“Á á á...” Vương Thư Đào bị Thẩm Nhất Bân tát thì rú lên thảm thiết, nhưng Thẩm Nhất Bân lại không có lương tay, cú đánh sau ác hơn cú đánh trước. Rất nhanh đánh Vương Thư Đào đến cửa.
Vương Thư Văn còn ở lại trong phòng mặt mày tái xanh, em trai của mình vậy mà bị đánh rồi. Nhưng cho dù là cho ông ta một trăm lá gan ông ta cũng không dám làm gì với Thẩm Nhất Bân, Thẩm Nhất Bân dù sao cũng là người thừa kế tương lai của nhà họ Thẩm!
Cho nên ông ra chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Lâm Chi Diêu: “Rất giỏi, là tôi quá tự tin phạm lỗi sai không nên phạm phải, tôi nhận! Nhưng Lâm Chi Diêu chuyện này ngày hôm nay chúng ta chưa xong đâu! Cậu đợi đấy cho tôi!” Vương Thư Văn nói xong xoay người đi, trước khi đi còn vô cùng âm trầm liếc nhìn Lâm Chi Diêu.
“Áaaaa Lâm Chi Diêu, cậu đợi đấy cho tôi, ông đây không tha cho cậu đâu! Cậu đừng tưởng cậu có thể mua được biệt thự thì cậu giỏi giang rồi! Cậu đợi đấy cho tôi!” Ngoài cửa cũng truyền vào lời uy hϊếp của Vương Thư Đào. Nhưng sau đó lại là một tiếng kêu thảm thiết vô cùng chói tai truyền vào trong phòng.
Không lâu sau Thẩm Nhất Bân đem Vương Thư Đào, Vương Thư Văn đuổi ra khỏi cửa thì quay lại, cho dù là bước vào trong phòng, Thẩm Nhất Bân vẫn mang một bụng lửa giận. Anh ta nhìn Lâm Chi Diêu rồi nói: “Lâm Chi Diêu cậu đừng tức giận, tôi đã dạy dỗ cho bọn họ một trận thay cho cậu rồi, hai người này thật sự quá buồn nôn rồi, tôi trước đây tưởng tôi cho dù là đủ chơi bời hống hách rồi, hai người này so với tôi còn buồn nôn hơn! Phì!”
Cơn giận đó của Thẩm Nhất Bân ấy, lúc này anh ta là giận thật sự, lửa giận của anh ta thật sự không phải là diễn ra. Từ sau vừa rồi Lâm Chi Diêu tha thứ cho anh ta, Vương Thu Cúc càng bảo vệ anh ta giống như bảo vệ một đứa trẻ. Không biết như nào, trong lòng anh ta đột nhiên nhiều thêm một tia cảm động. Anh ta cảm thấy người một nhà chung sống như vậy, ngược lại là tốt nhất.
Cho nên lúc này Thẩm Nhất Bân là thật lòng thật dạ nói chuyện thay Lâm Chi Diêu, sau đó lại nói với Thẩm Mộng Thần: “Mộng Thần, em cũng đừng tức giận, anh đã trút giận cho em rồi, sau này hai người này nếu còn dám tới nữa, em gọi điện cho anh, anh gọi mấy người tới, hai người bọn họ nếu có thể ra khỏi Nam Giang, chữ Thẩm của anh viết ngược!”
Sau khi Thẩm Nhất Bân nói xong với Thẩm Mộng Thần, lại an ủi Vương Thu Cúc: “Thím ba thím đừng tức giận, vì hai tên ngu ngốc đó tức giận không đáng đâu, nào nào nào thím mau ngồi xuống, cháu rót nước cho thím...” Thẩm Nhất Bân dáng vẻ bận trước bận sau, trong lòng Vương Thu Cúc cũng dễ chịu hơn nhiều. Hơn nữa lúc này thành kiến trong lòng bà ta đối với Thẩm Nhất Bân với Thẩm Vu Ân, cũng đã biến mất rất nhiều. Dù sao hai ba con này lần này là đứng ở phía mình. Thẩm Nhất Bân động thủ đánh Vương Thư Đào, càng là làm hoàn toàn triệt để. Những điều này bà ta đều nhìn thấy.
