy nã của mình.

Tâm thật mệt mỏi, cảm giác đã mất đi dũng khí sống tiếp.

A, a,

Lần này tốt, Tị Xà trước đó còn chưa giải quyết xong, lại đến một đầu Vị Dương.

Được, bản thân tội danh tội phạm truy nã đang lẩn trốn, đánh cắp văn vật lịch sử của quốc gia triệt để rửa không sạch. Thời điểm mình vất vả giải thích với cảnh sát thúc thúc làm sao Tị Xà tới, thời điểm rửa oan, nhân gia đột nhiên thấy cảnh tượng Vị Dương cũng ở trong tay của mình...

Hình tượng quá đẹp.

Hai mắt của Phương nhiên thất thân...Đúng, Thất thân nhìn trần nhà của mình giống như lúc ấy hắn nhìn trần của nhà ga.

A, tòa nhà này, thế nào còn chưa sập.

Sập đi, sập cho bớt lo, với tư cách cá ướp muối, ta đã mất đi dũng khí để sống tiếp.

Ngươi đập chết ta đi.

Ánh mắt của Phương Nhiên hôi bại tuyệt vọng nhìn nơi hẻo lánh, cả người đều là bụi.

"Ban thưởng đặc biệt lần này nói rõ quan phương cũng không rõ ràng đầu thú Vị Dương sẽ xuất hiện, dũng cảm lên, ngươi chỉ cần tiếp nhận áp lực đuổi bắt Tị Xà mang đến là đủ rồi." Linh rốt cục nhìn không nổi, lên tiếng an ủi.

"Tôi cảm thấy đó căn không phải đang an ủi.." Vẻ mặt của Phương Nhiên như đưa đám, hắn rốt cục tiếp nhận sự thật này, sau đó nghe Linh nói như vậy, xem như có phần an tâm. Nhưng, Linh lúng túng quay mặt đi, lại thở dài bổ sung: "Nhưng ta biết, trong Hoa Hạ dường như có người tham gia có năng lực xem bói và dự đoán."

"Cho nên nói, cô căn bản không phải đang an ủi!! Hỗn đản!!!"