Cô nằm mơ về quá khứ, mơ thấy con mình, mơ thấy Cận Tri Thận, một giấc mộng rối ren.
Khi cô tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ.
Cô giùng giằng ngồi dậy quan sát xung quanh, bấy giờ mới phát hiện mình đang ở khách sạn.
Ký ức tối qua chợt ùa về, cô nhớ mình gặp Lục Tranh ở quán bar.
Chắc là anh ấy đưa mình tới khách sạn.
Đầu đau như búa bổ, cơn đau dai dẳng.
Khó chịu quá!
Cô day huyệt thái dương đau nhức, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
“Tiêu Tiêu, em dậy chưa?”
Là Lục Tranh.
“Em dậy rồi.”
Cô vội xuống giường đi mở cửa.
Vừa trông thấy cô, Lục Tranh lập tức nở nụ cười ấm áp. Anh hỏi: “Em ngủ có ngon không?”
Giang Tiêu Tiêu cũng đáp lại anh một nụ cười: “Cũng tạm.”
Dứt lời cô giơ tay xoa huyệt thái dương.
Thấy vậy, Lục Tranh nhíu mày: “Em nhức đầu à?”
“Vâng Chắc là tại hôm qua uống say.”
Lục Tranh thấy sắc mặt cô tiều tụy, chân mày nhíu chặt hơn: “Anh đi nhờ tiếp tân nấu trà giải rượu.”
Anh ấy xoay người đi, Giang Tiêu Tiêu vội kéo lại: “Không cần đâu, em không sao.”
Lục Tranh quay lại nhìn cô: “Không sao thật chứ?”
“Thật ạ. Em nghỉ một lát là khỏe ngay ấy mà.” Giang Tiêu Tiêu sợ anh ấy không tin, còn cười tươi tỉnh như hoàn toàn không có vấn đề gì.
Lúc này Lục Tranh mới yên tâm.
“Chắc em đói rồi nhỉ?” Lục Tranh nói: “Anh bảo khách sạn mang bữa sáng đến đây, em đánh răng rửa mặt trước đi.”
“Ok.”
Khi Giang Tiêu Tiêu răng rửa mặt xong đi ra thì bữa sáng đã đặt trên bàn ăn rồi.
“Tiêu Tiêu, đến ăn sáng nào.” Lục Tranh mỉm cười gọi cô.
Nhìn Lục Tranh nở nụ cười ấm áp nhẹ nhàng, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy ấm lòng song cũng thấy áy náy.
Cô biết đàn anh rất tốt.
Nhưng cô không biết phải báo đáp lòng tốt của anh ấy thế nào, Lục Tranh thấy cô vẫn đứng im bất động thì hơi nhíu mày: “Tiêu Tiêu, em đang nghĩ gì thế?”
Giang Tiêu Tiêu sực tỉnh, vội bước nhanh tới: “Em không nghĩ gì cả.”
Lục Tranh nhìn cô chốc lát, cũng không hỏi thêm.
“Ăn sáng đi.” Lục Tranh rót sữa cho cô.
“Cảm ơn anh.”
Giang Tiêu Tiêu nhận ly sữa uống một hớp, sau đó ngước mắt nhìn anh ấy: “Đàn anh, cảm ơn anh chuyện tối qua.” %3D Lục Tranh bật cười: “Em đừng xa lạ với anh như thế.”
Giang Tiêu Tiêu mím môi hỏi: “Tối qua em có gây phiền phức cho anh không?”
“Không hề.” Lục Tranh đặt cái ly trong tay xuống rồi nói tiếp: “Tiêu Tiêu, em không cần sợ gây phiền phức cho anh.”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười không nói nữa, Hai người im lặng ăn sáng, ăn xong Lục Tranh hỏi: “Em muốn đi đâu? Để anh đưa em đi.”
Đi đâu?
Giang Tiêu Tiêu đang lau miệng thì thoáng khựng lại. Cô phải đi đâu? Cô có thể đi đâu chứ?
Cả công ty lẫn nhà của Cận Tri Thận đều khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Cô không có cách nào đối mặt với Cận Tri Thận, cô sợ anh cảm thấy mình hư hỏng.
Cô thừa nhận mình đúng là kẻ hèn nhát.
Hèn nhát đến mức tự nhủ rằng miễn là không gặp anh thì chẳng có chuyện gì hết.
Lục Tranh thấy cô im lặng, lại nghĩ đến hôm qua cô không vui, bèn dò hỏi: “Em và Cận Tri Thận sao rồi?”
Giang Tiêu Tiêu ngẩn ra giây lát rồi tỉnh táo lại ngay, cô gật đầu thật nhẹ: “Bọn em vẫn ổn.”
Nếu ổn thì tại sao hôm qua em không bắt máy?
Tại sao không quay về?
Lục Tranh có rất nhiều nghi vấn nhưng cuối cùng anh vẫn không gặng hỏi.
Anh ấy biết rằng mình có hỏi thì đối phương cũng không trả lời.
“Em có muốn đi đâu đó không?” Lục Tranh hỏi tiếp.
Giang Tiêu Tiêu ngẫm nghĩ, dần nảy ra một kế hoạch.
“Đàn anh.”
