“Giang Tình Tình, từ nhỏ đến lớn mày giành đồ chơi của tao, là kẻ hai mặt. Đến khi trưởng thành tạo đã nhường mày cả chồng chưa cưới lẫn gia sản mà sao mày không chịu tha cho tao. Thấy tao thảm hại mày rất vui đúng không?”
“Ở bữa tiệc lần trước mày đã muốn tiết lộ chuyện này trước mặt bao nhiêu người đấy! Vậy mà bây giờ mày còn có mặt mũi đổ cho người khác ư?”
Giang Tiêu Tiêu trừng Giang Tình Tình đang che mặt, ánh mắt cô vừa ác độc vừa cay cú. Cô đang nổi giận lôi đình, hận không thể xông lên xé xác đối phương.
Chính vì cô ta không tha cho mình nên mới hãm hại mình rơi vào hoàn cảnh chật vật thế này.
“Cô… nói bậy! Tôi không hề!” Giang Tình Tình vẫn chối bay chối biến.
Cho dù cô ta làm thật thì cũng kiên quyết không thừa nhận trước mặt ba, huống chi cô ta không làm.
Giang Tiêu Tiêu cười gắn: “Mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không?”
Dứt lời cô giơ tay toan tát Giang Tình Tình cái nữa. Thấy vậy, Thẩm Thục Lan vội bước lên ngăn trước con gái, đồng thời hét lên chói tai: “Giang Tiêu Tiêu, con điên à? Vừa về đến nhà đã cắn người như chó dại. Tình Tình đã nói là không phải do nó làm, con còn muốn thế nào?”
“Cô ta bảo không phải cô ta thì tôi phải tin chắc?” Giang Tiêu Tiêu nhìn bà ta đầy châm chọc.
“Cô!” Thẩm Thục Lan chợt nghẹn lời.
“Tình Tình, Tiêu Tiêu nói có thật không?” Giang Chấn sầm mặt nhìn Giang Tình Tình chằm chằm.
“Ba…” Mắt Giang Tình Tình lập tức đỏ lên vì oan ức: “Sao ngay cả ba cũng nghi ngờ con? Đúng là con hơi nông nổi nhưng không nông nổi đến thế đâu!”
Nói xong cô ta cúi gắm khóc thút thít như ấm ức lắm.
Giang Tiêu Tiêu lạnh lùng nhìn cô ta bằng ánh mắt mỉa mai.
Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn Giang Tình Tình luôn giả vờ tủi thân, cho nên lần nào Giang Chấn cũng tin cô ta chứ không tin mình.
“Giang Tình Tình, mày đừng giả vờ giả vịt nữa. Ngoài mày ra thì còn ai?”
Thẩm Thục Lan đưa mắt nhìn chồng thì thấy sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi. Bà ta hoảng hốt, lỡ như ông ta tin lời con ả để tiện Giang Tiêu Tiêu này thì nguy.
Vì vậy, bà ta giả bộ rơi vào thế yếu, quát Giang Tiêu Tiêu: “Con có chứng cứ chứng minh Tình Tình làm không? Không có thì đừng ngậm máu phun người!”
“Tôi ngậm máu phun người?” Giang Tiêu Tiêu giận quá hóa cười, cô nhìn Giang Tình Tình rồi lại nhìn Giang Chấn, sau đó gật gù: “Được, các người không thừa nhận đúng không? Năm xưa tôi đúng là đồ ngu mới tin cả nhà chuyên ăn tươi nuốt sống các người! Các người làm tôi buồn nôn!”
Nói rồi cô xoay người rời đi trong giận dữ.
Giang Chấn rất khó chịu vì bị cô mắng như vậy, định biện minh cho mình vài câu nhưng không kịp.
Giang Tiêu Tiêu đã đi rồi.
Cơn tức chặn ngang l*иg ngực, cực kỳ khó chịu.
“Đúng là con điên! Đúng là con điên mà!” Thẩm Thục Lan tức giận hét lên. Giang Chấn híp mắt nhìn Giang Tình Tình với ánh mắt sắc lẻm: “Có thật không phải con làm không? Tình Tình.”
“Ba, đương nhiên không phải con, sao con có thể làm vậy chứ?”
“Thật không?”
Giang Tình Tình bị ba nhìn chằm chằm, chột dạ nhìn sang chỗ khác: “Đương… đương nhiên là thật. Ba à, sao ba lại tin lời chị? Trước giờ chị ấy vẫn luôn ghét con, đâu phải ba không biết chị ấy…”
“Đủ rồi!” Đột nhiên Giang Chấn quát ầm lên.
Giang Tình Tình sợ hết hồn, ngay sau đó bật khóc.
Hồi nhỏ, hễ cô ta khóc là Giang Chấn sẽ mềm lòng dỗ dành ngay.
Rõ ràng không phải Giang Chấn làm nhưng lại bị đổ oan, vì vậy ông ta rất bực bội. Bây giờ thấy Giang Tình Tình khóc, ông ta càng bực mình hơn, giận dữ quát: “Con khóc cái gi?”
