Tôi chở Thùy Quyên dọc các dãy hàng bán đồ gia dụng. Chỗ
nào nàng cũng ghé xuống nói vài câu rồi đi ra, có một số nơi tôi thấy
nàng rút tiền ra đưa cho chủ cửa hàng nhưng chẳng mang thứ gì ra cả. Tôi cũng im lặng tiếp tục dõi theo nàng qua hết các chặng. Nhưng hình như
đúng là nàng giàu thật, những nơi nàng đòi ghé qua đều là những cửa hàng " ngoại ", mà cô ta nào chỉ ghé một hai nơi, khởi hành từ chín rưỡi
sáng mà phải đến hơn hai giờ chiều bọn tôi mới "lết" được về tới nhà.
Vậy mà Thùy Quyên, cô ta cũng chỉ xách ra một cái túi nhựa cỡ vừa các
nguyên liệu cho bữa tối, mà chúng tôi vừa có dịp ghé mua trong một siêu
thị thực phẩm ban nãy.
Không đợi tôi cất xe, Quyên mở cửa bê cái túi nguyên liệu ấy ra, đi
thẳng vào trong nhà. Định mở miệng bảo để tôi mang vào cho, nhưng nghe
tiếng đóng cửa thật mạnh thì tôi cũng đủ hiểu là cô ta hãy còn giận. Mà
hầu như từ lúc bước lên xe tới giờ, ngoài những lúc chỉ đường ra cô ta
hoàn toàn không hé môi với tôi một lời nào.
Cất xe xuống gara xong tôi thở dài bước vào trong nhà. Vậy là lần đầu
tiên sau năm năm nhà lại có hai người vào ban đêm. Hôm qua tôi dắt cô ta về nhà thì không sao, nhưng bắt đầu từ đêm nay bỗng nhiên tôi lại thấy
run run. Không biết là run vì sợ hay run lên vì sung sướиɠ nữa. Tôi nghĩ chắc mình sợ nhiều hơn, nhỡ bé Nhi về bất chợt thì sao...
Hóa ra cô gái Thùy Quyên này không hoàn toàn đơn giản như tôi nghĩ. Tôi
thả người xuống giường mình, nhớ lúc vừa mới nghe cô ấy nói muốn chọn ở
phòng của Nhi. Suýt chút nữa là tôi đã thét thẳng vào mặt cô ta như một
phản xạ từ lâu, nhưng nhìn ánh mắt kiên định ấy mà chẳng hiểu sao tôi
lại gật đầu ngay, để rồi sau đó phải vò đầu bứt tai, không biết làm sao
để thay đổi ý định của cô ta nữa. Nhưng sau khi bỏ phần lớn thời gian
ngồi trong xe chờ cô ta, tôi mới bình tâm suy nghĩ lại, "thật ra cô gái
Thùy Quyên này là ai". Giờ tôi mới bắt đầu ngờ ngợ là đã gặp cô ta đâu
đó từ trước rồi, dù tôi không nhớ lắm nhưng cũng dám khẳng định như vậy. Bởi vừa gặp tôi thôi mà cô ta đã chẳng ngại ngùng theo tôi về thẳng
ngay nhà, không lẽ cô ta không sợ "vợ con tôi" sẽ ghen hay sao? Thấy tôi treo hình chị Như và cả hình bé Nhi mà cô ta không cần hỏi cũng biết là tôi chưa có gia đình vợ con gì cả, thế mà lúc đó cô ta lại đòi ở trong
phòng "con gái tôi". Đúng rồi! Cô ta gọi đích danh "con gái tôi" rõ
ràng, không lẽ cô ta có mối quan hệ gì đó với Nhi, hay chí ít cũng đã
từng liên lạc gì với nó.
Nghĩ đến đó là tôi vội bật người dậy, bước ra ngoài. Thùy Quyên thì
không thể là Quỳnh Nhi, mà Quỳnh Nhi thì...không lẽ tôi không nhận ra.
Không lẽ nó muốn đưa cô gái này về để thử lòng tôi!? Nếu đúng vậy thì
ngay từ đêm qua tôi đã "rớt" ngay từ vòng đầu, nhưng dẫu vậy tôi vẫn
mong muốn được gặp lại bé Nhi, dù chỉ một lần. Và manh mối duy nhất mà
tôi nghĩ là mình có chính là cô gái này- Thùy Quyên!
