Chiều thứ bảy tuần kế tiếp Hân đến rước Nhi về nhà ngoại. Ông Thái vẫn còn sống ở căn nhà cũ ấy, nghe Hân nói ông bị mắc bệnh
tim, có thể ra đi bất kì lúc nào. Dù có hiềm khích với ông Thái nhưng
thật lòng tôi thấy mừng vì ông còn sống. Hân dọn về ở cùng ông đã được
hai tháng. Tôi biết, nếu không có Hân thì ông chẳng còn lấy một người
thân nào nữa cả.
Hân mở lời muốn tôi đến thăm ông Thái nhưng tôi từ chối khéo. Nhi cũng
biết là tôi sẽ buồn nếu không có nó kề bên nhưng sự háo hức muốn biết về ngoại khiến nó không thể cưỡng lại việc bước lên chiếc taxi ấy. Trước
khi để Nhi đi tôi đã yêu cầu Hân không được tiết lộ sự thật cho con bé
biết, rằng nó là một đứa không cha, rằng ba của nó hiện giờ có thể là
người chú ruột khôn chừng. Tôi sợ con bé sẽ không chịu được cú sốc ấy.
Hân là người biết suy nghĩ, cô ta đồng ý không cần suy nghĩ. Còn về ông
Thái thì tôi biết ông ta vì sĩ diện của mình nhất định sẽ không nói cho
con bé biết. Mà có thể ông ta cũng không nhận Nhi là cháu gái của mình
dù Hân luôn miệng nói ông ta rất nhớ con bé.
Đêm cuối tuần đầu tiên không có Nhi ở nhà. Dự án cũng vừa hoàn thành
xong khiến tôi trở nên rãnh rỗi, tôi gọi điện đến những người bạn của
mình gầy độ nhậu. Mấy thằng bạn cũ cùng học Đại Học hồi ấy thằng nào
cũng quậy hết mình, miệng hét ra lửa, thế mà có vợ rồi thằng nào cũng
như thằng nấy khúm núm sợ các bà còn hơn sợ cha mẹ mình. Ngày cuối tuần
chẳng thằng nào trốn khỏi vợ được cả. Buồn! Tôi lang thang từ phòng này
sang phòng khác, rồi không hiểu sao lại dừng trước phòng Nhi. Con bé chỉ mới đi có vài tiếng mà tôi cảm tưởng như cả thế kỉ vừa trôi qua. Tôi
đưa tay gõ lên cửa ba cái, thèm được nghe tiếng con bé mời vào.
Tôi mở cửa bước vào phòng con bé, vẫn màu tím nhạt chủ đạo ấy, cảm giác
như con bé chưa bao giờ rời khỏi phòng. Tôi bước đến bàn học, đưa tay sờ nhẹ lên bức ảnh hai bố con ở trên ấy. Nhưng thật ra cuốn nhật kí của
con bé đập vào mắt tôi từ khi mới bước vào căn phòng này kia. Tôi biết
đọc lén nhật kí của con bé là không đúng, nhưng tôi là ba con bé, tôi có quyền được biết suy nghĩ của con gái mình. Rồi...tôi chạm tay vào cuốn
nhật kí...
Từng trang vở là từng dòng chữ nắn nót màu mực tím.
"...ngày,...tháng,...năm. Đã vào học được một tháng, quen được với con Hạnh bầu và Hiền ú, hai đứa ấy dễ thương lắm. Chỉ ghét con Khanh lớp
phó văn thể mỹ, nó ỷ có ba làm chức lớn trong trường mà ra vẻ quá đi. Ba của mình dù sao cũng là giám đốc điều hành một công ty lớn chứ bộ,
nhưng mình sẽ không kể đứa nào biết về ba đâu, trừ hai nhỏ kia ra thôi.
Ba là tuyệt nhất, đối với mình ba hơn hẳn những tên con trai khác..."
"...ngày,...tháng,...năm. Cả lớp xì xào mãi về chuyện Tuyên- một hotboy của khối trên- gửi thư muốn được kết bạn với mình. Mấy đứa con gái lớp
mình cứ bu lại phiền chết đi được. Ngay giờ giải lao hôm ấy mình gặp
thẳng mặt hắn mà từ chối, với lý do: "bây giờ mình chỉ muốn học, không
thích dính vào mấy chuyện vớ vẩn". Nhưng mình không ngờ tên ấy lại xấu
tính đến vậy, ngày hôm sau kháo hết toàn trường là hắn đá mình vì mình
quá chảnh. Mình không thèm giải thích, ai muốn nghỉ gì kệ họ. Nhưng từ
hôm đó mình bắt đầu ghét bọn con trai. Đúng là chỉ có ba mình mới là
người tốt thôi..."
