*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Minh Tú bấu chặt lấy vai Tô Kiến Định, không dám nhìn vào mắt anh, bởi vì cô biết ở trong đó có hình bóng của cô, nhất định toàn thân trên dưới đều tràn đầy du͙© vọиɠ, thậm chí rất có thể để cho người ta không nhìn thẳng nổi.
Tô Kiến Định xoa tóc khiến khăn mặt rơi vào trên mặt Tô Minh Tú, cô cũng không có lấy đi, vẫn thở phì phò, đỏ ửng từ mặt một mực lan tràn đến cổ, cả người nhìn qua đều trắng trẻo mũm mĩm, đáng yêu không được.
Một lúc lâu sau, Tô Kiến Định mới lấy khăn mặt trên mặt Tô Minh Tú quăng ra, tiện tay ném xuống đất.
Lúc này mới nhìn thấy, cổ áo váy ngủ Tô Minh Tú buông lỏng, mở ra một khoản thật lớn, xương quai xanh trắng nõn nhìn một cái không sót gì, cô dùng đôi tay xinh đẹp ôm lấy vạt áo phía dưới của Tô Kiến Định, một đôi mắt xinh đẹp vụt sáng giống như là biết nói chuyện.
Tô Kiến Định cười nhẹ một tiếng, kéo hai cái đùi của cô qua đặt lên eo anh, một lần nữa ôm chặt tiếp tục hôn cô.
Lần này hôn so bất cứ lúc nào trước đó đều muốn tràn ngập hương vị đặc biệt.
Tô Kiến Định không kịp mặc quần áo xong, anh chỉ mặc một chiếc quần tây đen để lộ ra khuôn ngực rộng và đường nét lấp lánh dưới ánh đèn trắng sáng, không ai biết rằng tại lần đầu tiên nhìn thấy Tô Kiến Định, Tô Minh Tú đã không tránh khỏi yêu anh.
Tay cô ấy lần xuống từng chút một, chạm vào cơ bắp bụng dưới của Tô Kiến Định, sau đó từng chút dọc theo nhân ngư tuyến hướng xuống.
Tô Kiến Định hung hằng nắm lấy tay cô, thở hổn hển cắn vào vành tai cô, mơ hồ nói: “Bảo bối, anh đã chuẩn bị hôn lễ rồi. Em chờ đợi một chút có được không. Thời gian cũng không có lâu lắm đâu.”
Lúc này Tô Minh Tú mới rút tay lại, đôi mắt đỏ hoe, đẩy Tô Kiến Định ra, lăn mình vào trong chăn bông bên cạnh.
Tô Kiến Định liếʍ môi một cái, đuổi theo đem người ôm vào trong ngực, híp mắt nhìn cô: “Minh Tú, em thật hư nha!”
“Em. Trái tim Tô Minh Tú đập loạn xạ, một chút lúc nãy là cô đã dùng hết sức bình sinh cùng dũng khí, toàn thân cô nóng hổi nói.
“Anh quên rồi sao? Em cũng không phải là người tốt lành gì. Nếu bây giờ anh hối hận, vậy em có thể rời đi ngay!”
Tô Kiến Định nghe lời này, cười khẽ một tiếng, anh vốn là không có ý định làm cái gì chỉ là vừa rồi du͙© vọиɠ làm choáng váng đầu óc mới không có khống chế được chính mình. Trước thời điểm kết hôn, anh hi vọng chừa cho cô ấy một con đường lui, một khi kết hôn, cô ấy cũng chỉ có thể là của anh thôi!
Trong chốc lát, hết thảy đều giảm đi, Tô Kiến Định ôm cô than thở một tiếng: “Anh cũng không phải người tốt lành gì, chờ sau khi hôn lễ được tiến hành, liền xem như em muốn chạy, anh cũng nhất định sẽ đem em cột vào trên giường, cho nên em chỉ còn có thời gian là mấy ngày cuối cùng này để hối hận thôi đấy!”
Tựa như là nằm mơ, sau khi nói xong, Tô Kiến Định thở phì phò, đưa tay đẩy ra mấy sợi tóc dính mồ hôi ẩm ướt trên trán cô. Đợi khi nhịp thở của hai người đều thong thả một chút, anh mới dùng chóp mũi đυ.ng vào chóp mũi Tô Minh Tú thân mật ma sát, lẩm bẩm nói.