Phòng của Nhi...mà bây giờ đã là phòng của Thùy Quyên, tôi đã yêu cầu cô ta không được dịch chuyển hay vứt đi những vật dụng trong ấy, và điều
kiện ấy đã được chấp thuận một cách dễ dàng.
Tôi bước đến vừa lúc thấy cửa đang hé mở. Sẽ chẳng có gì bất ngờ nếu như tôi không nghe một tiếng nấc uất nghẹn phát ra từ trong phòng. Và khi
ánh mắt tôi "vô tình" lia ngang qua khe cửa, một hình ảnh khiến cho tôi
sững sờ đứng chết trân tại chỗ: Bức hình của Nhi mà tôi lộng vào khung
để trên bàn, đang được Thùy Quyên ghì chặt vào trong lòng...bật khóc nức nở. Từng tiếng nấc cố nén nhỏ lại nhưng vẫn vang vọng rõ trong màn đêm
tĩnh mịch, như mời gọi hồn ai về lại chốn dương trần...
- Giám đốc! Ngài không sao chứ?
Fred- một nhân viên thân tín lâu năm trong công ty- lay tỉnh tôi dậy. Ngước nhìn cậu ta bằng ánh mắt mệt mỏi, tôi thở dài:
- Không có gì! Đêm qua tôi mất ngủ một chút ấy mà.
- Ngài nhớ bé Nhi à...?
Tôi lặng im không nói, xoay cái ghế ra ngoài, hướng mắt nhìn ra ngoài
những con đường tấp nập người bên dưới. Nhờ có Fred mà tôi mới dám tự
tin trở về Việt Nam điều hành cái công ty con này cách đây tám năm.
Chính Fred cũng là người mua cho căn nhà hiện nay, vì vậy việc cậu ta
biết đến bé Nhi cũng không có gì là lạ. Chỉ lạ một điều là trong suốt
năm năm qua kể từ khi Nhi rời bỏ tôi, đây là lần đầu tiên Fred nhắc tới
tên con bé.
Fred bước tới đưa cho tôi ly cà phê do chính tay cậu ta pha, mắt cũng hướng nhìn theo tôi.
- Xin lỗi đã để giám đốc phải nhớ tới chuyện buồn đó. Chỉ là... chỉ là
tôi chưa bao giờ thấy ngài...như ngày hôm nay. Có tin gì về bé Nhi à?
Tôi lắc đầu:
- Có lẽ con bé đã muốn tránh mặt tôi thật rồi. Thôi thì...khi nào nó muốn gặp tôi thì tự biết trở về đây thôi.
- Nhưng tôi nghĩ bé Nhi bỏ đi như thế thật là không phải. Với một người
cha tốt như ngài giám đốc đây thì việc bé Nhi làm vậy luôn khiến cho tôi thắc mắc mãi...Nhưng tôi nghĩ ngài không nên suy nghĩ nhiều quá làm gì, như thế thật chẳng giống ngài chút nào đâu.
Tôi là một người cha tốt ư!? Có thể đúng, cũng có thể là không. Tôi biết Fred không phải là một người xu nịnh, nhưng ngần ấy thời gian qua ai
trong công ty cũng biết cậu ta thần tượng tôi một cách thái quá. Với cậu ta thì lúc nào tôi cũng là giỏi, là tốt, là tấm gương sáng nhất mà cậu
ta muốn phấn đấu để đạt được. Fred là một nhân viên rất có năng lực,
chẳng vì thế mà gần mười năm qua tôi đều tin tưởng giao cho cậu ấy cả
phần tuyển luôn thư kí cho công ty, nhất là bây giờ tôi đang cần một thư kí riêng cho mình.
Nhấp một ngụm cà phê vào người mà tôi đã thấy trong người hưng phấn trở
lại. Có lẽ Fred nói đúng, lúc ở công ty thì tôi chỉ nên chú tâm vào công việc mà thôi.
- Vậy việc tuyển thư ký của tôi đến đâu rồi.
Nghe tôi nhắc đến công việc được giao là cậu ta lại hăng hái hẳn lên.
- Đúng như tôi nghĩ, nhờ vào danh tiếng của công ty mà có rất nhiều
người đến đăng ký. Đa số họ đều xinh đẹp, thông minh, ngoại ngữ cũng
giỏi nên việc tuyển lựa cũng hơi khó khăn, chẳng biết nên chọn người
nào, bỏ người nào...
