Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị

Chương 39: Chiếc xe đầu tiên

[39] - Chuyến xe bus đoạt hồn (2): Chiếc xe đầu tiên

Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Chiếc xe dừng lại bên cạnh cột biển báo tuyến xe, cửa trước mở ra, cửa sau vẫn đóng chặt như cũ, không có ai xuống xe.

Sáu người đều đứng tại chỗ, nhất thời ngơ ngác nhìn buồng điều khiển rỗng tuếch ai cũng không nói nên lời.

"Ma, chuyến xe ma..." Lý Hữu Căn lắp bắp, cổ họng phát ra tiếng đứt quãng.

Sau đó Du Nghị vẫn là người đầu tiên đi về hướng chiếc xe bus quỷ dị kia, lúc đi ngang qua người Tân Manh liền kéo cánh tay của cậu, "Đi thôi ! Lỡ lát nữa cửa đóng lại không thể đi lên liền xem như tử vong."

Tân Manh lúc này mới kịp phản ứng lại, cậu nhìn thấy trên cửa xe có treo một bảng đồng hồ đếm ngược, chỉ còn lại có 22 giây !

Cậu nhanh chóng đuổi theo Du Nghị, lúc sắp lên được xe lại bị xô đẩy một chút, là Lý Hữu Căn ở phía sau nghe thấy lời của Du Nghị liền không màng sợ hãi mà mau chóng chạy lên xe, lại thật sự chạy lên trước Tân Manh, lên xe sau Du Nghị, Tân Manh tụt lại phía sau. Tân Manh xoa xoa bả vai bị đâm đau, nhe răng trợn mắt, nhớ lại lúc trong game đầu tiên gã cũng chỉ lo chính mình chạy thoát thân mà kém chút đã xô Hùng Gia Bảo vào móng vuốt của zombie, hiện giờ chuyện cũ lặp lại liền thấy được đây chính là bản tính của gã, cậu thầm nhắc với lòng mình sau này phải cẩn thận gã hơn. Sau đó chỉ thấy Lý Hữu Căn vừa mới lên xe đột nhiên hét lên một tiếng lui về phía sau rồi lại từ cửa xe té ra, cậu né sang bên cạnh, lưng Lý Hữu Căn đập mạnh xuống đất, bộp bộp một tiếng ngã xuống sân ga.

Xảy ra chuyện gì ?

"Mày ! Sao mày lại đẩy tao ! Khốn, khốn nạn ! Mày..." Lý Hữu Căn vừa lồm cồm bò dậy vừa mắng lung tung.

Tân Manh nhìn sang cửa xe chỉ thấy Du Nghị chậm rãi đi đến bên cửa, từ trên cao lãnh đạm nhìn xuống Lý Hữu Căn vì đau mà kêu la, Lý Hữu Căn nhất thời liền như chiếc radio bị rút điện, không dám lên tiếng.

Du Nghị chỉ bố thí cho gã một ánh mắt, sau đó dời mắt sang người Tân Manh, vươn tay với cậu, Tân Manh vui vẻ nắm lấy bàn tay to kia, được Du Nghị dùng sức kéo vào xe, sau đó là đến Hùng Gia Bảo thành thật xếp hàng và Tề Tiểu Quỳ, mà ngay cả Đổng Tu cũng không dám chen lên trước, chỉ có thể lo lắng đi phía sau, còn đá Lý Hữu Căn làm chậm trễ thời gian một cước !

Cuối cùng, ngoại trừ Tân Manh và Du Nghị, những người khác đều lên xe lúc sát giờ, mà Lý Hữu Căn bị đá đi chót lên xe dưới tình huống chỉ còn một giây cuối cùng, cửa xe ngay sau lưng của gã mà đóng chặt lại, còn kẹp lấy áo khoác âu phục của gã, gã đỏ mặt dùng sức đi về phía trước, nhưng hai cánh cửa kia lại dính chặt như thép, kéo thế nào cũng không thể kéo áo ra, cuối cùng Lý Hữu Căn chỉ có thể mắng một câu xui xẻo, cởϊ áσ khoác ra, tiếp tục kéo, nhưng vẫn không chút sứt mẻ.

Áo khoác âo phục màu rỉ sét bị kẹt ở khe cửa, nhìn vừa buồn cười vừa quỷ dị.

"Xem ra trước khi đến trạm dừng chúng ta đều sẽ bị nhốt ở trong đây." Đổng Tu lẩm bẩm nói.

Những người khác cũng trầm mặc, nhưng có lẽ là do từng trải qua nhiều chuyện quỷ dị, rốt cuộc cũng không còn như lúc vừa bắt đầu tiến vào game, bọn họ rất nhanh liền lấy lại tinh thần, vừa vặn dưới chân họ cũng bắt đầu hơi lay động lên, xe chuyển động.

