Kha Uyển bị Lưu Sùng Sơn cưới về nhà, tin tức cũng không có tiết lộ ra ngoài, bọn họ giống như lúc trước, cũng không có ở cùng một chỗ.
Tới buổi tối mới làm phu thê chân chính.
Tiểu Tư cũng không hề hoài nghi, nàng còn tưởng rằng Uyển tỷ đã tha thứ cho thiếu soái, trở lại lúc ban đầu.
Mà về phía Kha gia bên kia, cũng bị Kha Uyển lừa gạt, đến bây giờ họ cũng chỉ cho rằng Kha Uyển đã hòa hảo cũng Lưu Chí.
Lưu Sùng Sơn đã sớm muốn đi Kha gia rồi, đem hôn sự của hai người nói ra nhưng Kha Uyển ngăn chặn lại không để hắn đi.
Kha Uyển kỳ thật rất lo lắng, nàng cùng hắn quan hệ quá phức tạp nếu để phụ thân biết, lỡ sinh ra bệnh tật thì nguy cho nên phải đàng ngăn hắn lại, chờ sự tình ổn thỏa một tí rồi tính tiếp.
Nhưng không chờ đến ngày này, chiến sự ở Bắc Bộ càng lúc càng căng thẳng, đã truyền tin đến.
Lưu Sùng Sơn không thể không lên đường ngay đêm đó, Kha Uyển tự nhiên liền đồng ý, nhưng nghĩ đến mấy tháng sau không nhìn mặt hắn, nàng cũng buồn buồn.
Lưu Sùng Sơn tính thời gian còn tận hai canh giờ, nhân lúc hạ nhân đang không có ở đây, hắn liền chui vào phòng Kha Uyển.
Kha Uyển hoảng sợ, nàng nhìn thì phát hiện ra là Lưu Sùng Sơn lập tức ôm lấy hắn.
"Một hồi chàng đi hay sao?" Kha Uyển nhỏ giọng hỏi.
"Đúng rồi, chỉ còn có 2 canh giờ nữa." Lưu Sùng Sơn rầu rĩ, không nghe rõ cảm xúc.
"Đi bao lâu?" Kha Uyển lại hỏi.
"Không biết nữa, có thể là nửa năm."
"Lâu như vậy sao?" Kha Uyển tuy rằng đoán được nhưng vẫn là khϊếp sợ.
"Chờ ta trở lại, Lâm nhi đều lớn rồi." Lưu Sùng Sơn nhẹ vỗ về Kha Uyển, nhìn tiểu hài tử ngủ trên giường.
Kha Uyển không nói lời nào, ôm sát Lưu Sùng Sơn.
"Nàng sao vậy, luyến tiếc ta hả?" Lưu Sùng Sơn nâng cầm Kha Uyển lên.
"Còn lâu ta mới luyến tiếc ngươi." Kha Uyển gạt tay hắn ra.
"Phải vậy không?Nhưng mà ta luyến tiếc nàng." Lưu Sùng Sơn ôm chặt lấy Kha Uyển.
"Vậy ngươi muốn làm sao?" Hắn muốn đi, Kha Uyển muốn tặng cho hắn một lễ vật, nàng chủ động quỳ xuống, đôi tay bắt lấy thắt lưng của hắn.
"Nàng đây là đang làm gì?" Lần này không hề có cưỡng bách, Kha Uyển mở dây lưng của hắn, kéo khóa xuống, vuốt cự căn được bao vây trong quần, tay vuốt lên xuống, lưỡi liếʍ lên.
Cách chiếc quần cộc, cái miệng nhỏ hút lấy qυყ đầυ to lớn, đầu lưỡi ma sát dọc theo dươиɠ ѵậŧ, nước miếng ước sũng chiếc quần, khí căn như ẩn như hiện.
"Con mẹ nó!" Lưu Sùng Sơn quả thực bị Kha Uyển câu hồn, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dươиɠ ѵậŧ cương cứng. Kha Uyển thấy vậy liền kéo quần xuống, theo dươиɠ ѵậŧ xuống dưới háng ngậm lấy hai quả trứng của hắn.
Cái miệng nhỏ của Kha Uyển ướt đẫm, trứng của Lưu Sùng Sơn rất lớn, nàng chỉ có thể ngậm lấy một cái mà thôi, lông mao cũng nhiều, nàng liếʍ vài cái, mấy sợi lông dính vào ngoài miệng.
"A...sướиɠ quá...tiểu Uyển..." Lưu Sùng Sơn bị trướng đến khó chịu, Kha Uyển hút lấy trứng của hắn, gân xanh nổi lên, trướng một vòng lớn, hắn kéo lấy Kha Uyển, nhìn miệng nhỏ của nàng dính lông mao, tính dục trong người tăng vọt.
