*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
“Nếu Tô Kiến Định biết chúng ta còn đến đây làm phiền, anh ấy sẽ không cho chúng ta cơ hội để tiếp cận Tổ Minh Tú, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, cơ hội chỉ có một lần, chúng ta không thể lãng phí như vậy!”
Dù sao Tô Văn Minh cũng từng là Tổng giám đốc của một công ty lớn mạnh, bây giờ có phá sản đi chăng nữa thì với chỉ số thông minh của Tô Văn Minh, có đôi khi còn vượt xa tính toán của người bình thường.
“Vậy bố nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tuy Tô Mộc Trà cũng được mài giữa trong nhiều tầng lớp của xã hội nhưng so với Tô Văn Minh thì cô vẫn còn kém xa, cô không thể suy xét mọi thứ chu toàn được như ông, có đôi khi cô bị lợi ích cá nhân làm mờ mắt dẫn đến mọi chuyện rối ren, thất bại.
Giống như bây giờ, cô mong ước có được những thứ Tô Minh Tú có nhưng lại sợ thế lực và con người máu lạnh của Tô Kiến Định, cô đắn đo suy nghĩ không dám đưa ra quyết định, chỉ có thể ngồi bên cạnh quan sát tình hình, thậm chí còn suy nghĩ đến chuyện chạy trốn.
“Mọi chuyện tiếp theo con đừng lo, cứ dựa theo tính toán của bố mà làm, chắc chắn chúng ta có thể vào trong, đợi sau khi mọi thứ yên ổn, con muốn đối phó với Tô Minh Tú như thế nào là chuyện của con, Mộc Trà, bố dạy dỗ con nhiều năm như vậy, Tô Minh Tú con còn không đối phó được thì bao nhiêu công sức của bố như bị con vứt hết xuống sông xuống biển, nhớ cho kỹ, chút nữa đứng sau lưng bố không được lên tiếng.”
Tô Văn Minh quay đầu lại nhìn Tô Minh Tú ngồi cách đó không xa, cô bị bao vây bởi tầng tầng lớp lớp vệ sĩ, ông liếʍ đôi môi khô khốc.
Ông đang tính toán tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tô Minh Tú thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng động của xe ô tô mỗi lúc một gần, ông quay đầu lại, nheo mắt nhìn, tiếng động này chắc chắn là Tô Kiến Định đã trở lại, trò hay có chính thức được mở màn hay không cũng đừng trách ông.
“Ông chủ, ngài đã về rồi!” Quản gia vừa thấy xe dừng lại, ông nhanh chóng bước lên mở cửa xe, tha thiết nói.
“Kể lại mọi chuyện rõ ràng cho tôi nghe từ đầu đến cuối, còn nữa, sau này nếu có những người không liên quan đến đây, đừng báo cho bà chủ biết, ai còn mời bà chủ ra đây, tôi đuổi cổ hết! Nhớ không?”
Tô Kiến Định nói xong cũng không thèm quan tâm đến Tô Văn Minh đang đứng bên cạnh, anh nhanh chóng đi đến trước mặt Tô Minh Tú, nhẹ nhàng, cẩn thận ngồi xổm trước mặt cô, anh nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô mà lòng đau như cắt, khó khăn lắm anh mới bình ổn cảm xúc của cô được như bây giờ, vậy mà mọi thứ đều đã quay trở về con số 0!
"Anh đã về rồi, chúng ta vào nhà có được không, những người đó giao cho anh xử lý, anh đưa em vào trong nghỉ ngơi có được không!”
Tô Kiến Định nhíu mày nhìn chằm chằm Tô Văn Minh, anh không nghĩ mọi chuyện lại phức tạp như vậy, Tô Văn Minh anh cũng từng cho người tìm hiểu, theo như đánh giá của anh, ông ta là một người tự cao tự đại nhưng vẫn có đầu óc, bây giờ ông ta đường đường chính chính chạy đến đây nói ra những chuyện như vậy, hẳn là trong tay ông ta đang nắm giữ một con bài chủ chốt nào đó, anh cần phải cẩn thận nhiều hơn mới được.