Tân Manh đầu tiên nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ xe, lại phát hiện bên ngoài chỉ còn một mảnh tối đen, ngay cả ánh sáng còn không thấy chứ đừng nói đến khung cảnh khác, đúng rồi, dù sao cảnh tượng trong game này chỉ là bên trong xe bus, bộ dáng bên ngoài ra sao cũng không cần phải quan tâm.

Sự thật rất nhanh liền sẽ vả cho cậu một bạt tay.

Nhưng lúc này Tân Manh không biết được hướng đi của tương lai, cậu quay đầu lại quan sát bên trong xe bus một chút, đây là một chiếc xe thoạt nhìn có vẻ cũ, trên ghế ngồi màu xanh lá đầy vết xước và vết bẩn, những chỗ khác cũng không quá sạch sẽ, đương nhiên cũng không phải quá bẩn, chẳng qua là một chiếc xe bus bình thường đang được vận hành thôi.

Chỗ ngồi trong xe không quá nhiều, ở phía trước đều là chỗ ngồi đơn, trái phải hai dãy dọc bốn dãy ngang, ở trên trần xe có một loạt tay cầm để nắm khi đứng, ở phía sau là một hàng ghế cuối bốn chỗ, kế bên chỗ ngồi đơn cuối bên trái là cửa sau.

Trong xe đương nhiên có hành khách...

Nghĩ lại trong đám người có khả năng sẽ ẩn giấu tên "ác ma" kia nên Tân Manh liền cẩn thận bước từng bước từng bước mà quan sát.

Trên chỗ ngồi thứ nhất bên tay trái là một thanh niên, bộ dạng của thanh niên này nhìn cực kỳ quen mắt, Tân Manh nhịn không được nhìn sang Hùng Gia Bảo, sau đó lại cảm thấy anh ta chẳng qua có tí da lông, còn thanh niên này mới là thành viên chính quy của gia tộc shamate...

Thanh niên đó đội một bộ tóc giả màu xám đen gần như to gấp hai đầu của hắn ta, mỗi một sợi tóc đều dựng đứng lên, khiến hắn ta thoạt nhìn như một đứa trẻ to đầu uống sữa bột, vẫn chưa hết, bộ tóc giả kia gần như che khuất hoàn toàn mặt của hắn ta, chỉ chừa lại một vài đường nét nhỏ, lộ ra đôi mắt thâm quầng như gấu trúc quốc bảo, phối hợp với đôi mắt đó là làn da trắng bệch được quét phấn rất dày, son lên son môi màu đen, lớp son dày còn dính ra khoé miệng, thoạt nhìn còn đáng sợ hơn quỷ...

Hắn ta gần giống như đúc đám người shamate tiêu chuẩn mà Tân Manh từng thấy trên mạng.

Sau khi mắt chịu đủ tổn thương, cậu nhanh chóng dời mắt, chỗ ngồi đằng sau tên shamate đó không có người, chỗ ngồi tiếp sau đó nữa có một nữ nhân, tuổi tầm hai mươi lăm hai mươi sáu, một đầu tóc uốn ượn sóng, trên mặt là lớp makeup xinh đẹp, mặc một cái quần có dây đeo vai màu đỏ, cổ áo thấp đến mức gần như có thể nhìn thấy hai điểm trước ngực kia, hơn nữa... nếu có thể thấy chỗ đó nổi lên vậy nghĩa là cô ta không mặc đồ lót bên trong...

Tựa hồ phát hiện tầm mắt của Tân Manh, nữ nhân đó nhìn cậu chu lên đôi môi dày đỏ mọng hôn gió với cậu một cái, phong tao và lãng đãng đến không nói nên lời, vừa nhìn liền biết không phải nữ nhân đứng đắn gì...

Cậu vốn dĩ còn bối rối mà hơi đỏ mặt chút, kết quả khi phát hiện không cần biết ai nhìn nữ nhân đó đều sẽ quăng một cái hôn gió sang, cậu liền bình tĩnh.

Chỗ ngồi phía sau nữ nhân đó vẫn không có ai ngồi, vậy tổng kết dãy bên trái chỉ có hai người ngồi.

Chỗ ngồi đầu tiên dãy bên phải không có người, trên chỗ ngồi thứ hai là một nữ nhân tầm ba mươi tuổi đang ôm tã lót, không giống như nữ nhân mặc quần áo hở hang, cô ta mặc rất đơn giản, áo dài quần dài, ở bên ngoài còn mặc thêm một cái áo khoác, để một đầu tóc ngắn ngang vai, cô ta đang cúi đầu nhìn đứa trẻ trong tả lót nên không nhìn rõ được khuôn mặt và vẻ mặt của cô ta.

