Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 475: Tìm người

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Anh cả, có một số việc luôn phải đối mặt, thời gian không còn sớm nữa, tôi đưa Quỳnh Thy về phòng nghỉ ngơi, anh cũng đi ngủ sớm một chút đi.”

Sau khi nói xong thì Hoắc Hải Phong đứng lên, đập nhẹ lên vai của Tô Kiến Định rồi rời khỏi phòng, ngay lập tức cả phòng không chỉ yên tĩnh lại mà còn vắng lặng hơn, Tô Kiến Định đứng tại chỗ nhìn ra mặt trăng đang lên cao một chút bên ngoài cửa sổ, trời sắp sáng thì mới đi ra khỏi phòng.

Ở bệnh viện tâm thần, Dương Thừa Húc thấy Tần Văn Hưng điên điên khùng khùng thì cắt đứt hoàn toàn tâm tư muốn dẫn ông ta đi, từ bệnh viện trở về, anh ta lập tức đi tới sân bay, hai người ngồi lên máy bay trở về.

“Thời gian dài như vậy cũng qua rồi, Thừa Húc cũng trưởng thành rồi!” Bị giam cầm cả tháng trời, nhuệ khí ban đầu của Dương Minh Hạo vì bị nhốt mà không còn chút nào, lúc này ngay cả lời nói cũng dịu dàng thêm mấy phần nghe vào vô cùng chán ngán.

“Bố, con có một chuyện muốn hỏi bố.” Nghĩ tới Hứa Minh Ngọc còn đang chờ ở trong nhà, Dương Thừa Húc mím môi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định sẽ nói chuyện của bà cho bố nghe một chút, coi như phòng hờ vậy. Mời đọc truyện trên truyen99.vip

“Có cái gì muốn hỏi thì hỏi hết ra đi, chờ sau khi rời khỏi nơi này, chúng ta tìm một chỗ mà không có người khác nhận ra để sinh sống thật tốt, còn có, con phải đối xử thật tốt với Trần Mộc Châu một chút, con bé là một đứa bé tốt, nó đi theo bên con cũng không dễ dàng gì.”

Dương Minh Hạo nói xong những lời này cũng cảm thấy hơi mệt một chút, nhưng không nghĩ nhiều, tìm tiếp viên hàng không muốn một tấm thảm đắp người mình.

"Không phải chuyện liên quan tới Trần Mộc Châu, bố à, con tìm thấy Hứa Minh Ngọc rồi, bố có muốn gặp bà một chút không?”

Giải quyết dứt khoát, sớm nói hết những lời trong lòng ra thì có thể trở về sớm còn tiết kiệm khỏi phải gây trò cười.

“Con biết hết rồi sao? Thừa Húc, thật ra chuyện năm đó không nên trách mẹ con, bà ấy cũng bất đắc dĩ, tình huống lúc đó tương đối rắc rối, chuyện thân bất do kỷ quá nhiều cho nên đời này là bố mắc nợ bà ấy, cho dù bà ấy bắt bố chết ngay lập tức thì bố cũng nên làm như vậy, cho nên con đừng hận bà ấy, không cần khó chịu với bà ấy, con mới là đứa nhỏ mà bà ấy mang thai mười tháng mới sinh ra được.”

Tại sao người phụ nữ của ông lại trở thành người của Tần Văn Hưng, còn mang thai con của ông ta? Chuyện này tới bây giờ thì Dương Minh Hạo cũng không rõ, nhưng ông không bảo vệ tốt Hứa Minh Ngọc, nên trong tiềm thức ông luôn cảm thấy mình mắc nợ bà ấy, tự nhiên cũng nói giúp bà nhiều hơn.

“Chuyện này đúng là con không có quyền lên tiếng, nhưng bố à, chẳng lẽ bố cam tâm nuôi con trai của kẻ địch nhiều năm như vậy sao? Chẳng lẽ nửa đêm tỉnh giấc bố không nghĩ tới, năm đó là do Hứa Minh Ngọc chủ động muốn đi hay là giả bộ từ chối sao?”

Dương Thừa Húc miễn cưỡng khống chế tâm trạng của mình lại, vừa mới bắt đầu giọng điệu của anh ta hơi lớn một chút nhưng sau đó nhìn hoàn cảnh xung quanh, thì mới từ từ hạ thấp xuống, cuối cùng chỉ mấp máy cánh môi, biểu thị không muốn nói chuyện.

“Những chuyện này con cứ để bố và mẹ con tự giải quyết với nhau, để hai chúng ta tâm sự với nhau là được, kiểu gì cũng sẽ ổn thôi.”

Còn có thể nhìn thấy người mình nhớ thương nhiều năm, Dương Minh Hạo dù có chút buồn ngủ thì giờ phút này đã biến mất sạch sẽ, cái ghế dưới mông giống như bị người ta rải đinh, khiến ông ấy đứng ngồi không yên, trên đường đi, không hề nhắm mắt muốn ngủ chút nào.

