Biên tập: BộtĐã lâu rồi bọn họ không gặp lại nhau. Liễu Ngạn Chi vẫn như trước đây, thậm chí còn không thay cả gọng kính, mà Cận Tiêu đã khác trước nhiều rồi.
Cận Tiêu gật đầu, ngày trước hai người cũng không tính là quá thân thiết. Nếu kể tỉ mỉ ra, mẹ của Liễu Ngạn Chi từng xem thường cô, cho là cô vồ vập con trai bà ta. Lúc hai nhà cùng dùng bữa, bà ta cũng mặt nặng mày nhẹ với cô.
Gặp lại người cũ chưa từng là chuyện vui vẻ với cô. Cận Tiêu nói nhỏ câu “Lâu rồi không gặp”, sau đó toan cầm cuốn sách trên tay đi tính tiền.
Liễu Ngạn Chi tiến lên, xem sách trên tay cô. Lúc anh ta tới gần, Cận Tiêu lui sang bên trái một bước, thoạt nhìn như xoay người nói chuyện với anh ta, thật ra là đang kéo dài khoảng cách.
Liễu Ngạn Chi cũng phớt lờ, anh ta chỉ vào sách trên tay cô: “Em đang đọc sách của thầy Trần à?”
Cận Tiêu chỉ “vâng” mà không nói tiếp. Liễu Ngạn Chi tự chìm trong ký ức: “Lúc trước em rất thích tập san.”
Anh ta lại cười: “Em còn nhớ không? Năm ngoái mẹ em bảo em đến nhà anh biếu mứt hồng, em lại mê mẩn ở tiệm sách, mọi người đều không tìm được em ấy.”
Việc anh ta thấy buồn cười cũng không phải ký ức gì đẹp đẽ với cô. Không có chuyện gọi là “mọi người đều tìm em”. Chẳng qua mẹ Cận Tiêu tiện đường tới nhà anh ta, phát hiện cô vẫn chưa mang mứt hồng tới, sau đó tìm người khắp nơi vì đã gây phiền phức cho bà ta mà thôi.
Cô nghĩ tới đây rồi cười hơi trào phúng: “Thật sao, thì ra là chuyện của năm ngoái.”
Có lẽ những chuyện này đã xưa lắm rồi, xưa như cô quên uống canh Mạnh Bà, để rồi chỉ nhớ mang máng mấy chuyện tám đời đó.
Cận Tiêu đáp lại không mấy hào hứng làm Liễu Ngạn Chi không biết tiếp lời thế nào. Hai người im lặng một lúc, bầu không khí khá gượng gạo.
Mất đi hứng thú đọc sách, cô cũng không cần phải ở lại đây nữa. Cận Tiêu cầm thêm một cuốn sách định đi tính tiền, mặt khác tiện miệng hỏi câu: “Anh đi Nhật rồi mà?”
Liễu Ngạn Chi nghe rồi vui lắm, nghĩ bụng cô cũng từng để tâm tới anh ta: “Chỉ đi chơi một tháng thôi, vẫn phải về thi tốt nghiệp nữa.”
Cô gật đầu: “Ồ, anh tốt nghiệp rồi.”
Anh ta gãi đầu, hơi ngượng ngùng: “Trường nữ sinh ở đây mời giáo viên dạy lịch sử nên anh đến.”
Bước chân vốn hướng về phía quầy thanh toán của cô khựng lại: “Thiều Quan cũng có trường nữ sinh sao?”
Liễu Ngạn Chi gật đầu, lại nhìn sách cô ôm trong lòng rồi cười nói: “Còn mời khá nhiều thầy nổi tiếng nữa. Nếu em muốn đến, anh sẽ nói giúp một chút, để em đến dự thính.”
Có lẽ anh ta có ý tốt, nhưng Cận Tiêu không muốn nhận ân huệ này. Dù Liễu Ngạn Chi không làm gì, nhưng anh ta cũng là một phần trong quá khứ ảm đảm trước đây của cô, là thứ cô tuyệt không muốn nhìn lại.