"......."
"......., Hôm nay ba về sớm nên đến trường đón mình, mình vui ghế lắm.
Thế nhưng tụi bạn lại không tin đó là ba mình, rằng ba quá đẹp trai và
trẻ nữa. Mình đùa, đó là bạn trai mình thì mấy nhỏ đó lại tin là thật,
tức cười quá đi. Nhưng nếu có một người bạn trai như ba thì hay biết
mấy. Thiệt ngốc quá, lại suy nghĩ vẫn vơ rồi, mình chỉ mới mười sáu thôi mà..."
"......, hôm nay sinh nhật lần thứ mười bảy của mình, chỉ có hai bố con bên nhau. Ba sẵn sàng bỏ công việc lại một bên để đón sinh nhật với
mình. Ba còn đích thân vào bếp lo bữa tối, mình thì chỉ được phép ngồi
lặt rau mà thôi. Mình cũng không ngờ là ba nấu ăn ngon đến vậy, mình
chưa từng thấy ba vào bếp bao giờ mà lại có thể khua chảo cứ như đầu bếp thứ thiệt. Rồi ba thắp nến, còn mình thì ước. Điều đầu tiên mình ước
cho ba luôn mạnh khỏe, thành công trong công việc. Điều thứ hai mình ước có thể về thăm nội và cả ngoại nữa, dù mình biết ba sẽ giận nếu biết
điều ước này. À, còn điều cuối cùng nữa,... mình ước gì mình sẽ được như mẹ, dù mình không biết mẹ thật sự là người như thế nào, nhưng chắc hẳn
mẹ phải rất đẹp và dịu dàng nên ba mới yêu mẹ đến thế. Mình ước gì ba
cũng yêu mình nhiều như mẹ..."
"......, Đây là lần đầu tiên sau bốn năm mình lại được ngủ cùng ba. Cái
mùi thuốc lá ngấm trên người ba vẫn vậy, bao nhiều năm không hề phai.
Không hiểu sao mình lại thích cái mùi ấy đến thế, mà bất cứ thứ gì trên
người ba mình cũng đều thích cả. Mình thích nhất được gục đầu lên ngực
ba, nó ấm áp quá, lạ lùng quá. Ở bên ba mình không còn cảm giác buồn bã
lo lắng, mình có thể yên tâm ngủ ngon khi biết có ba ở bên mình. Mình
biết là những lần sau ba sẽ không cho ngủ chung nữa đâu, bùn quá đi..."
Đấy là những dòng mà con bé có nhắc đến tôi kể từ khi trở về Việt Nam.
Tôi ghét phải thừa nhận một điều rằng con bé càng lúc càng giống mẹ,
nhất là đôi mắt ấy. Có lẽ là do di truyền bởi Hân cũng sở hữu đôi mắt
đẹp như vậy. Hân với chị Như thì chắc lại được hưởng từ mẹ. Tôi biết
thế, vì tôi đã từng gặp mặt ông Thái...
Chị Như đã đẹp, Hân còn đẹp hơn, bé Nhi lớn lên còn đẹp hơn cả dì của nó ngày xưa nữa. Nhi mới mười bảy tuổi, tôi lại sợ nó ra đường sẽ bị lũ
choai choai quấy rối nên tuyệt đối không cho con bé sử dụng son phấn.
Nhưng như thế tôi lại vô tình làm tăng thêm nét đẹp bình dị của con bé.
Đôi mắt của Nhi không cần vẽ cũng đã đen sẵn rồi, da thì trắng hồng như
mấy cô xinh xinh quảng cáo mỹ phẩm trên ti vi dù con bé ra đường không
cần che nắng nhiều, chưa kể đôi môi hồng mộng nước của con bé mỗi lần
mấp máy là mỗi lần con tim chai sạn của tôi lại nhảy tăng-gô.
Nhưng...tôi không hề yêu con bé, bởi nó không thể nào là chị Như được.
Tôi thương con bé như con ruột vì nó là thứ duy nhất chị trao lại cho
tôi, cũng là thứ mà chị quí nhất, phải đánh đổi cả mạng sống của mình
mới có được...
Trước cái đêm tuyệt mệnh ấy chị vẫn còn vui vẻ may áo cho bé Nhi. Mặc dù đang có mang, lại được tôi chăm sóc kĩ càng nhưng trông chị vẫn xanh
xao, mệt mỏi. Tôi sợ chị yếu trong người nên không cho làm việc gì nặng, nếu ngồi yên được thì càng tốt.