Thấy ông ta nổi giận, Thẩm Thục Lan cũng hoảng sợ, vội lên tiếng: “Lão Giang à, bớt giận nào! Tình Tình đã nói không phải nó, không thể tin lời con nhóc Tiêu Tiêu kia được.”
Bà ta chưa nói xong nhưng câu này đã hoàn toàn chọc giận Giang Chấn.
“Im đi!” Giang Chấn tức giận trừng hai mẹ con Giang Tình Tình: “Không phải hai mẹ con bà thì còn ai? Các người thật sự… thật sự không muốn để cho nhà họ Giang yên ổn sao?”
Mặc dù Giang Tình Tình muốn cãi lại nhưng ba đang giận, cô ta đành lựa chọn im lặng.
Về phần Giang Tiêu Tiêu, sau khi rời nhà họ Giang cô vẫn chưa hết giận.
Cô đã hoàn toàn tuyệt vọng với gia đình bọn họ rồi.
Vì ham muốn cá nhân mà bọn họ không ngại làm trái lời hứa, thế nhưng cô chẳng làm được gì ngoài tức giận.
Giang Tiêu Tiêu nghĩ tới những lời bàn tán trong công ty, bỗng nhiên cô không biết phải đối mặt với tất cả mọi chuyện thế nào.
Cô có cảm giác bầu trời sắp sập xuống.
Cô không hối hận chuyện năm xưa. Dù sao chuyện đó cũng chiếm một phần quan trọng trong lòng cô, đặc biệt là đứa bé.
Cô nợ thắng bé quá nhiều.
Nghĩ tới đây, Giang Tiêu Tiêu lại thấy chóp mũi cay xè. Cô ngẩng đầu, mím chặt môi, ép nước mắt chảy ngược vào trong.
Lúc này đang trong giờ làm việc, đường xá khá vắng người. Giang Tiêu Tiêu đi lung tung không mục đích, cô không biết mình nên đi đâu, làm gì.
Trời dần tối, trên đường dần đông người hơn.
Khi đi ngang qua một quán bar, Giang Tiêu Tiêu bỗng dừng bước.
Cô quay đầu, ánh đèn trên biển quán bar rọi vào mắt cô.
Cô cất bước vào quán bar, đi thẳng tới quầy bar ngồi xuống: “Cho tôi một ly rượu.”
Bartender liếc nhìn cô, sau đó rót một ly rượu đặt trước mặt cô.
Cô lập tức cầm ly rượu dốc thẳng vào miệng.
“Khụ khụ khụ!”
Cô uống vội quá nên bị sặc. Cơn ho qua đi, nước mắt kìm nén suốt buổi chiều tuôn rơi.
Vì sao ngay cả một ly rượu cũng bắt nạt cô?
Cô cuộn tay thành nằm đấm nhét vào khóe miệng rồi cần mạnh để ngăn mình bật khóc thành tiếng.
Dường như toàn bộ nỗi ẩm ức và đau khổ đều trào dâng vào khoảnh khắc này.
“Cô gì ơi, cô vẫn ổn chứ?”
Bartender quan tâm hỏi han.
Cô bỗng tỉnh táo lại, vội lau nước mặt rồi mỉm cười nhìn bartender: “Cho tôi thêm một ly, cảm ơn.”
Mỗi người đến quán bar uống rượu đều mang theo câu chuyện của riêng mình. Bartender không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ đưa khăn giấy cho cô rồi rót thêm một ly rượu.
“Cảm ơn anh.”
Giang Tiêu Tiêu bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, rượu lạnh trôi xuống cổ họng, chảy qua l*иg ngực cô rồi rót vào dạ dày.
Cô lầng lặng uống rượu một mình, mọi ồn ào náo nhiệt xung quanh chẳng liên quan gì đến cô cả.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đột nhiên có giọng nói quen thuộc bộc lộ cảm xúc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng vang lên.
“Tiêu Tiêu.”
Giang Tiêu Tiêu ngoảnh đầu nhìn về phía tiếng gọi thì trông thấy Lục Tranh mim cười dịu dàng nhìn cô.
“Chào đàn anh.”
Lục Tranh ngồi xuống cạnh cô: “Không ngờ lại gặp em ở đây.”
Giang Tiêu Tiêu cười khẽ: “Đúng vậy, tình cờ thật.”
Lục Tranh gọi một ly rượu, sau đó quay sang nhìn cô và mỉm cười hỏi: “Hôm nay em không bận à? Sao lại có thời gian ra ngoài?”
“Em không bận.”
Giang Tiêu Tiêu hờ hững đáp rồi lại bưng ly rượu nhấp nhẹ.
Lục Tranh là một người tinh ý nên đã nhạy bén phát hiện ra Giang Tiêu Tiêu không vui. Vì vậy, anh ấy hỏi han ân cần: “Em gặp rắc rối à?” Giọng nói của anh ấy rất dịu dàng và ngập tràn sự quan tâm.
Giang Tiêu Tiêu bất giác nghĩ tới Cận Tri Thận, nghĩ tới quá khứ kinh khủng của mình, cô chợt cảm thấy lòng chua xót, hốc mắt bỗng nóng lên.
Cô vội hít thật sâu để ngăn nước mắt chảy ra, sau đó khóe môi khẽ cong lên: “Em không sao.”