Giang Tiêu Tiêu im lặng nhìn Cận Tri Thận gọi món, cũng không nói thêm gì nữa, dù sao cậu chủ như anh không thiếu chút tiền này.
Trong lúc thức ăn được đưa lên, Cận Tri Thận cảm giác hình như từ lúc gặp đến bây giờ Giang Tiêu Tiêu có tâm sự, bèn hỏi thăm chuyện công tác của cô.
“Dự án vẫn tiến triển thuận lợi chứ?”
Trước khi đi Cận Tri Thận có nghe Tô San nói Giang Tiêu Tiêu lâm thời tiếp nhận dự án này, dường như bên đối phương rất khó giải quyết, không biết tiến độ hiện giờ thế nào rồi.
Giang Tiêu Tiêu thở dài, nói: “Rõ ràng là đối phương cố ý gây khó dễ, đến bây giờ vẫn chưa gặp mặt, chiều nay bên họ sai trợ lý đến lấy phương án thiết kế, không biết lần sau sẽ như thế nào đây.”
Nhắc đến việc này, tâm trạng Giang Tiêu Tiêu không khỏi xuống dốc.
Cận Tri Thận nhíu mày, anh an ủi: “Đừng gấp, rồi sẽ có cách thôi.”
“Ừm.” Giang Tiêu Tiêu gật đầu.
Bấy giờ phục vụ mang đồ ăn lên, Giang Tiêu Tiêu đã ăn rồi nhưng vẫn bị Cận Tri Thận ép ăn thêm không ít, lý do là đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon.
Đến khi bữa tối kết thúc, Giang Tiêu Tiêu no đến mức không thở nổi, cô không kìm được mà liếc xéo Cận Tri Thận với ánh mắt đầy u oán.
Sau khi thanh toán, hai người bọn họ ra khỏi nhà hàng, Cận Tri Thận biết Giang Tiêu Tiêu ăn quá no nên cũng không vội về ngay mà đi chầm chậm với cô về khách sạn.
Bây giờ đã hơn mười một giờ, trên đường cũng dần vắng bóng người đi lại, ánh đèn kéo dài bóng hình hai người họ sóng vai đi bên nhau.
Đột nhiên Giang Tiêu Tiêu cảm thấy hốt hoảng, trong khoảnh khắc này cô thật lòng hy vọng thời gian dừng lại, để hai người bọn họ cứ đi mãi như thế.
Cận Tri Thận cũng vậy, sau khi Giang Tiêu Tiêu rời đi anh đã bực bội mấy ngày liền, giờ đây nhìn thấy gương mặt cô, niềm thỏa mãn khó dẫn dâng lên trong lòng anh, khóe miệng cũng khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ.
…
Trái ngược với tình hình của hai người bọn họ, hiện tại trong khách sạn, Tô Uyển Ương ở trong phòng mình với vẻ mặt vô cùng u ám.
Sắp mười hai giờ đêm rồi mà Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu vẫn chưa trở về, cô ta siết chặt nắm tay, cứ tiếp tục như thế thì cô ta sẽ thua hoàn toàn mất.
Những năm qua cô chủ nhà họ Tô cành vàng lá ngọc, sống như một nàng công chúa, từ trước đến nay muốn cái gì là được cái đó, chưa từng thua ai bao giờ, vậy mà bây giờ lại thua Giang Tiêu Tiêu, thua một người phụ nữ kém cỏi như vậy, làm sao Tô Uyển Ương cam tâm cho được?
Huống hồ đó là người đàn ông cô ta yêu mười mấy năm, dù thế này người đàn ông ấy cũng chỉ có thể thuộc về cô ta.
Ánh mắt Tô Uyển Ương trở nên kiên định, lần này ra nước ngoài nhất định cô ta phải giành lại Cận Tri Thận
Trong lúc Tô Uyển Ương đang suy nghĩ thì có tiếng động vang lên ngoài cửa, đã mười hai giờ, cô ta ra mở cửa với bàn tay run rẩy.
Tô Uyển Ương tỉnh táo lại rồi đi ra ngoài. Giang Tiêu Tiêu ở cùng một tầng với bọn họ, cô và Cận Tri Thận vừa đi ra khỏi thang máy thì cô ta đã lên tiếng trước: “Cuối cùng anh cũng về rồi, em chờ anh lâu lắm rồi đấy.”
Trong giọng nói của cô ta ẩn giấu một chút ám muội, Giang Tiêu Tiêu rủ mắt, trong lòng cô ngổn ngang cảm xúc.
Cận Tri Thận mím môi, rồi nói với giọng lạnh nhạt: “Cô không cần phải chờ tôi, đi ngủ sớm đi.”
Tô Uyển Ương mỉm cười: “Như vậy sao được? Nếu đi ra ngoài với anh thì đương nhiên em phải chăm sóc anh…”
Đang nói dở, Tô Uyển Ương bỗng ngửi thấy mùi rượu, thế là cô ta lập tức hỏi han ân cần: “Anh uống rượu à? Uống nhiều không?”
Vừa nói cô ta vừa giơ tay định chạm vào mặt Cận Tri Thận, nhưng bị anh giữ cổ tay.