Nếu Cận Quốc biết được, có lẽ sẽ nói cô phủi váy theo chồng nên quên xuất thân, cho rằng mình là cành vàng lá ngọc. Cô không phải người hoài cổ như vậy đấy, bởi quên quá khứ sạch bách rồi mới nhận ra con người không thể sống như đã từng.
Cô gật khẽ, tới quầy thanh toán tính tiền. Liễu Ngạn Chi cũng đi cùng, lúc cô lấy bóp ra, anh ta lại hỏi: “Bên cạnh mới mở quán canh thịt dê, trước đây em thích lắm mà, có muốn sang ăn không?”
Đúng là lâu rồi cô không ăn canh thịt dê. Cận Tiêu nhận tiền lẻ ông chủ trả lại, vẫn không nhìn anh ta: “Không được.” Cô thả tiền lẻ vào trong bóp, mặt mày vẫn lạnh nhạt như trước: “Chồng em không thích thịt dê.”
Cô nói như vậy có lẽ đã vạch rõ gianh giới, nhưng khi tới cửa tiệm, Liễu Ngạn Chi vẫn ngước lên nhìn trời: “Sẩm tối rồi, em định về một mình à? Hay là để anh đưa em về.”
Anh ta lịch thiệp là vậy lại khiến Cận Tiêu đề cao cảnh giác. Vì từ tấm bé chưa từng được đối xử tốt, trưởng thành rồi được người khác lấy lòng một cách khó hiểu sẽ khiến cô hoảng hốt vô cùng. Nghe đồn nhiều gã đàn ông trẻ vơ vét tiền tài nhờ vào việc quyến rũ mợ chủ, dù về sau cạn tình, cũng có thứ mà đe dọa tiếp. Nói không chừng Liễu Ngạn Chi học được mánh gì ở Nhật, biến chất sa đọa rồi cũng nên.
Trước giờ cô không muốn dính phải phiền toái. Một sinh viên tài giỏi của đại học Tín Châu như anh ta không mưu cầu ở Tín Châu, lại chạy tới Thiều Quan xa xôi đã đáng ngờ lắm rồi. Cận Tiêu khẽ lắc đầu, định từ chối khéo.
Tóm lại việc cô xa cách thật quá rõ ràng. Liễu Ngạn Chi cũng thấy tổn thương, anh ta chỉ biết cúi gằm, nói khẽ: “Ồ, anh vồ vập quá rồi. Anh còn nghĩ chúng ta rất thân cơ đấy.”
Cận Tiêu không biết phải an ủi anh ta ra sao. Bỗng nhiên bắt người lười nhai cả đồ lót dạ như cô ra sức an ủi một kẻ đã lâu không gặp quả là khó lắm thay.
Cô khẽ cau mày, trực muốn bỏ chạy.
Lúc cô đang do dự, chợt có người gọi: “Tiêu Tiêu.”
Không rõ hôm nay là ngày gì mà gặp được nhiều người tới vậy. Cận Tiêu quay lại nương theo tiếng gọi kia thì phát hiện đó không phải ai khác, mà là cậu Tư.
Xe của anh đậu một bên, người vẫn đang mặc quân trang, không rõ có phải còn đang giận cô hay không mà mặt mày u ám cực kỳ.
Cô ngoái đầu, không rõ vì sao khi nãy mới cãi nhau, bây giờ lại cười rộ lên. Cận Tiêu bước xuống bậc thang của tiệm sách rồi đi qua, ngẩng đầu hỏi anh: “Giọng cậu sao thế? Em không nghe ra là cậu đấy.”
Cậu Tư vừa thấy Liễu Ngạn Chi, giọng đã trở nên khô khốc, kéo theo đó là hoảng hốt và giận dữ, vì thế tiếng nói càng trầm thấp tới đáng sợ. Đương nhiên anh sẽ không giải thích những chuyện này với cô, chỉ đưa mắt về phía Liễu Ngạn Chi.
Cận Tiêu nhìn theo hướng mắt của anh. Liễu Ngạn Chi cũng bước xuống thang, vì vậy cô giới thiệu bọn họ với nhau: “À, đây là anh hàng xóm cũ của em.”