- Tôi đã tin tưởng giao cho cậu vì tôi biết cậu sẽ không làm cho tôi
phải thất vọng. Nhưng bây giờ tôi muốn biết là cậu đã ưng ý một ai trong số họ chưa đã. Nếu cậu thấy người đó thật hoàn hảo thì tôi cũng chẳng
phàn nàn gì.
Fred cười, một nụ cười thật tự tin, giống như mỗi khi cậu ta hoàn thành một dự án nào đó.
- Vâng, thưa giám đốc. Tôi đã tìm ra được một người. Ngài cũng biết là
tôi vốn rất khắt khe khi tuyển người mà. Những người khác tuy tài giỏi
nhưng ở một số điểm tôi vẫn chưa hài lòng, chỉ duy nhất cô gái này là đã chinh phục tôi hoàn toàn. Tôi nghĩ nếu giám đốc gặp cô ta thì cũng sẽ
nghĩ như tôi mà thôi, một cô gái kì lạ...
Tôi cười:
- Tôi biết chắc một điều là cô ta hẳn rất trẻ và xinh đẹp, đúng không?
Fred ngạc nhiên:
- Sao ngài biết?
- Dĩ nhiên là tôi phải biết chứ. Người mà cậu dám khẳng định là hoàn hảo thì chắc là không chỉ có mỗi tài năng thôi đâu, đúng không? Nhưng tôi
chỉ thắc mắc một điều, cô ta là người như thế nào mà có thể chinh phục
được cả cậu vậy.
- Thật chẳng dám giấu ngài, cô ta chỉ mới hai mươi ba, cũng vừa tốt nghiệp đại học đây thôi.
Tôi nửa tin nửa ngờ:
- Sao một cô gái còn trẻ như thế mà lại được cậu tin tưởng như thế hả
Fred? Hai mươi ba tuổi ư, cô ta chắc hẳn cũng còn chưa tới hai hay ba
năm kinh nghiệm.
- Vâng, ban đầu tôi cũng nghĩ như giám đốc. Nhưng ngày hãy xem bài test lúc phỏng vấn cô ta xem.
Fred đưa cho tôi bài test của cô "thư ký tương lai" đó. Kết quả thật bất ngờ, đúng như Fred nói, tôi thậm chí còn chưa biết mặt cô ta nhưng qua
bài test này thì tôi cũng đã hoàn toàn bị chinh phục hẳn. Các phương án, thông số, hồ sơ những năm trước của công ty cô ta đều nắm rõ, dĩ nhiên
là chỉ những phần có thể tiết lộ ra ngoài. Phía bên dưới còn ghi cả
những mặt tốt và sai sót của các dự án đó.
Fred đưa cho tôi một tờ giấy đã được photo khác.
- Mời giám đốc xem qua ạ. Đây là bản liệt kê các đối tác mới mà ta có
thể bắt tay liên doanh, cung cấp các loại máy móc cho công ty với giá cả thật sự rẻ hơn rất nhiều. Tôi đã đi điều tra thử, tất cả đều đúng như
những gì đã ghi trong đây. Bởi thế mà tôi nói là đã bị cô ta chinh phục
hoàn toàn.
- Nhưng cậu không thấy nghi ngờ là một người ngoài như cô ta lại nắm rõ
được tình hình của công ty như thế hay sao? Chuyện này hẳn có gì đó mờ
ám...
- Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng cô ta trình giấy xác nhận tốt nghiệp
chỉ cách đây vài tháng. Hơn nữa cô ta còn được trường Đại Học đó gọi
điện đường dài đến đây để xác nhận. Tôi nghĩ nếu để lỡ mất một người tài năng như thế thì thật là đáng tiếc.
Tôi thở dài:
- Thôi được rồi. Tôi tin vào cậu vậy. Cậu hãy mời cô ta ngày mai đến đây gặp tôi để bắt đầu thử việc. À, sẵn tiện cậu đưa cho tôi hồ sơ của cô
ta luôn.
Fred gật đầu và đưa cho tôi tờ giấy xin xét tuyển có dán hình của cô gái đó bên trên. Nhưng khi vừa đưa mắt nhìn lên khuôn mặt trên tấm hình thì tôi đã chẳng thể nào cười nổi nữa. Thùy Quyên, một khuôn mặt xinh đẹp
với ánh mắt nghiệm nghị lại đầy ma lực, đang hiện sờ sờ trên ấy. Không
lẽ cô ta còn muốn theo tôi đến tận trong công ty hay sao....