Ngồi sau cô ta là một ông già với đầu tóc bạc thưa thớt, sắc mặt ông ta vàng như nến, có rất nhiều nếp nhăn, trên làn da không thiếu những đốm mồi rõ ràng, ông ta mặc một thân đồ cổ điển, cong thắt lưng, trong tay cầm một cây gậy, hơi híp mắt nhìn người khác, tầm mắt đó rất không thân thiện, tựa hồ tuỳ thời đều chuẩn bị nhảy dựng lên để dạy dỗ bạn một trận sau đó đập cây gậy kia lên mặt bạn, Tân Manh và ông ta liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó dời mắt sang chỗ khác.

Ngồi ở sau ông già đó là một người trung niên tầm bốn mươi tuổi, mặc áo lông cao cổ, cổ áo được cài nút sát trên cổ, hai má nhìn cực kỳ gầy yếu, nhìn có vẻ rất cao, chân dài duỗi không hết đều từ bên cạnh ghế ngồi mà lộ ra ngoài, vẻ mặt của chú ta rất buồn phiền, miệng đang lầm bầm nói gì đó, nhưng thanh âm tương đối nhỏ nhìn từ trước căn bản không thể nghe rõ.

Ở sau đó nữa là hàng ghế chót, bốn chỗ ngồi chỉ có hai người ngồi, là một đôi người yêu trẻ tuổi, ngồi ở hai chỗ ở giữa, người con gái đội một chiếc mũ len có một cục lông xù trên đỉnh, mặc một chiếc đầm bằng len đáng yêu, dưới váy ngắn là một đôi giày bó, thoạt nhìn rất có dáng vẻ thanh xuân, người con trai choàng một chiếc quàng cổ nhìn là biết hàng thủ công, hai người cùng nhau ghé đầu nói nhỏ, trên mặt đều là vẻ hạnh phúc.

Bầu không khí trong xe thật ra rất kì lạ.

Bọn họ sáu người cãi nhau lên xe, Lý Hữu Căn còn làm ra động tĩnh lớn như vậy ở cửa xe, nhưng mà, chỉ có nữ nhân phong tao kia và ông già hai nhìn ngó xung quanh đối diện với bọn họ một lần, còn những người khác ngay cả đầu cũng không nâng, hệt như không hề phát hiện bọn họ.

"Làm sao đây ?" Tân Manh nhỏ giọng hỏi.

Đổng Tu xem thường liếc mắt nhìn cậu một cái, cằm khẽ nhếch, ngạo mạn nói, "Dưới tình huống như vậy, con người có khả năng là "ác ma" lớn nhất, đương nhiên trước mắt nên quan sát người, sau khi loại trừ hết, mới xem xét những thứ khác, như vậy cũng có thể tiết kiệm thời gian."

"Nhưng tôi không nhìn ra những người này có vấn đề gì." Kém chút nữa là không lên được xe, lại mất đi một cái áo khoác, tâm trạng Lý Hữu Căn khá buồn bực, ngữ khí cũng không tốt, "Anh cứ như vậy vậy mọi chuyện đều giao cho anh !"

Đổng Tu oán giận trừng gã, rốt cuộc cũng không nói tiếp, hắn ta cũng không phải như tên ngốc Hùng Gia Bảo kia, cứ muốn làm chim đầu đàn.

Nói đến Hùng Gia Bảo...

Dưới mắt kính Đổng Tu có một hàn quang loé lên, đột nhiên cười nói, "Nhìn cũng nhìn không ra cái gì, chúng ta tốt nhất nên nghĩ cách nói chuyện với bọn họ, xem xem có tìm được tin tức hữu dụng gì không, cho dù là quỷ, trước khi chúng ta bắt được nó nó hẳn sẽ không gây khó dễ cho chúng ta, nếu không liền như trực tiếp bại lộ sự tồn tại của nó rồi, vậy nên hỏi chuyện người khác vẫn an toàn. Hơn nữa chỉ phái ra một người đến hỏi chuyện là tốt nhất, những người khác tuỳ thời đều có thể quan sát được tình huống, nếu có chỗ nào không đúng liền có khả năng phát hiện ra rất lớn. Chúng ta liền bắt đầu từ thanh niên bên kia đi, tiếc là tôi không thuộc gia tộc shamate, không biết nếu đi qua hắn có phản ứng tôi không, tôi nghe nói người thuộc gia tộc này tính tình không tốt lắm..."

Hùng Gia Bảo đang nhìn nhìn chằm chằm vào thanh niên kia một hồi nghe vậy, liền nóng lòng muốn thử, trả lời ngay lập tức, "Tôi ! Tôi cũng là người của gia tộc shamate ! Tôi đi hỏi !"

