Mọi người rất phấn khởi, sau khi ăn cơm xong thì bắt đầu uống rượu hát hò, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Giang Tiêu Tiêu đã hơi mệt mỏi, nhưng nhìn mọi người chợi vui vẻ cũng không tiện nói mình muốn về trước làm mọi người mất hứng.
Vì vậy cô lặng lẽ đứng dậy, đi ra khỏi phòng, đến hành lang hóng mát.
Cuối hành lang có một ô cửa sổ, cô đi đến đó.
Đúng lúc này cửa một căn phòng bật mở, người phục vụ đẩy toa ăn đi ra, Giang Tiêu Tiêu vừa mới đi ngang qua, đối phương không chú ý nên toa ăn thình lình đυ.ng vào cô.
Giang Tiêu Tiêu bị vẩy đầy đồ ăn lên người.
Sao lại xui xẻo như thế chứ?
May mà trên toa ăn không có thức ăn nóng mà chỉ có một chút cơm thừa canh cặn và nước chấm.
Cô nhìn quần áo mình dính đầy nước canh, khóc không ra nước mắt.
“Xin lỗi cô, thật sự xin lỗi cô!”
Nhân viên phục vụ xin lỗi liên tục, định dùng khăn lau trên tay giúp cô lau sạch.
“Không sao.” Tuy Giang Tiêu Tiêu cảm thấy khá buồn bực nhưng cũng biết nhân viên phục vụ không cố ý, cô chặn tay cô ta lại, cười nói: “Tôi đi nhà vệ sinh xử lý là được.”
“Tôi xin lỗi.” Nhân viên phục vụ vừa cảm kích vừa nhìn cô đầy áy náy.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, không nói gì, cô xoay người đi về phía nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh năm ở một góc khác của hành lang, bên trái lại nhà vệ sinh nam, bên phải là nhà vệ sinh nữ, bên ngoài có một hàng ghế dài cho khách hàng ngồi nghỉ, ánh đèn trong phòng mờ mờ tối.
Lúc Giang Tiêu Tiêu đi đến, có một người đàn ông đang ngồi trên ghế, đối phương cúi đầu, không thấy rõ được mặt mũi.
Chẳng hiểu sao cô có cảm giác quen thuộc.
Nhưng người kia ở thành phố Cẩm, làm sao xuất hiện ở nơi này được?
Có lẽ tại mình nhớ anh ấy quá thôi…
Cảm xúc chuá xót chợt dâng lên trong lòng Giang Tiêu Tiêu, cô véo lòng bàn tay mình, hướng tầm mắt sang chỗ khác rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Cũng may quần áo không dính dầu mỡ, chỉ cần dùng nước rửa là sạch, tuy vậy quần áo trên người cô vẫn bị ướt rất rộng.
Giang Tiêu Tiêu cười bất đắc dĩ,cuối cùng lúc này cũng có thể viện cớ về sớm.
Lúc đi ra nhà vệ sinh, cô vẫn còn không tự giác nhìn về phía người đàn ông, đối phương vẫn ngồi ở đó, thậm chí tư thế vẫn y nguyên như vậy.
Chẳng lẽ là ngủ rồi?
Giang Tiêu Tiêu thầm nghĩ, sau đó đi ngang qua trước mặt đối phương.
Vừa đi được vài bước thì sau lưng bỗng vang lên rầm một tiếng.
Cô hoảng sợ, quay đầu lại thì thấy người đàn ông nọ chẳng hiểu sao lại ngã xuống đất rồi.
Lạ thay trái tim cô giống như bị ai đó bóp nghẹt, cô vội vàng chạy đến: “Anh à, anh..”
Ba chữ “không sao chứ” vẫn đang quẩn quanh đầu lưỡi. chưa kịp nói ra khỏi miệng, Giang Tiêu Tiêu tức khắc nghệt ra, ngơ ngác nhìn chằm chằm người đàn ông nằm trên sàn nhà.
Người đang nằm dưới đất kia không phải ai khác mà chính là Cận Tri Thận.
Suốt hai tháng, Cận Tri Thận vẫn không có tin tức gì của Giang Tiêu Tiêu.
Có lẽ Lục Tranh đã nhận ra điều gì, trong hai tháng này đối phương không hề đi khỏi thành phố Cẩm.
Điều này làm cho Cận Tri Thận cảm thấy rất thất bại.
Vốn tưởng rằng có thể tìm hiểu được tung tích của Tiêu Tiêu từ Lục Tranh, nhưng hai tháng trôi qua vẫn không thu hoạch được gì.
“Anh à, bên thành phố Nam có một dự án, hay là anh tự mình đi trao đổi đi.”
Mấy ngày trước, Cận Tri Dực nhìn anh ngày ngày sa sút tinh thần thì thật sự không chịu nổi được nữa, muốn anh đi ra ngoài thành phố Cẩm vài ngày cho thay đổi tâm trạng.
Anh đồng ý.
Bởi vì bên hợp tác rất nhiệt tình, bầu không khí náo nhiệt, hoặc có lẽ vì nỗi nhớ nhung không dẫn lại được trong lòng, khiến anh uống hết chén rượu này đến chén rượu khác.
Cuối cùng, anh say.
Từ chối người khác đỡ mình, anh loạng choạng đi ra phòng riêng.
“Tiêu Tiêu…”
Lúc này, Cận Tri Thận mở đôi mắt lờ đờ nhuốm men say, dù người trước mắt chỉ là bóng chồng, không thấy rõ, anh vẫn gọi lên tên người mình nhớ nhung bấy lâu.