Thời gian từng phút trôi qua, chuyện bên kia của Hoắc Hải Phong cũng đã làm rất tốt, bây giờ chỉ còn đợt thanh toán cuối cùng bên Yaren nữa là xong, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là chuyển sang chỗ khác, đoạt đồ vật trong tay người ta không đi nhanh thì sẽ bị bắt lại!

Từ trên máy bay xuống tới, sau khi ngồi lên xe thì thời gian trôi qua tương đổi nhanh, một tiếng cũng chưa tới, hai người đã tới nơi cần tới.

Dương Minh Hạo cũng không còn tâm trạng kích động như trên máy bay, ông chỉ ngây ngốc ngồi trên ghế, hai tay siết chặt thành nắm đấm đặt trên chân.

Sắc mặt nghiêm túc giống như là đang tham gia một hội nghị liên quan tới tương lai vậy, cả người căng thẳng tột độ.

Khi xe còn chưa lái tới khu biệt thự, từ xa Dương Thừa Húc đã thấy người phụ nữ nào đó mặc một thân đồ trắng đứng ở cổng, anh ta chỉ “hừ” lạnh một tiếng, quay đầu không thèm nhìn tới nữa, sắc mặt càng tệ hơn trước đó rất nhiều.

Dương Minh Hạo xuống xe, khi đi qua đoạn đường này ông ấy dường như là đi theo kiểu cùng chân cùng tay, cũng may lực điều khiển của ông ấy mạnh mẽ nên nhìn qua miễn cưỡng vẫn hơi bình tĩnh, Hứa Minh Ngọc đi lên trước hai bước, khẽ mỉm cười rộng lượng, đi tới trước mặt hai người đàn ông:

“Khi nào thì rời đi?” Mời đọc truyện trên truyen99.vip

Bà nghẹo đầu qua, động tác thành thạo kéo xuống áo khoác của Dương Thừa Húc, vừa đi vào trong vừa nói.

“Thu dọn đồ đạc xong thì đi luôn trong đêm. Dương Thừa Húc bỏ xuống câu này xong thì vội vàng chạy lên tầng tìm người, mặc dù lần này trở về không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng một ngày không gặp như cách ba năm, Dương Thừa Húc thật sự cảm thấy nếu mình không thấy Trần Mộc Châu thì mình sẽ chết mất.

Trên tầng, Dương Thừa Húc thì đi tìm người, dưới tầng thì Hứa Minh Ngọc dẫn Dương Minh Hạo ngồi xuống ở phòng khách, sau khi vào cửa thì áo khoác của ông ấy đã được treo lên trên kệ, lúc này hai tay trống trơn, lưng thẳng tắp còn hơi cứng ngắc, chỉ cảm thấy giờ phút này như muốn mạng của ông ấy.

“Ông còn có thể trở về gặp tôi, tôi đã thỏa mãn lắm rồi, chuyện năm đó là tôi có lỗi với ông, bây giờ có mấy lời nhưng muốn nói ra cũng không tiện lắm, tóm lại trước cứ dọn nhà đi, chờ sau khi xác định được chỗ, tôi chắc chắn sẽ nói với ông về chút chuyện đã xảy ra năm đó.”

Biết có lẽ ông ấy cũng có chút gúc mắc với chuyện năm đó, Hứa Minh Ngọc cảm thấy, có lẽ mình cần phải giải thích cẩn thận một chút.

“Chuyện năm đó là tôi...”

“Hứa Minh Ngọc, Mộc Châu đâu rồi? Trần Mộc Châu đi chỗ nào rồi? Có phải bà lén đưa cô ấy đi đúng không?” Tìm ròng rã ba vòng khắp căn nhà nhưng ngay cả cái bóng anh ta cũng không tìm thấy, nên vội vàng trở lại phòng ngủ chính, còn phát hiện tủ treo quần áo thì quần áo của nữ cũng ít hơn một nửa rồi!

Trần Mộc Châu muốn tự mình chạy đi là chuyện không thể nào, trừ phi là có Hứa Minh Ngọc giúp đỡ...

Trần Mộc Châu thì anh ta hiểu rất rõ ràng, với Hứa Minh Ngọc càng thêm hiểu rõ hơn, cho nên người không có, cho nên lúc trước Trần Mộc Châu cứ phải yêu cầu mình cho Hứa Minh Ngọc ở chung với cô ấy, và chính vì vậy lửa giận của Dương Thừa Húc không phải ai cũng có thể nhận nổi.

Cũng may hôm nay còn có Dương Minh Hạo ở đấy, đứng lên là một tiếng, nên Dương Thừa Húc cũng phải sửng sốt lùi lại ba bước, nhiều năm làm cấp trên như vậy nên dù không còn làm nữa thì thần thái vẫn có thể khiến người ta kinh sợ không thôi.