Chương trình đó tên là "Tôi nhìn thấy người", người dẫn chương trình phong cách đặc biệt, lời nói sắc bén, khách quý được mời cũng không tránh được cô ấy độc mồm.
Linda thấy Tô Hòa chọn "Tôi nhìn thấy người", ít nhiều cũng có chút lo lắng.
Bây giờ cả người Tô Hòa tỏa ra sự công kích mạnh mẽ, người dẫn chương trình "Tôi nhìn thấy người" cũng đi theo con đường ngự tỷ.
Hai nữ vương đυ.ng nhau, Linda không cách nào tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
Tô Hòa ngược lại xem thường, "Chị yên tâm, bàn về độc mồm tôi chưa từng thua."
"..." Linda.
Vậy tôi càng lo lắng hơn có hiểu không?
Cuối cùng Linda vẫn thỏa hiệp, đồng ý để Tô Hòa đến "Tôi nhìn thấy người".
Không còn cách nào, chương trình này quá đáng ghét, tỷ suất người xem luôn ngồi vững ở đầu bảng, quần chúng thích xem người chủ trì trêu chọc khách quý, khách quý bị trêu chọc thê thảm cũng dần hot.
Người chủ trì của chương trình này là một người có thâm niên trong giới, năng lực rất mạnh, còn rất ngang ngược, năng lực ứng biến cũng thuộc hạng nhất, người ngoài tặng cho ngoại hiệu là Nữ vương độc mồm.
Người chủ trì tên là Vương Thần Mộc Tử, vóc dáng không quá cao, nhưng khí chất rất đầy đủ, bên ngoài mặc một bộ quần áo, giày cao gót tám phân, một mái tóc ngắn, tự nhiên thoải mái, giàu kinh nghiệm, mười phần là ngự tỷ.
Trước khi thu chương trình, Tô Hòa và Vương Thần Mộc Tử có gặp qua một lần, đối phương cũng coi như bạn tốt, chỉ khi nào chính thức thu hình, Vương Thần Mộc Tử mới không dễ nói chuyện.
Mở màn, theo thói quen cô ta sẽ làm khó khách quý, hỏi một ít vấn đề sắc bén, xảo quyệt.
Tô Hòa ra sân, Vương Thần Mộc Tử cũng không phá vỡ cái thông lệ này, tiến lên gây khó dễ Tô Hòa.
"Đây là lần đầu tiên tôi với Lâm Nhiễm gặp mặt ngoài đời, không biết hiện trường có ai cũng giống tôi, gần đây nhìn thấy gương mặt này rất chán ghét?"
Vương Thần Mộc Tử biểu tình chê bai một cách khoa trương, "Các trang web lớn đều đăng video của gương mặt này, thật quá đủ rồi! Đẹp đến không đỡ nổi sao? Đẹp thì có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ ánh mắt và thần kinh người khác sao?"
"Đẹp đúng là không đến nỗi đáng sợ như vậy!" Tô Hòa vừa cười, vừa nhìn Vương Thần Mộc Tử, khóe miệng giương lên thành một độ cong.
"Nhưng đẹp giống tôi vậy, thì rất giỏi!" Tô Hòa.
Đôi mắt đen bắn ra tia sáng chói lòa, lúc liếc đến, hợp với biểu tình cười mà như không cười, sinh động như một yêu nghiệt.
Vương Thần Mộc Tử ngây ngẩn.
Lời nói này rất phách lối, nhưng gương mặt đó quá mức kinh diễm, phách lối hơn nữa cũng đúng với ngoại hình đó.
Người quay phim ở hiện trường cũng là lần đầu tiên gặp được người cao ngạo như vậy, lúc Tô Hòa mỉm cười, thợ quay phim cách một máy quay vẫn hơi giật mình một chút, gương mặt đó đẹp đến mức chướng mắt.
Hậu kỳ không hề chỉnh sửa một chút gì, nhưng Tô Hòa vẫn xinh đẹp như vậy, hấp dẫn ống kính đến muốn nổ tung!
Vương Thần Mộc Tử mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình, cô ta không khách khí liếc mắt nhìn Tô Hòa một cái.
"Nhan sắc cô cao, nói cái gì cũng đúng!" Biểu tình Vương Thần Mộc Tử như vậy, kết hợp với lời nói không làm lòng của cô ta, khiến cho người xem ở hiện trường buồn cười.
"Nhưng nhan sắc ở chỗ này không hữu dụng." Vương Thần Mộc Tử nhanh chóng chuyển đề tài, "Chương trình của tôi có quy củ, muốn ung dung ngồi xuống, phải trả lời mấy vấn đề của tôi, câu trả lời khiến tôi hài lòng thì mới có tư cách ngồi."
Vương Thần Mộc Tử liếc mắt nhìn Tô Hòa, "Không nên coi thường lòng ghen tỵ của phụ nữ, tôi nổi tiếng không lưu tình với mỹ nhân."
Tô Hòa khẽ mỉm cười, "Tên cô dài, cô nói gì cũng đúng."
Người xem lại bị chọc cười, cho tới giờ vẫn chưa có khách quý nào có thể ăn tươi nuốt sống Vương Thần Mộc Tử như vậy.
Vương Thần Mộc Tử cười một tiếng, "Lâu lắm rồi không gặp được ai cứng rắn như vậy, cô chẳng lẽ không biết tôi ở trong chương trình, càng lanh mồm càng bị tôi chỉnh đến thảm hại? Chưa xem qua khách quý đến chương trình liền hot lên?"
Tô Hòa hồn nhiên không để ý, "Vậy thì thật là tốt, gần đây hình như gương mặt này bị chán ghét, vừa vặn đến đây từ từ hot lên."
"..." Vương Thần Mộc Tử.