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, cảm xúc chua xót khổ sở căng tràn cõi lòng, Giang Tiêu Tiêu vội vàng xoay người, mím môi, cô hít sâu một hơi rồi nói: “Anh à, tôi đi gọi người đến.”
“Tiêu Tiêu, anh rất nhớ em, anh nhớ em lắm…”
Tiếng lẩm bẩm như lời mê sảng sau lưng làm trái tim Giang Tiêu Tiêu quặn đau, tức khắc hai mắt của cô trở nên mờ mờ, dưới chân tựa như rót chì, nặng trĩu đến mức không nhấc nổi chân.
Bàn tay buông thống siết chặt, một lát sau lại từ từ buông lỏng.
Cô xoay lại, tiến lên, ngồi xuống, dốc hết sức lực đỡ anh dậy.
Dưới sự giúp đỡ của nhân viên trong câu lạc bộ, Giang Tiêu Tiêu nhét Cận Tri Thận vào taxi, sau đó báo tên một khách sạn gần đó cho tài xế.
“Tiêu Tiêu.”
Cận Tri Thận khẽ lẩm bẩm, cơ thể anh nghiêng về một bên, đầu tựa vào vai cô.
Sống lưng bỗng chốc cứng đờ, Giang Tiêu Tiêu từ từ quay đầu lại, tâm mắt rơi vào trên khuôn mặt tuấn tú của đối phương.
Tuy trong xe chỉ có ánh đèn lờ mờ, nhưng cô vẫn thấy rõ được từng đường nét trên gương mặt anh.
Mỗi đêm khuya suốt hai tháng quá, cô đều sẽ miêu tả lại dung mạo của anh trong đầu mình hết lân này đến lần khác, sợ rằng thật sự sẽ có ngày quên mất dáng vẻ của anh.
Tình cảm bị cô chôn giấu rất sâu trong lòng ấy, trong khoảnh khắc nhìn thấy anh đã vỡ òa ra, phút chốc đã căng tràn trái tim cô.
Tri Thận.
Cô giơ tay lên, đầu ngón tay lướt qua lông mày anh thật cẩn thận.
Anh nhớ cô.
Cô nào không nhớ anh?
“Cô gái à, đây là bạn trai cô à?”
Bỗng một giọng nói đột ngột vang lên trong xe, là giọng của bác tài.
Bấy giờ Giang Tiêu Tiêu mới nhận ra trong xe còn có người khác, cô vội vàng rút tay lại, cố nặn ra một nụ cười, nói: “Không phải ạ”
“Không phải à?’ Bác tài cau mày nghi hoặc: “Thế là chồng cô à?”
Để tránh cho tài xế hỏi mãi, Giang Tiêu Tiêu ậm ờ “ừ” một tiếng.
“Ra là chồng à, cô cậu còn trẻ mà đã kết hôn sớm quá nhỉ.”
Giang Tiêu Tiêu không tiếp lời.
Tài xế thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, trong xe lại yên tính trở lại.
Đến khách sạn, cuối cùng Giang Tiêu Tiêu đỡ đối phương lên giường nằm với sự giúp đỡ của nhân viên trong khách sạn.
Cô mệt mỏi ngồi ở mép giường, nghiêng đầu nhìn Cận Tri Thận với vẻ tức giận.
Biết thế cô đã mặc kệ anh rồi.
Suýt chút nữa làm cô mệt đến mức nằm gục.
Nhưng cô cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi, cô đâu nỡ bỏ mặc anh được.
Nghỉ ngơi một lúc rôi Giang Tiêu Tiêu đứng dậy, giúp anh cởϊ áσ khoác và giày.
Nhìn Cận Tri Thận cau mày khó chịu, cô cũng cau mày theo.
Cận Tri Thận vẫn luôn là người có chừng mực, tửu lượng cũng rất cao, gân như chưa bao giờ say rượu, sao hôm nay lại uống đến mức này?
Tiểu Tiêu…
Nghe anh gọi tên mình, đôi mày cô càng nhíu chặt hơn, lẽ nào là vì 60 Ừ?
Giang Tiêu Tiêu vươn tay vuốt nhẹ nếp nhăn giữa hai hàng mày, khe khế thò dài: “Anh cần gì phải tự làm khổ mình thế? Một người phụ nữ như em không đáng đẻ anh nhớ.”
Nếu bản thân đã lựa chọn rời bỏ anh thì phải đi một cách triệt để.
Hôm nay chỉ là một lần ngoài ý muốn, nhưng cô hy vọng không có lần sau.
“Tạm biệt, Tri Thận”
Lời tạm biệt lân trước chưa kịp nói cuối cùng cũng nói ra được rồi.
Giang Tiêu Tiêu đứng dậy, ánh mắt lưu luyến nhìn chằm chằm vào gương mặt anh, lát sau cô cắn răng xoay người định đi khỏi đây.
“Đừng đi.”
Bỗng nhiên cổ tay bị giữ lại.
Giang Tiêu Tiêu giật mình, nhất thời không dám quay đầu lại.
“Tiêu Tiêu, đừng đi, anh rất nhớ cm”
Sống mũi Giang Tiêu Tiêu cay cay, nước mắt nóng hổi chảy ra khỏi hốc mắt.
“Tri Thận…”
Cô từ từ xoay người lại, chẳng biết anh đã ngồi dậy từ bao giờ, đôi mắt tối đen nhìn cô không chớp mắt.
Thấy vậy, Giang Tiêu Tiêu vô thức muốn chạy trốn.
Đột nhiên cơ thể cô bị kéo mạnh lại, trời đất quay cuồng, đến khi cô phản ứng kịp thì cô đã bị anh đè trên giường.
Tn Vừa mở miệng, cô đã bị môi lưỡi ấm áp chặn lại.