Cô giới thiệu qua loa, Liễu Ngạn Chi lại rất lễ độ, đưa tay bắt tay cậu Tư: “Đốc quân Nhan.”
Cậu Tư không đáp lời anh ta, chỉ bắt tay lại rồi lạnh lùng nói: “Muộn rồi, anh Liễu đây cũng nên về đi.”
Bọn họ lên xe, Cận Tiêu cũng không nghĩ gì nhiều. Cô ngồi hí hoáy với chỗ sách mới mua, định bụng khoe với cậu Tư.
Với tính cách của cô, nếu lúc trước giận dỗi người khác, không rõ sẽ chiến tranh lạnh mất bao lâu. Có điều vì hôm nay gặp phải Liễu Ngạn Chi, tuy để bụng thì vẫn để bụng thật, nhưng cô lại bằng lòng dẹp dỗi bõ sang một bên.
Giữa người với người, không phải cứ mâu thuẫn thì không chung đυ.ng được. Bất kể chuyện gì trộn lẫn với cảm xúc đều khó bề giải quyết.
Cô tự an ủi bản thân như vậy rồi cũng thấy thoải mái hơn nhiều, sau đó tự ngâm nga câu hát, tận hưởng mùi hương đặc thù của sách mới.
Cậu Tư liếc thấy bìa sách của cô, mặt lại lạnh thêm.
Chẳng rõ anh đã lật qua giở lại hồ sơ của Liễu Ngạn Chi bao nhiêu lần rồi – sinh viên tốt nghiệp khoa lịch sử đại học Tín Châu. Không biết từ khi nào và điều gì đã khiến anh ta đánh bạo chạy tới tận Thiều Quan này?
Cũng chẳng rõ trước đây bọn họ đã gặp nhau bao nhiêu lần, bởi cô rất ít khi ra ngoài một mình. Nhưng cũng có thể là đã gặp không biết bao nhiêu lần, chỉ là anh không biết vậy thôi.
Cậu Tư siết chặt vô-lăng. Vì nghĩ đến tâm trạng của cô, anh mới cố tình đi đón muộn một chút, không ngờ vừa đến đã thấy cảnh khiến người ta bất an tới cùng cực vừa rồi.
Dù hôm nay là lần đầu Cận Tiêu gặp lại anh ta và cũng chỉ có lần này thôi, nhưng sáng nay cô còn cãi vã với anh vì chuyện tập san, tối đến đã lại đọc sách lịch sử.
Vậy mới thấy lời nói của phần tử trí thức khoa lịch sử kia có sức nặng hơn của anh bao nhiêu. Cậu Tư bức bối nới lỏng cổ áo, trong người thấy bực lại ngấm ngầm không bộc lộ ra.
Trước đây anh biết cô bất an, cũng hiểu rằng cô bước chân vào ngôi nhà này sẽ ngập tràn sợ hãi, vậy nên phàm là việc đem lại cảm giác an toàn trong phạm vi năng lực của mình, anh đều muốn làm vì cô.
Bởi tới một nơi chênh lệch quá lớn với môi trường trưởng thành có lẽ sẽ khiến cô thấy thấp hèn, cảm thấy tương lai không được đảm bảo.
Có điều tình yêu ấy à, hơn nhau không phải ở xuất thân, mà ai yêu nhiều hơn người đó thua, thua tới không còn đường lui.
Anh không kiềm được tiếng thở dài. Cận Tiêu nghe được thì biết tâm trạng anh không tốt, sau đó ngước mắt nhìn lên.
Cô cho là anh vẫn xù lông vì chuyện buổi trưa nên mới nghĩ phải làm thế nào cho anh nguôi ngoai. Kể cũng buồn cười, có người ho khẽ một câu cô cũng thấy phiền, có người khác làm gì cũng đều thấy thật tự nhiên.
Cô nghĩ tới Liễu Ngạn Chi rồi lại nhớ đến điều gì đó, sau quay sang hỏi anh: “Sao vừa rồi cậu biết anh ta họ Liễu?”
