*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Bốn người nhìn nhau, nở nụ cười thật tươi về phía Hoắc Hải Phong, Tô Minh Tú rất muốn kìm chế nhưng vẫn mím môi cười.
Khi Tô Kiến Định nhìn thấy cô ấy, phiền muộn trong lòng anh ấy đã tiêu tan rất nhiều, một niềm vui nhàn nhạt hiện lên, anh ấy bước tới ngồi xuống bên cô gái nhỏ.
“Em mua gì vậy? Dạo này anh bận quá, em thích cái gì thì cứ mua về, ra ngoài mua sắm cũng tốt.”
Bốn người có đôi có cặp bám lấy nhau mấy phút rồi Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong không ngừng nghỉ phải vội vàng chạy đến công ty.
Bọn họ giờ quyết định đối phó với Abel thì chắc chắn sẽ bị Abel phản đòn, không phải chỉ để cho vui, nếu mà thất bại thì ngay cả thế lực và xuất thân hiện tại của Hoắc Hải Phong cũng rất có thể sẽ bị Abel lập tức đẩy xuống.
Đang ngồi chuẩn bị nhanh chóng nhất có thể, Abel lúc này mới xuống máy bay, khi nghe tin thì cả khuôn mặt đều trở nên tức giận đen lại, nếu tất cả tin tức và bằng chứng đều bị lộ ra ngoài, ngay cả người cũng bị mang đi, không cần phải nghĩ thì ông ta cũng biết là ai đã làm ra chuyện đó. Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
Quản gia vẫn hôn mê trong bệnh viện chưa tỉnh lại, ông ta đứng ở cửa nhà máy dược phẩm hoang vắng, ánh mắt hung tợn, trên tay cầm điếu thuốc, xoay cổ nói: “Bằng bất cứ giá nào, chặn người lại hết cho tôi, bất kể sống chết, đem toàn bộ những gì bị lấy ra đều đưa về lại hết, tất cả sao lưu cũng không được sót, bất luận kẻ nào cản trở, gϊếŧ chết không tha!”
Ông ta nói xong, đứng ở phía sau không xa, một người đàn ông mặc âu phục màu đen tiến lên hai bước đáp lại rồi mới xoay người rời đi.
Giờ ông ta đã hoàn toàn bị vạch mặt, không cần phải giấu diếm gì nữa, muốn đối phó ông ta thì phải trả giá đắt, dù sao việc làm ăn của ông ta lớn như vậy, tin tức truyền ra ngoài, người khác còn cho rằng ông ta là người dễ bị bắt nạt
Động tác của người đàn ông áo đen rất nhanh chóng, nhận nhiệm vụ liền triển khai phương pháp, đồng thời tự mình lên máy bay đuổi theo mục tiêu, cùng lúc đó, người đàn ông đã rình rập nhóm vệ sĩ kia cũng đã bắt đầu hành động.
Tất cả các lực lượng cùng lúc hành động. Những người vẫn trên máy bay hoàn toàn không biết điều gì đang chờ đợi bọn họ, một số thậm chí vẫn đang suy nghĩ về những gì họ sẽ làm sau khi họ trở về, cảnh tượng trong thời gian ngắn cũng thật hài hòa.
Đồng thời lúc đó, những vệ sĩ được Tô Kiến Định trả lại cũng lục tục trở về vị trí cũ.
Trong giờ nghỉ trưa, vệ sĩ không có phiên trực vẫn tụ tập trò chuyện như thường lệ, tên vệ sĩ tên là Hữu Thụ, lợi dụng lúc không ai để ý, đã lặng lẽ đến bếp của người giúp việc ở phía sau, trong những phần thức ăn đã được chuẩn bị sẵn, hắn ta rắc một thứ gì đó xuống và khuấy hai lần cho đến khi hắn ta không nhìn ra được nữa. Sau đó, hắn ta nhanh chóng rời đi, giả vờ như vô tội và lặng lẽ quay trở lại hàng ngũ.
“Anh em nghỉ ngơi tối nay đến nhà tôi tụ tập đi, vợ tôi có làm một bàn tiệc rượu, chỉ chờ mọi người đến!” Không biết vệ sĩ nào mở đầu, tiệc rượu được hẹn trước cũng không ít, hầu như không cần phải lo lắng về việc ăn uống trong một tháng tới!
