Đây là Lý Bảo Sơn một lần nếm thử!
Đó chính là người chuyên trách làm chuyên sự, công việc của Tần Duyệt chính là nghiên cứu khoa học.
Nếu như mỗi bác sĩ vừa xử lí nghiên cứu khoa học lại phải xử lí lâm sàng, căn bản không thể phân thân để hoàn thành được.
Hắn để Tần Duyệt thoát ly phòng bệnh và phẫu thuật, để thực hiện công việc tổng kết số liệu các phương pháp phẫu thuật, đề cao năng lực nghiên cứu khoa học cho khoa cấp cứu, đây là việc Lý Bảo Sơn vẫn phải làm.
Thời đại tiến bộ, nghiên cứu khoa học kết hợp cùng lâm sàng là thiết yếu!
Cử động quyết đoán này, có thể nói là một lần cải cách trọng đại của khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện!
Mà lần này, thay đổi lớn nhất chính là Trần Thương, lắc mình trở thành lực lượng chủ chốt của khoa cấp cứu.
Công việc của Vương Dũng nói trắng ra chính là công việc trước kia của Trần Thương, Vương Khiêm, chính là viết bệnh lịch, quản lý bệnh nhân...
Mà Trần Thương thì biến thành bác sĩ cấp trên của hắn!
Còn mình lại thành bác sĩ cấp dưới của Trần Thương...
Vương Dũng chua xót thở dài.
Thậm chí hắn thấy chín mình còn không bằng Trần Thương, dù sao trước kia bác sĩ cấp trên của Trần Thương ít nhất còn lớn tuổi, tối thiểu trình độ kỹ thuật cũng tốt, mà mình... viết bệnh lịch làm việc vặt cho Trần Thương, nói thật, Vương Dũng thật sự biệt khuất!
Cho dù hắn không tốt, cũng không muốn luân lạc tới tình trạng này.
Vương Dũng không chỉ là sợ chịu khổ cùng mất mặt, mà sợ không có hi vọng.
Trần Thương có thể giỏi hơn mình bao nhiêu?
Đi theo Trần Thương có thể học bao nhiêu thứ?
Hắn biết, Trần Thương có chút năng lực, hiếu thắng hơn mình, nhưng, cho dù giỏi cũng chỉ một mức độ nào đó mà thôi, cũng sẽ không vượt qua bản thân quá nhiều.
Đi theo Trần Thương có thể thay đổi mình bao nhiêu?
Quá có hạn!
Thế nhưng sinh hoạt chính là như vậy, ngươi không có năng lực chỉ có thể bị chi phối.
Ngươi muốn ở lại Tỉnh Nhị Viện, ngươi phải phục tùng an bài.
Lúc này, Vương Dũng thậm chí đã dao động tâm tư muốn lưu tại Tỉnh Nhị Viện, dù sao đi theo Trần Thương học không được quá nhiều, cố gắng ở lại chỉ lãng phí thanh xuân.
Nếu như ở đây có thể làm hợp đồng còn tốt, nếu như lần này vẫn là cộng tác viên, Vương Dũng sẽ quyết định rời đi.
Ai...
Thời gian hai ba năm, ai có thể dứt bỏ?
Thật ra, Lý Bảo Sơn không nhằm vào ai, đây là một an bài hợp lý, hắn căn cứ năng khiếu khác nhau của từng người để thay đổi lại phân phối một chút, thật ra hắn muốn để Trần Thương chuyên môn làm phẫu thuật, nhưng tham khảo lời nói của Trần Bỉnh Sinh, hắn cũng cảm thấy người trẻ tuổi nên quan sát, kinh lịch một chút, cho nên mới cân nhắc để Vương Dũng đi theo Trần Thương.
Vương Dũng với tư cách là cộng tác viên, là người thích hợp nhất hỗ trợ làm việc vặt cho Trần Thương.
Tần Duyệt đối với công việc của mình cũng có chút hài lòng!
Dù sao sau này chỉ cần làm một chút phẫu thuật, thống kê số liệu, viết viết văn liền tốt, áp lực lâm sàng ít đi rất nhiều, học áp lực nghiên cứu khoa đề cao.