- Tờ giấy này là sao hả?
Tôi quẳng tờ đơn xét tuyển xuống bàn, nhìn cô ta bằng ánh mắt mở to hết
mức có thể. Nói đúng hơn là tôi đang cố trừng mắt dọa nạt cô ta. Trái
với vẻ mặt căng hết cỡ của tôi, Quyên chỉ khẽ liếc qua tờ giấy rồi quay
sang màn hình tivi, buông lời hững hờ.
- Miệng anh còn dính tí hành kìa.
Hành!? Sao lại có hành ở đây!? Từ chiều tới giờ tôi đã ăn gì đâu, chỉ có hồi trưa... Thôi chết! Tôi vội bước đến tấm gương gần nhất để soi thử
nhưng chẳng có gì cả. Tôi lại bị cô ta lừa thêm lần nữa. Máu trong đầu
tôi nổi lại sôi lên thêm, nhưng Thùy Quyên đã chịu ngước sang nhìn tôi,
nở nụ cười đẹp mê hồn.
- Đùa anh chút thôi mà, làm thấy ghê hà! Tờ giấy trong đó ghi chưa đầy đủ hay sao,cần bổ sung thêm chỗ nào à?
- Không phải chuyện đó! Nhưng tại sao cô lại xin vào làm trong công ty
của tôi kia chứ, lại còn là thư ký riêng nữa chứ. Cô...thật ra cô...
- Tôi thế nào?- Thùy Quyên đưa ánh mắt ngây thơ vô...số tội nhìn tôi.
- Cô đừng giả vờ nữa. Thật ra cô muốn gì ở tôi? Đầu tiên là cố tình bắt
chuyện với tôi, sau đó lại xin vào làm trong công ty, thật ra cô muốn
gì?
Quyên đưa tay tắt tivi rồi thản nhiên bước xuống bếp, chẳng hề đá động
gì tới câu hỏi khiến tôi tức điên lên nhưng chẳng thể thốt lên thêm một
lời nào. Tôi thả người ngồi phịch xuống cái ghế đệm nơi phòng khách, mồ
hôi bắt đầu túa ra thấm ướt cả áo, không biết do thời tiết oi bức hay do máu nóng đang dồn lên người. Tôi đưa cánh tay đặt ngang qua trán, cố
nhắm mắt để thư giãn một chút. Mặc kệ, ngày hôm nay tôi đã đủ nhức đầu
lắm rồi. Ban ngày đi làm ở công ty đã có lắm chuyện phải lo, phải làm,
đêm về tới nhà còn gặp chuyện bực mình nữa thì hỏi ai mà không muốn điên kia chứ. Lúc còn sống với bé Nhi thì tôi luôn biến phòng mình thành nơi làm việc, bởi tôi muốn kiếm thật nhiều tiền để có thể chăm lo cho con
bé một cách đầy đủ nhất. Nhi bỏ đi rồi thì căn nhà lại biến thành một
nơi yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ. Nói đúng ra thì tôi đã dần biến căn
nhà thành nơi duy nhất để ngủ, đêm nào tôi cũng cố về thật trễ, kể cả
ngày nghỉ tôi cũng đến nhà bác Thông chơi cho qua thời gian, cuộc sống
cứ thế dần trôi qua một cách vô vị. Mà khi ấy càng lúc tôi càng sợ trở
về căn nhà này, khi mà tiếng nói tiếng cười, hình ảnh tươi cười của bé
Nhi cứ mãi hiện lên trong đầu tôi, mỗi khi nhìn thấy một vật gì đó của
con bé.
Rồi thời gian trôi đi, khi tin tức về Nhi càng lúc càng mờ mịt thì tôi
lại bắt đầu thấy thèm một mái ấm gia đình, có vợ hiền, có con ngoan,
cũng có tiếng nói, tiếng cười, tiếng giận hờn với nhau. Lắm lúc tôi đã
khóc, khóc vì tại sao mình lại đi tìm hạnh phúc ở nhà người khác kia
chứ...