“Hửm?”“
“Anh giúp em một việc được không?”
Lục Tranh giật mình nhưng ngay sau đó đã bình tĩnh lại, anh ấy đáp: “Em cân giúp gì cứ nói.
Hễ là chuyện của cô thì anh ấy sẵn lòng giúp đỡ.
Giang Tiêu Tiêu khẽ cắn môi: “Em muốn rời khỏi đây.”
Lục Tranh hết sức kinh ngạc: “Rốt cuộc em gặp phải chuyện gì? Sao lại muốn bỏ đi?”
“Không có chuyện gì.” Giang Tiêu Tiêu vẫn không chịu giãi bày.
“Tiêu Tiêu, có liên quan đến Cận Tri Thận đúng không?”
Cận Tri Thận quay đầu sang chỗ khác: “Anh đừng hỏi nữa.”
Nhất định là có liên quan đến Cận Tri Thận.
Lục Tranh khẳng định chắc nịch.
“Đàn anh, anh có thể giúp em không?”
Cô không muốn nói mà Lục Tranh lại không đành lòng từ chối. Anh ấy thở dài, gật đầu: “Anh sẽ giúp em.”
Giang Tiêu Tiêu cong môi cười: “Cảm ơn đàn anh.
Lục Tranh mím môi không nói gì, nhíu mày lo lắng, không biết mình giúp Giang Tiêu Tiêu việc này là đúng hay sai.
Nếu đã quyết định rời đi thì Giang Tiêu Tiêu không muốn nán lại thêm nữa.
Trước tiên cô đến bệnh viện tìm Tần Dương, nói thẳng vào vấn đề: “Chú Tần, xin chú làm thủ tục chuyển viện cho mẹ cháu giúp cháu với.”
“Chuyển viện ư?” Tân Dương nhìn cô đầy kinh ngạc: “Tiêu Tiêu, tình hình mẹ cháu mới có chuyển biến tốt, sao phải chuyển viện?”
“Thưa chú Tần, công ty thuyên chuyển cháu tới thành phố khác làm việc, cháu sợ để mẹ cháu lại đây không có ai chăm sóc.”
Giang Tiêu Tiêu tìm đại một lý do lấp liếʍ.
Vậy mà Tần Dương cũng tin: “Ra là thế. Thật ra cháu có thể để mẹ cháu ở lại đây mà, vẫn còn có chú không phải sao?”
“Chú Tần, chú không chỉ có một bệnh nhân là mẹ cháu.”
Tần Dương đã hết lòng quan tâm mẹ cô, cô không muốn làm phiền ông thêm nữa.
Xem ra Giang Tiêu Tiêu đã quyết định rồi.
Dù sao bệnh nhân cũng là mẹ của cô, bác sĩ điều trị chính là ông cũng không tiện ngăn cản.
“Được, chú sẽ làm thủ tục chuyển viện giúp cháu, nhưng mà…” Tân Dương ngập ngừng thoáng chốc rồi dặn dò cẩn thận: “Nếu mẹ cháu có vấn đề gì thì cháu nhất định phải liên lạc với chú.”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu: “Vâng ạ”
Sau khi làm xong thủ tục chuyển viện, Giang Tiêu Tiêu về trả phòng, sau đó gửi đơn xin nghỉ việc cho Tô San: Đối phương gọi điện tới.
“Tiêu Tiêu, sao tự dưng cô lại muốn nghỉ việc?”
“Tô San, tôi xin lỗi.” Giang Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời thành phố Cẩm, trong lòng trào dâng cảm xúc khó tả.
“Tiêu Tiêu, cô từ chức vì chuyện bài post kia Ứ?.
Giang Tiêu Tiêu không trả lời nhưng có thể hiểu là cô ngâm thừa nhận.
Gần đây Cẩm Sắt liên tục giành được các hạng mục lớn, có được thành quả này không thể không kể đến công lao của Giang Tiêu Tiêu, thật sự là Tô San không muốn mất đi một trợ thủ đắc lực như vậy.
“Tiêu Tiêu à, bất kể bài viết là thật hay giả, bất kể quá khứ của cô ra sao đều không liên quan gì đến công việc của cô, cô chỉ cần dồn hết tâm †ư vào công việc là được.”
“Còn nữa, chuyện lần này do hacker làm, công ty đang điều tra đối phương, chắc chắn sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa”
Tô San nói nhiều như vậy chỉ vì muốn giữ cô ở lại.
Cô gặp được rất nhiều người tốt, nhưng tại sao người thân của cô lại không chịu tha cho cô chứ?
Nghĩ đến điều này là cô cảm thấy khổ sở. Giang Tiêu Tiêu hít sâu một hơi rồi cố gắng nói bằng giọng điệu thoải mái: “Tô San, dạo này tôi làm việc liên tục nên hơi mệt mỏi, muốn tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ để thư giãn.”
“Vậy cô có thể nghỉ phép năm mà, nghỉ bao lâu cũng được.”
“Cảm ơn cô, Tô San. Nhưng tôi quyết tâm từ chức rồi.”
Giang Tiêu Tiêu đã quyết định nghỉ việc, Tô San biết mình có thêm cũng vô dụng: “Ok, tôi đồng ý.”