Nhưng... Công việc nghiên cứu khoa học, xét trong toàn khoa bộ cấp cứu là nơi dễ đạt được thành tích nhất.
Tần Duyệt cũng rất hài lòng!
Duy nhất không hài lòng chính là... Mình phải làm người hỗ trợ cho Trần Thương!
Nhân sự thay đổi, công việc phải hoàn thành chuyển giao trong vòng ba ngày, Vương Dũng là người khó chịu nhất trong đợt phân công công việc lần này.
Những người khác trên cơ bản đều có một chút tăng lên.
An Ngạn Quân thành người phụ trách tương lai ngoại khoa tay, Trần Bỉnh Sinh làm người phụ trách mảng phẫu thuật khoa cấp cứu, Thạch Na thành tổ trưởng, Vương Khiêm, Trần Thương có quyền chính mình khảm bệnh, Tần Duyệt thành nhân viên nghiên cứu khoa học cộng thêm nhân viên phẫu thuật.
...
...
Trần Thương lập tức bận rộn, chính hắn phải độc lập thu bệnh nhân, xử lý bệnh nhân, còn phải phẫu thuật, còn phải viết bệnh lịch.
Vương Dũng có chút lười biếng, dù sao trong lòng vẫn cảm thấy không công bằng, một đám nhân viên trở thành cấp trên của mình, trong lòng ai cũng đều không thoải mái, chớ nói chi là những người đang tuổi trẻ mới hai mươi tuổi không có ai phục ai.
Trần Thương không có thời gian an ủi Vương Dũng, cấp cứu cũng không phải nhà trẻ, ngươi khóc náo loạn, ta phải cho ngươi một que kẹo dỗ dành ngươi
Buổi chiều thứ tư, khoa cấp cứu nhận đến một người bệnh, liền cho bọn tiểu bác sĩ vừa mới nhậm chức một hạ mã uy!
Buổi chiều tháng tám, khí trời mát mẻ, Trần Thương mới vừa từ phòng phẫu thuật đi ra, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Lại tới bệnh nhân rồi?
Trần Thương xuyên qua cửa kính nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ lảo đảo nghiêng ngã đi đến, đi theo phía sau một hơn một mét là sáu tên đầu trọc mập mạp đầu đầy mồ hôi.
Người đàn ông đỡ lấy người phụ nữ, người phụ nữ rõ ràng ý thức mơ hồ, thân thể xụi lơ nằm trong ngực người đàn ông, hai người thất tha thất thểu ngã trái ngã phải giống như uống say.
Y tá trưởng Điền Hương Lan thấy thế vội vàng bảo y tá đẩy tới xe, đỡ người phụ nữ đi lên, mà lúc này, Vương Dũng cũng tranh thủ thời gian đi ra, cùng nhau đẩy vào phòng cấp cứu.
Hiện tại, Trần Thương đã không phải là người hỗ trợ như lúc trước, gặp phải loại tình huống này phải độc lập xử lý bệnh nhân!
Trần Thương nói với y tá Tiểu Lâm: "Bắt đầu giám sát, đo huyết áp, nhịp tim."
Dứt lời, ba ngón tay của hắn đặt lên cổ tay người phụ nữ, lập tức cổ tay lạnh buốt truyền đến mạch đập yếu ớt.
Lúc này, hai mắt người phụ nữ đã nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, cả người nhìn qua giống như rất nghiêm trọng.
Lúc này, người đàn ông nâng người phụ nữ đi vào kéo cánh tay nam nhân mập, hô: "Ngươi không thể đi! Chúng ta sau khi ăn cơm xong tại nhà ngươi liền thành như vậy, ngươi không thể đi, ta sẽ báo cảnh sát!"
Người đàn ông rất gầy, vóc dáng cũng không cao, nhìn qua rất trung thực, để người ta vừa nhìn đã có một loại cảm giác yếu ớt.
Nam nhân mập lau một mồ hôi: "Không phải vậy, ta đi nhà vệ sinh, cái này đều đến bệnh viện, ngươi buông ta ra trước đi!"
Tiểu Nam ôm cánh tay nam nhân mập, giọng nói rất lớn: "Không! Không được, ta không thể thả ngươi!"