Tân Manh lắc đầu, tên Hùng Gia Bảo này quả nhiên chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, trước kia Đổng Tu chính là dùng chiêu này khiến Hùng Gia Bảo đi chạm vào cục đá kia sau đó biến thành quái vật, hiện giờ anh ta vẫn xúc động như trước, mạch não như vậy đúng là không dễ dàng.

Có lẽ cơ hội năm lần sống lại kia, đã khiến Hùng Gia Bảo thả lỏng một chút.

Mắt thấy Hùng Gia Bảo bước qua, Tân Manh cũng không ngăn cản, từ sau khi game trước kết thúc, Tân Minh đã nghĩ rõ, mỗi một người đều có con đường mà bản thân muốn đi, cậu có thể cứu đối phương một lần nhưng lại không thể cam đoan rằng mỗi lần đều có thể cứu, huống chi trong lòng cậu cũng không quá thân thiết với Hùng Gia Bảo, tuy rằng không có cơ hội này, nhưng người đáng để cậu không phiền không chán nhiều lần muốn vội vàng đi cứu cũng chỉ có...

Tân Manh liếc mắt nhìn Du Nghị một cái, vừa lúc đối mắt với hắn, khi đôi mắt màu trà kia không chớp mắt mà nhìn bạn, lại như có thể nhìn thấu suy nghĩ chân thật nhất từ sâu dưới đáy lòng bạn, lòng Tân Manh hoảng hốt, lập tức dời mắt đi.

Mà bên kia Hùng Gia Bảo đã chạy đến bên người thanh niên shamate kia, anh ta khuỵu một chân, bày ra một te thế cà lơ phất phơ, nói với thanh niên shamate kia: "Ha, người anh em, bộ tóc này của cậu thật ngầu, mua ở đâu vậy ?"

Thanh niên shamate kia nghe thấy có người nói chuyện với hắn ta, quay mạnh đầu lại, vẻ mặt rất dữ tợn: "Địu, nhóc con mịe nó phắn cho ông !"

Hùng Gia Bảo: "..."

Những người khác: "..."

"Đây mới là tiếng sao hoả mắng người chính tông của thành viên gia tộc shamate." Tân Manh lẩm bẩm nói, "Hùng Gia Bảo quả thật chỉ là sản phẩm ba xu trong nước thôi..."

Hùng Gia Bảo có ý muôn lý luận với thanh niên shamate: "Người anh em, cậu mắng tôi làm gì chứ, dù sao chúng ta đều là người cùng tộc mà, cậu xem tóc của tôi nè !" Anh ta chơi đùa đầu tóc đủ màu của mình, "Quả đầu này là tóc thật đó, sao này, ngầu hơn tóc giả đúng không ?"

Thanh niên shamate vẫn mang vẻ mặt kia, tiếp tục mắng: "Địu, nhóc con mịe nó phắn cho ông !"

Hùng Gia Bảo: "..."

Anh ta cũng có chút tức giận, chống nạnh chỉ thẳng vào mặt thanh niên shamate mắng: "Cậu đừng thấy tôi cho cậu thể diện rồi lên mặt với tôi ! Đều cùng tộc mà cậu mắng ai đó ?!"

Thanh niên shamate tức giận trừng mắt, vẻ mặt không chút thay đổi: "Địu, nhóc con mịe nó phắn cho ông !"

Hùng Gia Bảo sửng sốt, Tân Manh nhanh chóng bước qua giữ chặt anh ta, "Đợi đã."

Cậu cẩn thận quan sát vẻ mặt của thanh niên shamate, hắn ta vẫn như cứ như trước mà nhìn chằm chằm Hùng Gia Bảo, không để ý gì đến Tân Manh vừa đến, hệt như không nhìn thấy cậu, sau đó Tân Manh thăm dò mà nói với hắn ta một câu: "Xin chào."

Tròng đen của đôi mắt thanh niên shamate chuyển động, đôi con ngươi chuyển sang nhìn Tân Manh, vẻ mặt dữ tợn: "Địu, nhóc con mịe nó phắn cho ông !"

"A !" Hùng Gia Bảo bị doạ ngã mông ngồi xuống đất !

Những người khác cũng nhìn ra vấn đề, quả thật khiến người ta sợ hãi !

Thanh niên shamate kia ngoại trừ có thể chuyển mắt nhìn người khác, còn lại như vẻ mặt hắn ta mỗi khi nói chuyện, ngữ khí, thậm chí ngay cả âm lượng cũng đều giống nhau như đúc !

.

HLTT: Sorry mọi người hôm nay có tí chuyện nên up trễ T-T