Tô Kiến Định bế Tô Minh Tú còn đang ngơ ngác lên, cẩn thận bước từng bước đi vào nhà.
Tô Văn Minh nhìn thấy Tô Kiến Định còn không thèm quan tâm đến sự tồn tại của mình, nụ cười trên khuôn mặt ông lập tức cứng đờ, ông nhanh nhẹn đi tới phía trước hai bước rồi la lớn: “Tô Kiến Định, cậu nghĩ tôi tìm đến đây với hai bàn tay trắng sao? Chẳng lẽ cậu lại không tò mò vì sao thứ đó có thể làm cho Tô Minh Tú điêu đứng như vậy à? Nếu tôi phát tán thứ này ra ngoài, cả đời này cậu đừng nghĩ đến chuyện Tô Minh Tú có thể gả cho cậu, gia tộc Otto chắc chắn sẽ không đồng ý đâu!”
Tô Văn Minh vừa la to vừa giãy giụa để thoát khỏi sự kìm hãm của vệ sĩ, khuôn mặt vô cùng dữ tợn.
Tô Kiến Định không thèm quan tâm đến ông ta, thậm chí anh còn tăng tốc đi vào nhà, cẩn thận dỗ dành Tô Minh Tú ngủ rồi mới xuống tầng, đứng ở trước cửa một lúc lâu mới kêu quản gia lại nói chuyện.
“Ông chủ, chúng tôi đã đưa ông ta đến khu biệt thự xa nhất có thể, bốn phía được bao vây bởi bốn bức tường cao màu trắng, tôi cũng tăng cường vệ sĩ canh gác bốn phía, không có sự cho phép của ngài, hai bố con kia sẽ không nhìn thấy được bà chủ đầu.”
Vừa nói xong, anh im lặng nhìn quản gia một chút, tuy anh không quan tâm đến chuyện quá khứ của Tô Minh Tú nhưng có vẻ như cô cực kỳ quan tâm đến chuyện này, nếu vậy, anh không ngại bỏ ra một ít thời gian để tìm hiểu rõ ràng ngọn nguồn của mọi chuyện.
“Tôi qua đó xem sao, cho người ở lại chăm sóc bà chủ đi, cô ấy tỉnh dậy lập tức đi báo cho tôi.” Tô Kiến Định bắt chéo đôi tay sau lưng, hai bàn tay đan xen nhau, sau khi nói xong anh nhìn sang nơi hẻo lánh mà ông quản gia vừa đưa hai người đó đi qua.
Tô Văn Minh và Tô Minh Tú bị đưa đến đây, biểu cảm trên khuôn mặt tốt hơn rất nhiều, tuy căn biệt thự này không so sánh được với căn biệt thự bọn họ đã sống trước đó, nhưng đã đến đây rồi, trang trí đồ đạc như cũ chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Đang lúc hai người còn đang suy nghĩ về chuyện tối nay ăn gì, ăn xong sẽ trang trí căn biệt thự này như thế nào thì Tô Kiến Định đi đến.
“Lúc nãy ông nói trong tay ông có điểm yếu của cô ấy? Đâu rồi? Lấy ra tôi xem nào, tôi đưa các người đến đây không phải là cho các người căn biệt thự này, nếu không đưa ra được tin tức có giá trị, lập tức cút!” Đối mặt với hai người ghê tởm như vậy, Tô Kiến Định cũng không còn tâm trạng để nói năng đàng hoàng với bọn họ.
“Tôi có thể cho cậu liếc mắt nhìn thứ đó một chút, những từ tục tĩu lúc nãy cậu nói với tôi, tạm thời tôi không tinh toán với cậu, sau khi xem xong cậu muốn tiêu hủy tôi cũng không có ý kiến, dù sao tôi cũng còn giữ lại bản gốc, nhưng nếu cậu dám đυ.ng đến tôi, chỉ cần tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người của tôi sẽ lập tức phát tán những bức hình đó, thanh danh của Tô Minh Tú cũng sẽ bị tiêu hủy!”
Tô Văn Minh vừa nói vừa lấy một xấp ảnh ra để trước mặt Tô Kiến Định,