“Sau khi kết thúc hôn lễ, anh muốn em mỗi ngày đều đi cùng anh, giúp anh làm việc cùng anh đi tới công ty liền coi như có cuộc họp anh cũng sẽ đem em mang theo trên người, anh không thể rời xa em nữa rồi!”
Từng lời Tô Kiến Định nói ra đều làm đôi mắt Tô Minh Tú lóe sáng lên. Đến lời nói cuối cùng cô giống như là hét lên chói tai, nhào qua người anh.
Chờ khi hai người nói chuyện xong, Tô Kiến Định trấn an được tâm trạng của Tô Minh Tú, trong phòng đã bừa bộn khắp nơi, giường nhàu nát không còn hình dáng, trên sàn vẫn còn chăn bông, quần áo cùng một số đồ vật nằm lăn lóc lộn xộn cả lên.
Tô Minh Tú nằm trên giường không muốn động đậy chút nào, mâu thuẫn giữa hai người đã được giải quyết, tự nhiên cũng sẽ không giống như vừa rồi giương cung bạt kiếm như thế, cô lười biếng nhìn Tô Kiến Định ngồi bên cạnh giường nói.
“Kiến Định, em buồn ngủ rồi!”
Tô Kiến Định: “Em buồn ngủ thì ngủ đi, ngày mai người hầu sẽ đến dọn dẹp!” Tô Kiến Định chọc nhẹ trán của cô rồi lặn qua đem người ôm vào lòng.
“Nhưng mà trên giường bừa bộn như vậy, em ngủ rất khó chịu!” Tô Minh Tú uốn éo người có chút ngượng ngùng nói.
Tô Kiến Định cười khẽ một tiếng, đem người kéo dậy, nói: “Em đi tắm trước đi, đợi em tắm xong, anh cũng thay xong ga giường”
Nghe nói như thế, Tô Minh Tú mới cười tủm tỉm đứng dậy, chạy chậm hướng trong phòng tắm xông vào, đơn giản cọ rửa một chút, thời điểm soi gương cô mới phát hiện trên người có dấu lưu lại, hẳn là vừa mới nãy lúc hai người hồ nháo, Tô Kiến Định không có khống chế sức lực nên lưu lại. Rõ ràng mới xem như lần thứ nhất tiếp xúc tương đối thân mật, rõ ràng cũng cũng không có làm gì chỉ là hôn hôn một chút.
Nếu cứ để như vậy cho người khác nhìn thấy liền khiến người ta không thể không có ý nghĩ kỳ quái, thật giống như đem chuyện không nên làm đều làm xong. Hai người đều là một bộ dáng này thì có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch! Nhưng mà dạng này cũng tốt.
Chạm vào dấu đỏ trên cổ, Tô Minh Tú liếc mắt cười hai cái, chuẩn bị mặc quần áo vào thì sững người. Lúc nãy cô chạy vào lại quên mất đây là phòng của Tô Kiến Định, chỗ nào có quần áo của cô ấy!
Cô còn chưa kịp định hình nên làm gì thì cửa phòng tắm đã bị gõ: “Cốc cốc cốc!” Vài tiếng gõ rất nhẹ tựa hồ không muốn quấy rầy người bên trong, Tô Minh Tú ôm khăn mặt run lên hai cái, mới chậm rãi ngang nhiên đi qua.
“Kiến Định, là anh à?” Lúc này, đột nhiên gõ cửa làm cái gì? Chẳng lẽ lại là đổi ý, muốn...
Vừa mới trải qua những chuyện kia, lúc này suy nghĩ của Tô Minh Tú căn bản không dừng được, tự mình nghĩ lung tung, tự làm cho mình đỏ mặt.
“Đưa quần áo cho em, mở cửa ra một chút anh sẽ đưa cho em!” Lúc Tô Minh Tú mới bước vào, Tô Kiến Định đã nghĩ đến vấn đề này, rõ ràng chạy tới cửa, tay giơ lên nhiều lần ngập ngừng chập hồi cũng không có đập xuống, cuối cùng chịu đựng một tia rung động trong lòng, một mình lặng lẽ chạy tới trong phòng của cô ấy, lựa lựa chọn