Lâm Chi Diêu sâu sắc liếc nhìn Thẩm Nhất Bân, Thẩm Nhất Bân thấy Lâm Chi Diêu nhìn anh ta, anh ta đột nhiên có hơi không dám nhìn thẳng với Lâm Chi Diêu, chỉ có thể cười giả lả: “Cái này xin lỗi nhau, Lâm... Lâm Chi Diêu, tôi... bọn họ vừa rồi mắng cậu như thế, tôi... tôi thật sự không nhịn được!”
“Cảm ơn...” Lâm Chi Diêu nói một câu cảm ơn với Thẩm Nhất Bân.
“Gì? Cái gì? Ờm ồ... không cần... không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, đều là điều tôi nên làm...” Thẩm Nhất Bân thấy Lâm Chi Diêu nói cảm ơn với anh ta, bỗng chốc dọa anh ta ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp rồi, đây chính là Lâm Chi Diêu. Hơn nữa vừa rồi lại cảm nhận được khí thế trên người của Lâm Chi Diêu, điều này khiến trong lòng anh ta càng thêm chắc chắn thân phận thật sự của Lâm Chi Diêu! Cho nên sau khi ở trong lòng anh ta đã chắc chắn thân phận thật sự của Lâm Chi Diêu thì căn bản không dám tùy ý ở trước mặt Lâm Chi Diêu.
“Ừm, mẹ, bác cả, anh Nhất Bân, mọi người đều ngồi xuống ăn cơm đi, Mộng Thần em đi lấy thêm hai bộ bát đũa tới...” Lâm Chi Diêu nói với mọi người, mà mặc kệ là Thẩm Vu Ân hay Vương Thu Cúc hoặc là Thẩm Nhất Bân, Thẩm Mộng Thần, lúc này đều cảm thấy đây là nên làm.
Trên bàn ăn người của Thẩm Nhất Bân với Thẩm Vu Ân đều ngồi thẳng tắp, ăn cơm mặt đối mặt với Lâm Chi Diêu, hai người bọn họ đều thấp thỏm. Thẩm Vu Ân càng là biết ngay cả Tiêu Viễn Sơn ở trước mặt Lâm Chi Diêu đều phải cung kính. Thẩm Vu Ân ông ta đừng nói tới Lâm Chi Diêu, ngay cả Tiêu Viễn Sơn ông ta còn xa không so sánh được.
Cho nên ăn bữa cơm này tự nhiên là rất rất êm đềm, hai ba con Thẩm Vu Ân hạ thấp tư thái rất rất nhiều. Thẩm Vu Ân đích thân rót rượu cho Vương Thu Cúc, Thẩm Nhất Bân càng không ngừng mang vẻ mặt tươi cười với Lâm Chi Diêu, rót rượu cho Lâm Chi Diêu.
Thẩm Mộng Thần cảm thấy chuyện này hình như có hơi không đúng, trong lòng cô rất chắc chắn cảm giác của mình. Theo lý mà nói cho dù là bác cả và Thẩm Nhất Bân đến xin lỗi gia đình bọn họ, cũng không có lý do hạ tư thái xuống thấp như thế? Cô tuy nghi hoặc trong lòng, nhưng cô không có chứng cứ, chỉ có thể tổng kết lại, lần này sau khi nhà họ Thẩm gặp đại nạn, bác cả với Thẩm Nhất Bân đã hiểu ra rồi. Thẩm Mộng Thần dứt khoát không tiếp tục nghi hoặc trong lòng nữa, dù sao bây giờ người một nhà yên ấm, không phải cũng khá tốt sao?