Tôi mua cho chị một ít nho vì chị cứ hay than là thèm quá. Nhìn chị lặt
từng trái nho ra, tỉ mỉ lột sạch vỏ của chúng trông thật vui mắt. Tôi
không ăn, tôi muốn nhường hết cho chị. Chị đưa trái nho đầu tiên lên
miệng mình, không quên hỏi tôi.
- Đông không ăn à?
- Em ăn rồi. Chị cứ ăn hết đi.
Chị Như phụng phịu hệt như con nít.
- Đông nói dối phải không? Đông không ăn thì chị cũng không ăn!
Rồi chị đút miếng nho ấy cho tôi. Biết không thể từ chối tôi há miệng
nhận lấy miếng nho. Thấy tôi ăn rồi chị mới vui vẻ "mần" hết đám nho còn lại, chị đâu biết là tôi cũng thèm nho lắm chứ, nhưng tôi yêu chị hơn,
hơn tất cả mọi thứ trên đời. Hồi đó tôi yêu mẹ nhất, nhưng từ khi biết
chuyện tôi bỗng đâm ra ghét cả mẹ lẫn ông Thái, tôi cố gắng đổi đời là
vì cái gì, vì không muốn nhìn thấy mẹ cực khổ làm lụng nữa. Nhưng giờ
thì hết, giờ thì tôi mới biết chỉ có chị Như thật sự là quan tâm tới tôi thôi.
- Đông đừng khóc. Đông đã hứa là không khóc nếu chị cũng không khóc mà.
Chị Như đưa tay lau nước mắt cho tôi. Tôi cứ như một đứa bé đang được dỗ dành nhưng có lẽ đứa bé trong tôi càng muốn nũng nịu, nó cứ khóc ngon
lành để mong được chị Như quan tâm nhiều hơn. Thút thít một hồi chán chê tôi lại nhìn chị như thể đứa con bé nhỏ tò mò quan sát mẹ nó. Tôi hỏi:
- Chị cười cái gì vậy?
- Chị cười Đông giống con nít quá.
Tôi đỏ mặt quay đi.
- Giống chỗ nào chứ?
- Đông dễ buồn dễ giận, dễ khóc,... dễ cười quá.
Tôi cãi lại.
- Em chỉ ngừng khóc thôi chứ có cười cái nào đâu.
- Vậy giờ Đông cười đi. Đông không cười là chị giận đó.
Chị Như bậm đôi môi xinh xắn của mình lại, mặt làm như sắp khóc khiến
tôi không còn sự lựa chọn đành nhăn răng ra cười. Chị cười khúc khích.
- Đấy nhé! Đông vừa mới khóc xong đã cười liền là gì?
- Ăn gian! Cái này chị bắt em cười mà.
Đang đùa ngon trớn bỗng nhiên chị Như im lặng nhìn tôi không nói một lời khiến trống ngực tôi cứ đập từng cơn. Chị nắm lấy tay một cách dịu
dàng:
- Vậy chị bắt Đông hứa với chị điều này. Sau này Đông sẽ vẫn cười nếu như...nếu như không có chị nhé!
Tôi ngạc nhiên:
- Sao chị nói vậy?
- Không có gì đâu. Chắc tại chị suy nghĩ nhiều quá, Đông đừng để ý.
Nhưng... hứa với chị là Đông sau này hãy cười thật nhiều vào nhé.
Sợ chị lại lo lắng nên tôi gật đầu. Chị đâu biết rằng trên khắp thế gian này chỉ còn mình chị mới có thể mang lại cho tôi nụ cười thật sự. Làm
sao tôi có thể cười được nữa nếu không có chị, với ngần ấy chuyện đã
trải quá, với ngần ấy sự thật mà tôi không hề muốn được biết. Tôi uống
một ngụm nước để lấy lại bình tĩnh, gắng không quá xúc động trước mặt
chị. Nhìn chị đan mấy cái áo cho đứa con, tôi liền kiếm chuyện khác để
nói.
- Chị đã đặt tên cho đứa bé chưa?
Chị cười lắc đầu. - Chờ Đông đặt cho đó.
- Nhưng em đâu phải là ba của nó, làm sao có thể...
Tôi sơ ý nhắc đến nỗi buồn của chị. Tôi biết chị Như có thể không quan
tâm đến danh dự của mình nhưng chị sẽ rất đau lòng khi đứa con của mình
không có cha. Chị yêu đứa bé, yêu hơn cả mạng sống của mình. Chị lên
tiếng cắt đi dòng suy nghĩ của tôi:
- Từ nay Đông sẽ là ba của đứa nhỏ...