Dường như Tô Uyển Ương nhận ra mình quá kích động, bèn nói: “Xin lỗi, em chỉ quan tâm anh thôi.”
Giang Tiêu Tiêu đứng nguyên tại chỗ, cô nhìn khung cảnh này, cảm thấy bọn họ vô cùng thân mật, giống như bình thường cũng đã thân mật như thế.
Trong khoảnh khắc ấy Giang Tiêu Tiêu cảm thấy hai người bọn họ thật xứng đôi, còn cô chỉ là người thừa…
Cận Tri Thận kéo tay Tô Uyển Ương ra, ngay lập tức quan sát phản ứng của Giang Tiêu Tiêu, anh rất sợ cô hiểu lầm.
Giang Tiêu Tiêu cụp mắt, nói: “Hai người đi nghỉ sớm đi, tôi về trước đây.”
Nói rồi cô rời đi luôn, Cận Tri Thận định gọi cô lại nhưng cô đã vào phòng.
Tô Uyển Ương đứng im và lặng lẽ nở nụ cười chiến thắng, nhưng cô ta vẫn giả vờ hỏi: “Có phải cô Giang hiểu lầm chuyện gì rồi không?”
“Tôi và cô có gì để mà hiểu lầm, không có việc gì thì đi nghỉ sớm đi.”
Cận Tri Thận nói với giọng lạnh nhạt, sau đó anh xoay người đi về phòng mình.
Tô Uyển Ương im lặng nhìn theo bóng lưng anh, nhưng rồi nghĩ đến phản ứng của Giang Tiêu Tiêu ban nãy, tâm trạng của cô ta bất giác trở nên sung sướиɠ hơn.
Cô ta muốn cho Giang Tiêu Tiêu biết cô ta và Cận Tri Thận mới là một đôi phù hợp nhất.
Chỉ có cô chủ nhà họ Tô này mới xứng với người đàn ông ấy.
Sau khi Giang Tiêu Tiêu trở về phòng thì thấy Từ Na vẫn chưa ngủ, vừa nãy xuống xe cô ấy vội vàng đi lên phòng luôn nên không biết những chuyện xảy ra sau đó.
Từ Na nhìn Giang Tiêu Tiêu với vẻ ám muội.
“Chị Tiêu Tiêu, chị và anh Lục có giấu em làm gì không đấy? Sao chị về muốn thế?”
“Hả?” Giang Tiêu Tiêu nhìn Từ Na một cách khó hiểu, đầu óc cô đang rối bời nên không nghe rõ cô ấy nói gì.
Giang Tiêu Tiêu rủ mắt, hình ảnh Cận Tri Thận và Tô Uyển Ương ở cạnh nhau cứ lớn vởn trong đầu cô. Bây giờ bọn họ đang làm gì? Liệu có phải đang ở chung một phòng không?
Từ Na im lặng thở dài, lẽ nào phụ nữ yêu đường đều như thế này à?
Cuối cùng cô cũng không nói gì nữa, ngả lưng xuống giường rồi ngủ luôn.
Giang Tiêu Tiêu rửa mặt xong thì cũng vào phòng bên cạnh đi ngủ, thế nhưng mớ suy nghĩ hỗn loạn làm cô trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, trong đầu cô lúc này toàn là Cận Tri Thận và Tô Uyển Ương.
Giang Tiêu Tiêu suy nghĩ rất nhiều, ví dụ như sau khi Cận Tri Thận và Tô Uyển Ương kết hôn thì mình sẽ thế nào, đủ mọi vấn đề hiện lên trong đầu cô, cô cảm thấy nhất định là mình điên mất rồi.
Cô cố gắng làm mình tỉnh táo lại, nhưng trái tim vẫn chẳng thể bình tĩnh lại được.
Hôm sau, Từ Na phải gọi Giang Tiêu Tiêu dậy, cô ấy nhìn khuôn mặt của cô và không kìm lòng được mà nói: “Chị Tiêu Tiêu, tối hôm qua chị không ngủ ngon à? Mắt chị thâm quầng luôn rồi kìa, sắc mặt cũng nhợt nhạt quá.”
Giang Tiêu Tiêu dụi mắt rồi lắc đầu, nói: “Chị không sao, chỉ là mất ngủ thôi. Nào, đi ăn sáng thôi.”
Từ Na gật đầu, sau đó cùng Giang Tiêu Tiêu xuống dưới tầng, không ngờ vừa đến phòng ăn của khách sạn thì gặp được Tô Uyển Ương và Cận Tri Thận.
Hai người bọn họ cũng đến đây ăn sáng, Tô Uyển Ương mặc váy trắng, trang điểm nhẹ, tóc được vấn cao, thoạt trông xinh đẹp đến mức lòng người rung động, từng động tác, từng cử chỉ đều để lộ sự thanh nhã, từ cô ta toát lên khí chất cao quý.
Cận Tri Thận thì càng khỏi phải nói, không lúc nào là người đàn ông này không đẹp trai cả, dù ở trong đám đông thì cũng có thể chú ý đến anh đầu tiên.
Hai người bọn họ ngồi cạnh nhau giống như một cặp trời sinh, quả thật vô cùng xứng đôi.