Lúc này, Trần Thương đi ra, hỏi người đàn ông: "Ai là người nhà?"
Tiểu nam nhân lôi kéo mập mạp đi tới: "Chính là ta!"
Trần Thương gật đầu, không muốn nói quá nhiều, hỏi sơ lược tình huống.
Người đàn ông gầy yếu vô cùng đáng thương, trong mắt còn mang theo nước mắt: "Vợ ta ngay từ đầu không phải như vậy, không té xỉu, chính là hôm qua sau khi ăn cơm tại nhà hắn trở về thì bắt đầu nôn, liên tục không dứt, sau đó ý thức có chút mơ hồ, phản ứng chậm chạp, chính là tiệm cơm nhà hắn! Hôm nay, không nghĩ tới té xỉu..."
Người đàn ông gầy yếu không ngừng cường điệu chuyện sau khi ăn cơm tại nhà hắn, hơn nữa kết hợp tất cả biểu hiện, tổng cộng manh mối giống như ngay đang hướng đến tình huống ngộ độc thức ăn.
Trần Thương nhíu mày suy nghĩ nguyên nhân, lúc này Vương Dũng cũng đi tới, sau khi nhìn thấy bệnh nhân, lập tức trừng lớn mắt, không ngừng nháy mắt cho Trần Thương.
Lúc này, Trần Thương vội vàng suy nghĩ đến bệnh tình người bệnh, sao còn thời gian nhìn Vương Dũng lo lắng.
Bình thường mà nói, gặp phải hôn mê đầu tiên phải cân nhắc mấy phương diện, đầu tiên chính là bệnh biến trong đầu, thứ hai là não bị tổn thương, thứ ba là não bị trúng độc.
Trước kiểm tra đi!
Người phụ nữ số tuổi không lớn, cũng chỉ hai ba mươi tuổi, Trần Thương hỏi: "Nàng bình thường có bệnh gì không?"
Người đàn ông lắc đầu: "Không! Chính là sau khi ăn cơm ở nhà hắn xong, về nhà ngủ một giấc liền thành như vậy!"
Lúc này, số liệu kiểm tra đã tới, HR: 120/min, BP: 96/ 55 mmHg, SPO 2: 99%(trung lưu lượng hút oxi), nhân phẩm: 32 lần / điểm.
Người bệnh vẫn hôn mê, Trong lòng Trần Thương không ngừng suy nghĩ nguyên nhân, nhịp tim hơi nhanh a, có phải cao huyết áp không?
Trần Thương còn chưa kịp nói, người đàn ông lại cường điệu một câu: "Vợ ta bình thường khá tốt, không bệnh, có thể ăn có thể uống, chính là sau khi ăn một bữa cơm tại tiệm nhà hắn thì thành như vậy!"
Tâm lý Trần Thương nắm chắc: "Tiểu Lâm, kiểm tra đường máu, còn có máu thông thường, lá gan thận, đường trong máu, huyết thanh... Các loại, đúng rồi, còn có phân tích axít lactic cùng huyết khí. Còn có, ngươi cho người bệnh thở oxi, rồi truyền một bình dinh dưỡng!"
Sau khi nói xong, Trần Thương nói với Vương Dũng: "Ngươi hỗ trợ mở bảng theo dõi vừa rồi, kiểm tra não CT gấp, bài trừ bệnh xuất huyết não, ta đi điều tra thêm."
Trần Thương lời còn chưa dứt, Vương Dũng chớp mắt ra hiệu cho Trần Thương, lôi kéo cánh tay Trần Thương đi ra cửa.
"Người này là lừa bịp! Ta gặp qua nhiều lần, hai vợ chồng này chuyên môn đến giả người bị đυ.ng, dọa người ta đưa tiền!" Vương Dũng nhắc nhở.
"Trước mấy ngày, bọn hắn tới một lần, là lão Trần kiểm tra cho bọn họ."
Trần Thương lập tức ngây ngẩn cả người!
Cấp cứu chưa bao giờ thiếu những người bệnh như thế này, thường xuyên gặp, có thể nói là muôn hình muôn vẻ, đa dạng, không phân biệt nam nữ già trẻ, nhưng mục đích rất đơn thuần!
Lừa bịp tiền.