"Làm thϊếp đi!" Kha Uyển bò qua, nàng cởi bỏ sườn xám, Lưu Sùng Sơn liền xốc nàng lên.
"Đem mông nàng ra đây." Lưu Sùng Sơn tát vào mông.
Kha Uyển dẩu mông lên, phía sau dươиɠ ѵậŧ đã đĩnh giữa hai chân.
Kha Uyển đã sớm chảy nước, Lưu Sùng Sơn dễ dàng đem qυყ đầυ tiến sau vào, tiểu bức căng thẳng, càng thêm phần kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
"Thao chết ta...ngô...a..." Kha Uyển sợ đánh thức hài tử của mình, đem âm thanh vặn nhỏ lại, nhưng dươиɠ ѵậŧ quá lớn, thọc vào rút ra khó tránh khỏi kɧoáı ©ảʍ dâng lên.
"Thao chết nàng." Lưu Sùng Sơn rất sợ, hắn sợ hắn đi rồi, Kha Uyển nhịn không được bị thao liền đi tìm một tên nam nhân khác, hắn muốn dùng sức thỏa mãn Kha Uyển, làm mỗi lúc càng mạnh, khiến Kha Uyển sướиɠ muốn chết.
"A...a..." Kha Uyển nửa ngồi xổm tư thế như vậy bị Lưu Sùng Sơn làm một hồi, chân liền mềm nhũn, nàng đành phải nắm chặt cửa sổ, để hắn tiếp tục thao.
"Con mẹ nó, lão tử đi rồi, nàng không được cùng tên nam nhân khác làm, nghe chưa?" Lưu Sùng Sơn nắm lấy eo nhỏ, hắn đột nhiên thọc sâu vào, qυყ đầυ tiến vào tử ©υиɠ.
"Ngô..." Nam nhân mạnh mẽ như vậy, Kha Uyển run rẩy.
"Có nghe hay không?" Lưu Sùng Sơn liên tục thọc vào sâu hơn, hắn nâng mông Kha Uyển lên, dươиɠ ѵậŧ tím đen đem môi âʍ ɦộ không thể khép lại được.
"Được, ta nghe rồi...a...a..." Kha Uyển cầm lấy vυ' của mình xoa nắn, thân mình cực kỳ nóng lên.
"Nàng ngoan ngoãn làm nữ nhân của lão tử, dám có tâm tư khác ta thao chết nàng mới thôi." Dươиɠ ѵậŧ mang ra lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, môi âʍ ɦộ run rẩy.
"Quá mạnh rồi, phía dưới....a..." Kha Uyển xoa vυ', nàng muốn hắn ngậm lấy, nàng nghĩ như vậy, Lưu Sùng Sơn tựa hồ thấu hiểu nàng, trực tiếp nhắc Kha Uyển lên.
Lưu Sùng Sơn đem Kha Uyển đặt ở cửa sổ, hắn cắn lấy vυ', nhắc chân lên, thao vào tiểu bức.
"Ngô...không cần nữa..." Kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy quá lớn, Kha Uyển nằm lê liệt trên cửa sổ, hắn mυ'ŧ vào, dưới háng va chạm điên cuồng, tiểu bức như bị phá hư.
Lưu Sùng Sơn ôm lấy eo Kha Uyển, phần hông kịch lịch hành động, nữ hài bị làm đến mệt mỏi, thân thể co rút, thủy dịch ngăn chặn không được mà phun ra.
"Sùng Sơn...thϊếp muốn ra..." Lưu Sùng Sơn mạnh mẽ thọc vào rút ra, Kha Uyển nhịn không được, nàng gắt gao cuốn lấy Lưu Sùng Sơn, tiểu bức co chặt lại.
"Rống lên...lão tử cũng muốn bắn vào trong của nàng." Lưu Sùng Sơn gào thét, vẻ mặt hung ác, hắn ấn Kha Uyển lên, lại lao tới một trận, dươиɠ ѵậŧ lại bạo trướng.
"Bắn cho ta...Sùng Sơn..." Tiểu bức Kha Uyển cao trào, liền ra nước.
"Mẹ nó!Trước khi lão tử đi, ta phải cho nàng một tiểu hài tử!" Lưu Sùng Sơn nói xong liền bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn vào trong tử ©υиɠ.
P/s: Lại là tui đây, mấy nay chạy deadline hè nên cực quá, mọi người đọc đở nha, tui sẽ up full trong mấy ngày gần đây thôi và khoảng 2 3 bữa nữa, tui sẽ mở hố mới, đang phân vân nên chọn hố gì đây nữa, mọi người recommend thể loại được hongg, mặc dù chưa thuần thục lắm nhưng tui sẽ cố hihi :33