Và câu nói cuối cùng trong cuộc đời của chị cũng có ý nghĩa như vậy.
Ngày hôm sau... ngày chị ra đi mãi mãi. Đó là một ca sinh khó, bác sĩ đã bắt tôi làm một việc khó khăn: "chỉ có thể cứu một trong hai người, mẹ
hoặc là đứa bé". Lúc ấy tôi chỉ muốn thét lên với tay bác sĩ ấy, dĩ
nhiên là tôi muốn chị Như rồi, đứa bé ấy là cái gì của tôi kia chứ, việc gì tôi phải hi sinh người mà tôi yêu quí nhất.
Chị Như cố gắng tỉnh táo trong cơn đau đớn tột cùng của mình. Chị nắm chặt lấy tay tôi như chừng có thể.
- Hứa với chị, em sẽ coi nó như là con ruột của mình! Nó là...con gái.. của em! Hứa...với chị nhé.
Nhìn chị mỗi lúc một yếu đi mà lòng tôi như thắt lại. Tôi biết lựa chọn
sao đây, và tôi biết mình đã không có sự lựa chọn. Trong giấy nhập viện
tôi chỉ khai là em trai của chị, nghĩa là tôi không có quyền quyết định
sự sống chết của chị lúc này. Và tôi biết: chị sẵn sàng chết để đứa bé
được sống.
Sợi chỉ định mệnh thật quá mỏng manh, nó là thứ mà con người dù ở bất cứ thời đại nào cũng muốn nắm giữ. Nhưng càng cố nắm giữ nó lại càng mong
manh hơn. Tôi có thể đoán được chuyện đang xảy ra, tôi quá hiểu chị Như.
Tôi như suy sụp hẳn. Lúc ấy tôi cứ gục mặt vào tay mình hồi hộp chờ đợi, tôi từng không tin vào ông trời nhưng tôi đang cầu xin ông ấy, mong cho chị Như qua khỏi. Không biết có phải lo lắng cho chị quá hay không mà
lúc ấy tôi có nghe tiếng chị thoảng qua tai.
" Đông hứa với chị là sẽ chăm sóc cho con bé nhé! Con bé sẽ mang tên
Linh Nhi-một tinh linh bé bỏng mà chị có được trong cuộc đời này. Hứa
với chị nhé! Rồi nó sẽ là con gái của em,... nó là con gái của em!..."
Giọng của chị càng lúc càng xa xôi khiến tôi luôn có cảm giác bất an.
Cửa phòng mở ra, có tiếng bác sĩ gọi tôi vào. Tôi không biết ông bác sĩ
kia đang nói gì, lúc đó tôi không còn nghe thấy được điều gì nữa. Chị
Như đang nằm đó, như đang chìm vào một giấc ngủ sâu. Và tôi biết chị sẽ
không giờ tỉnh dậy...
Tôi bồng bé Nhi trên tay, nước mắt bỗng rơi từ lúc nào không biết. Tôi
nhìn đứa bé với ánh mắt căm thù. Lúc ấy tôi đã đổ hết lên đầu nó tội lỗi đã gϊếŧ chết mẹ mình- chị Như tội nghiệp của tôi. Nhìn con bé ngủ ngon
lành trong tay mà tôi chợt nước mắt lưng tròng, trong tai vẫn cứ vang
lên tiếng chị Như:
- "...Nó sẽ là con gái của em!..."
Chiều hôm sau bé Nhi trở về. Nhìn vẻ mặt buồn bã của nó mà tôi đoán ông Thái không nhìn mặt con bé. Mặc dù vậy tôi cũng cố hỏi:
- Con có gặp ngoại không?
Nhi khẽ gật đầu.
- Ông không nhận cháu của mình à?
Nhi nhìn tôi ấp úng.
- Không ạ! Ông ôm lấy con rồi khóc nhiều lắm. Ông nói là ông rất nhớ con, mong được gặp con lâu rồi.
Tôi nắm chặt tay nhìn thẳng vào mắt con bé, đâu đó trong thâm tâm tôi
nghĩ là Nhi đang giấu mình điều gì đó, nếu không nó đã chẳng buồn bã, ấp úng đến vậy. Tôi hỏi con bé bằng giọng điềm tĩnh, nghiêm nghị như một
người cha thực thụ.
- Có chuyện gì ở nhà ngoại!
- Con...
- Có chuyện gì thì cứ nói với ba.
- Con... con gặp Bác Tư ở nhà ngoại!