Cậu Tư còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên bị hỏi như vậy suýt chút nữa đã không vững tay lái. Anh hơi bối rối, vẻ tức giận vừa cũng bay biến, nhưng vẫn vờ như không nghe rõ: “Em nói gì cơ?”
Cận Tiêu rất kiên nhẫn: “Em chỉ nói là anh hàng xóm, sao cậu biết anh ta họ Liễu?”
Cậu Tư mau chóng động não, nhưng trước giờ khi đối diện với cô, anh càng nóng ruột càng không nghĩ được lời giải thích nào hợp lý. Ngược lại chỉ mấy giây sau, Cận Tiêu đã trả lời giúp: “Ồ, cậu điều tra em.”
Cô nghĩ ngợi một lúc cũng thấy hợp tình hợp lý: “Cậu lấy một người, đương nhiên phải điều tra rõ ràng.”
Cậu Tư đánh mắt nhìn cô, thấy mặt mày cô bình thường mới thoáng yên tâm, sau đó mở miệng đáp lời: “Chỉ điều tra theo thông lệ nên mới biết.”
Anh không nhắc đến chuyện thông gia từ bé, càng không nói trước khi cưới đã thấy cảnh bọn họ trong sân nhà. Cận Tiêu cười rộ lên, điều tra theo thông lệ đâu có điều tra trước khi đính hôn. Cô nhớ đến vẻ mặt vừa rồi của cậu Tư mà hoan hỉ không thôi.
Đàn bà con gái vẫn tầm thường như vậy đấy. Lâu nay hai người đàn ông trong tiểu thuyết quyết đấu vì nữ chính, nữ chính hô to “đừng đánh”, thật ra là đang mở cờ trong bụng.
Không phải chuyện đáng phô sẽ không thành tiểu thuyết. Cô lớn chừng này nhưng chưa từng được người khác tranh giành bao giờ. Cận Tiêu bấu chặt váy, cười ngây ngô: “Bảo sao vừa rồi cậu sa sầm như thế.”
Cô tự hí hửng mà không biết lời vừa rồi đã coi như chòng ghẹo. Tai cậu Tư trộm đỏ lên, người vẫn không muốn thừa nhận mình hẹp hòi: “Có à? Sẩm tối rồi, chắc em không nhìn rõ thôi.”
Anh phủ nhận như vậy làm cô đang vui thì đứt dây đàn. Cận Tiêu ngồi thẳng lại, bĩu môi lầm bầm: “Cũng đúng, còn lâu cậu mới để bụng.”
Cậu Tư nghiêng đầu nhìn cô, mặt mày giãn ra rồi cười khẽ: “Ô hay, anh để bụng thì em vui tới vậy cơ à?”
Người này quả là không cho người ta chút thể diện nào. Cậu Tư dừng lại rồi tiếp: “Nếu lúc trước em để bụng thêm, anh cũng sẽ rất vui.”
Chuyện lại đổ lên đầu cô, như thể cô là người làm sai vậy. Cận Tiêu quay đi, cậu Tư biết cô không muốn nghe nên nói: “Sau này đừng gặp anh ta nữa.”
Cận Tiêu mới “vâng”, đã nghe thấy giọng gằn của anh: “Nếu không lần sau đánh hoặc gϊếŧ anh ta, em lại bảo anh lòng tàn dạ độc.”
Cuối cùng lời này của anh vẫn bộc lộ ý nghĩ tàn độc trong lòng kia. Cận Tiêu nghe rồi mới nhận ra thì ra anh giận tới mức này, thì ra gặp Liễu Ngạn Chi là việc nghiêm trọng đến vậy. Cận Tiêu bất giác cúi gằm, len lén nhếch môi cười.
Cô cúi xuống, nghiêm túc gật đầu đáp “vâng”, sau lại quay sang hỏi anh: “Sao cậu không cho em gặp anh ta?”
Mặt cậu Tư đanh lại, lúc anh cho là hai người sắp khắc khẩu, lại nghe thấy cô nói khẽ: “Dù sao thì gặp anh ta rồi, mới thấy cậu tốt thật tốt.”
Hết chương 46.Lời của tác giả: Đột ngột ụp đường.