“Hữu Thụ lần trước nhất định phải tới đó, nhờ sự giúp đỡ của anh, nếu không tôi cũng không thể kiên trì được đến bây giờ!” Một tên vệ sĩ áo đen cao lớn đứng dậy đi tới, híp mắt một cái rồi tự nhiên vươn tay ôm lấy vai của hắn ta.
“Tối nay tôi sẽ không đi đâu. Lần trước tôi đã nói qua rồi, bố của tôi đang bị bệnh, mấy ngày nay tôi không có thời gian, tôi muốn dành nhiều thời gian hơn cho ông cụ hơn, kiếm thêm ít tiền và để ông cụ ở phòng bệnh tốt hơn!”Hữu Thụ ngại ngùng gãi gãi sau đầu."
Hắn ta mỉm cười nắm lấy cánh tay đang khoác trên vai xuống rồi lẳng lặng bước đi, lúc quay lại thì gương mặt hắn ta liền trầm hẳn xuống.
Một đảm vệ sĩ không thể hiểu hắn ta muốn nói gì, nhưng vì họ đã sống chết có nhau nên cũng không nói gì cả. Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
Sắc trời tối sầm nhanh chóng, vệ sĩ ở gần tòa nhà chính của gia tộc Otto rất chịu khó thay người, Hữu Thụ đếm thời gian đợi thay ca, đợi lúc không có ai để ý liền chui vào chỗ người giúp việc ở phía sau, tùy tiện vào một căn phòng trốn trong đó.
Mãi đến khoảng một giờ đêm, hắn ta mới bước ra khỏi căn phòng tối và tìm thấy phương hướng bởi một ánh sáng yếu ớt, may mắn thay, những ngày này hắn ta đã dò đường trước khi làm nhiệm vụ. Mặc dù hắn ta không thể thấy rõ ràng, nhưng vẫn có thể bước đi mà không gặp bất cứ chướng ngại vật nào.
Nhanh chóng quay lên tầng và tìm phòng của công tước Otto. Việc vào bằng cửa chắc chắn là không thực tế, trừ khi có sự chắc chắn tuyệt đối rằng hắn ta sẽ không bị phát hiện. Ông chủ gì đó, hắn ta không có hạ độc. Tuy rằng hiện tại vệ sĩ hầu như đã không còn sức chiến đấu, nhưng để ngăn ngừa có cá lọt lưới cản trở hắn ta, Hữu Thụ đang tìm cách vào phòng sau định vị, chui vào gian phòng cách vách.
Từ ban công của căn phòng đó, hắn ta bước vào ban công phòng của công tước Otto, cửa ban công quả nhiên không đóng, hắn ta lập tức nhìn thấy công tước Otto đang nằm ở giữa giường, công tước Otto đang ngủ, vừa nở một nụ cười nơi khóe miệng thì một tiếng “lạch cạch” đèn sáng lên, có lẽ là bởi vì ông cụ già rồi giấc ngủ không sâu, hiện tại có nhiều chuyện xảy ra như vậy, công tước Otto cũng không có ý định ngủ.
Người vừa bước lên ban công ông ta cũng đã nhận ra, nhưng vừa tỉnh dậy, tay chân có chút cứng ngắc, cử động không thoải mái, cho nên vẫn giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích, đợi một lát hoạt bát một chút, ông ta ngay lập tức bật đèn.
Thuận tay cũng nhấn chuông báo động bên cạnh công tắc, đèn trong biệt thự bật sáng ngay lập tức.
Hữu Thụ cau mày cảm thấy có chút kích động nhưng vẫn dang tay ném cả người về phía trước, dao găm trong tay xoay một vòng, động tác cũng gọn gàng không thay đổi, công tước Otto không kịp né tránh đã bị đâm ba bốn nhát vào bụng.
Tiếng động ở cửa phòng bắt đầu tăng lên, hắn ta thu người lại, túm tóc của công tước Otto và kéo người trên mặt đất đến tận ban công, cho đến khi người ngất đi hoàn toàn, rồi mới lặng lẽ