Chỉ là khi cô nghĩ tới bác hai Thẩm Chấn Hoa và chị hai Thẩm Nhược Tuyết, trong lòng vẫn thở dài sâu sắc. Mà cuộc nói chuyện trên bàn ăn, Vương Thu Cúc với Thẩm Mộng Thần cũng biết rồi, hiện nay nhà họ Thẩm là Thẩm Chấn Hoa với Thẩm Nhược Tuyết cầm quyền rồi, hai ba con Thẩm Vu Ân cũng bị ném ra ngoài.
Sau khi ăn xong bữa cơm, Lâm Chi Diêu đích thân tiễn Thẩm Vu Ân và Thẩm Nhất Bân ra ngoài cửa lớn của biệt viện Tử Trúc. Đợi sau khi ra ngoài cửa lớn, Thẩm Mộng Thần với Vương Thu Cúc không ở bên cạnh nữa. Mặc kệ là Thẩm Vu Ân hay Thẩm Nhất Bân đều cúi thấp đầu, thậm chí đều không dám nhìn vào mắt Lâm Chi Diêu, Lâm Chi Diêu lấy điếu thuốc ra, Thẩm Nhất Bân vội vàng rút bật lửa ra cung kính châm cho anh.
Lâm Chi Diêu hút sâu một hơi, liếc nhìn Thẩm Vu Ân với Thẩm Nhất Bân: “Hai ba con hai người ngược lại rất thú vị, không ngốc, ha ha...”
“Không dám, cậu... cậu Lâm, chuyện trước đây chúng tôi xin lỗi cậu lần nữa, xin lỗi, thật sự xin lỗi...” Cơ thể Thẩm Vu Ân run lên, vội cúi đầu xin lỗi Lâm Chi Diêu.
Lâm Chi Diêu xua xua tay không có gì mà nói: “Được rồi, chuyện của hai người tôi còn chưa đặt trong lòng. Chuyện mà hai người làm cũng không có quá đáng như gia đình Thẩm Chấn Hoa. Nghe đây! Đều là người thông minh, tôi cũng không vòng vo nữa. Tôi mặc kệ hai người đã đoán được cái gì. Nhưng từ hôm nay trở đi hai người ở im trong nhà, 3 ngày sau hẵng ra ngoài, trong thời gian đó không được phép tiếp xúc với người của nhà họ Thẩm nữa, những gì tôi nói, hai người hiểu rồi chứ?” Mắt của Lâm Chi Diêu hơi nheo lại liếc nhìn hai ba con Thẩm Vu Ân.
Ầm... Câu nói này của Lâm Chi Diêu, khiến trong lòng Thẩm Vu Ân với Thẩm Nhất Bân đã dậy sóng! Lâm Chi Diêu nói bảo bọn họ ở im trong nhà, đợi 3 ngày sau hẵng ra ngoài. Ý tứ đó rất rõ ràng rồi, tại sao là 3 ngày sau chứ? Bởi vì 3 ngày sau chính là lúc tổng giám đốc thật sự của tập đoàn Cửu Châu lộ diện!
Vậy thì thân phận thật sự của Lâm Chi Diêu chính là... Nghĩ tới đây mặc kệ là Thẩm Vu Ân hay Thẩm Nhất Bân đều giật mình. Hai ba con nhìn nhau, đều nhìn thấy ý trong ánh mắt của đối phương. Sự chấn động trong lòng bọn họ vô cùng lớn. Tuy trong lòng hai người bọn họ đã có chút suy đoán. Nhưng suy đoán chung quy chỉ là suy đoán mà thôi. Bây giờ sau khi nghe thấy lời này của Lâm Chi Diêu, trong lòng hai người bọn họ cũng không còn nghi ngờ gì nữa rồi.
“Được, chúng tôi ba ngày này sẽ ở im trong nhà, đâu cũng không đi, càng sẽ không tiết lộ với bất kỳ ai, bao gồm nhà họ Thẩm tới một tí ti tin tức liên quan tới cậu!” Ngay sau đó Thẩm Vu Ân với Thẩm Nhất Bân đồng thanh nói.