Chỉ có những ngày gần đây tôi mới bắt đầu cảm thấy một chút không khí
gia đình ở căn nhà này. Chỉ một chút thôi nhưng nó vẫn khiến tôi cố gắng trở về nhà một cách sớm nhất. Chỉ một chút thế thôi nhưng sao tôi lại
cảm thấy bình yên trong lòng, mà tất cả sự bình yên đó lại là hình bóng
Thùy Quyên hiện ra trong tầm mắt mình. Dù không muốn thừa nhận nhưng
thật sự tôi sợ một ngày nào đó cô ta sẽ biến mất khỏi tầm mắt ấy...Đó là lý do mà tôi sẵn sàng nổi điên lên khi có một dấu hiệu nào đó, dù là
rất nhỏ, nhưng cũng có thể khiến tôi mất cô ấy...
- Anh ngồi dậy uống tí nước chanh nào.
Đang còn giận nên tôi chẳng thèm ậm ừ gì cả. Dường như Thùy Quyên cũng
hiểu, tôi nghe tiếng cô ta đặt ly nước nên bàn nhưng rồi mọi thứ lại im
bặt ngay sau đó, kể cả tiếng bước chân bỏ đi của cô ta cũng không có.
... Im lặng quá! Nhưng tôi biết cô ta vẫn còn ở đó, đã thế thì tôi cũng chẳng thèm mở mắt ra làm gì.
Đợi một hồi lâu cuối cùng cô ta cũng đã phải động đậy. Đôi bàn tay nhỏ
nhắn của Thùy Quyên nhanh nhẹn tháo cravat và mở nút cổ áo của tôi ra,
giọng ân cần:
- Đàn ông chưa có vợ đúng là tệ thật. Về đến nhà rồi cũng không biết tự nới đồ ra nữa, để mồ hôi ra ướt hết cả rồi.
Vừa nói đừa khăn lau bớt mồ hôi trên cổ của tôi, ân cần cứ như một người vợ hiền. Và phút chốc tôi lại quên đi cơn giận "vô cớ" vừa rồi, vung
tay ra bất ngờ ôm cô ta vào lòng, tôi muốn có cô ta...
Nhưng trái với dự tính, Thùy Quyên đẩy tôi ra một cách khéo léo.
- Anh tắm đi rồi ra ăn cơm. Đã hơn bốn mươi rồi mà còn như con nít vậy.
Thùy Quyên định bỏ đi nhưng tôi vẫn giữ chặt tay không cho, nhưng chỉ
với ánh mắt cương nghị khi cô ta nhìn thẳng vào khiến tôi chẳng thể giữ
được lâu. Và bất chợt tôi lại thấy rùng mình bởi ánh mắt đó, nó làm tôi
nhớ tới chị Như, tới Hân,...và cả bé Nhi... nhớ tới cả những lỗi lầm mà
tôi đã gây ra. Thế là bất giác tôi lại buông tay ra như một đứa trẻ
ngoan ngoãn biết vâng lời, đành giương mắt nhìn Thùy Quyên bước xuống
bếp.
Trước khi xuống bếp cô ta còn quay lại nói một cách nghiêm trang với tôi rằng:
- Có thể ngày mai em với anh sẽ gặp nhau trên cương vị là một thư kí và
giám đốc. Vì thế em mong quan hệ giữa chúng ta sẽ luôn là như vậy... Nên chuyện trước kia...em mong anh đừng nhắc tới nữa, cũng như là tôn trọng em hơn. Nếu chúng ta không thể làm việc với nhau thì em hi vọng vẫn có
thể là bạn, bạn thật đấy, anh hiểu không?
Tôi...tôi không hiểu! Nhưng mặc cho tôi có hiểu hay không thì cô ta vẫn
cứ quay lưng bỏ xuống bếp. Thư kí và giám đốc ư!? Không lẽ có luật định
giám đốc và thư kí thì không được phép có "quan hệ đặt biệt" với nhau.
Tôi không có ý ám chỉ đến Quyên, nhưng nếu ngay cả việc ở bên cạnh người mình yêu cũng không được phép thì tôi làm giám đốc còn có ý nghĩa gì
nữa chứ.
Nhìn Quyên loay hoay bắt đầu hâm đồ ăn, bày chén dĩa ra bàn như thế kia
thì liệu tôi thích cô ta là một cô vợ hiền hay là một cô thư kí giỏi hơn đây. Nhưng dẫu sao chính cô ta cũng đã quyết định trở thành thư kí
riêng của tôi, thư kí số một...