Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 45: Không Ai Mãi Mãi Hèn

"Không đánh! Không đánh nữa! Ta đầu hàng!"

Bùm!

"A!"

Hứa Lãng thốt lên một tiếng thét, từ trên lôi đài rơi xuống, ngã mạnh quẳng xuống đất .

"Ô ô ô, ta cũng đã nói đầu hàng rồi, tại sao còn muốn đánh ta ."

Hứa Lãng quệt vết máu trên khóe miệng, ủy khuất kêu lên .

Rốt cuộc bây giờ hắn đã cảm nhận được cảm giác của Vương Sâm ngày hôm qua,khốn kiếp đây mà là một nữ nhi sao, rõ ràng là một con quái vật!

Ở đâu chui ra có một nữ nhi chiến đấu như vậy, còn cái linh lực kỳ quái kia, đốt cháy tê cả da đầu của hắn, đây là loại công pháp gì, sao chưa từng thấy qua?

"Ách ... Thật xin lỗi, ta không nghĩ tới ngươi sẽ đầu hàng, cho nên trong lúc nhất thời có chút không kiểm soát được sức mạnh."

Thiếu nữ gãi đầu, có chút chán nản.

Ngươi vừa rồi rõ ràng nói là tuyệt đối không đầu hàng, chỉ ba phút trôi qua, còn không chống cự lâu bằng Vương Sâm.

Hứa Lãng: "..."

"Vòng đấu thứ hai, bên thắng Lạc Vi Vi!"

Liên tục đánh bại hai vị Hoàng giai đỉnh phong cũng chứng minh rằng thiếu nữ này sẽ lọt vào mười vị trí đầu tiên của cuộc thi đấu sơn môn lần này, chỉ cần không đυ.ng tới hai vị kia!

Một vị đệ tử mới lần đầu tham gia cuộc thi lại có thể lọt vào mười vị trí đầu tiên, ngoại trừ Tần Giác của mười năm trước, thì đây là lần đầu điều này xảy ra!

"Thành tích của nữ nhân này trong tương lai không thể đoán trước được."

Một vị trưởng lão thở dài nói.

"Đúng vậy, thật là đáng gờm!"

Một vị trưởng lão khác phụ hoạ theo.

"Không hổ danh là hạng nhất trong lần luyện tập năm nay."

"..."

Rất nhiều tầng lớp cấp cao của Huyền Ất Sơn không nhịn được tán thưởng khen ngợi, như thể họ không thể chờ đợi muốn thu nhận nhanh thiếu nữ này làm đệ tử, nhưng bọn họ biết rất rõ là không giữ được thiếu nữ, ở đây những người có tư cách làm sư phụ của thiếu nữ này, chắc chỉ có chưởng môn và Đại trưởng lão .

"Vòng đấu thứ hai, Diệp Lương Thần, Tiêu Trì Huân ."

Bởi vì ba vòng đấu khác còn chưa phân thắng bại, trọng tài chỉ có thể đặt trận đấu tiếp theo vào vòng hai.

Sau khi nghe thấy, Diệp Lương Thần từ trong đám người đi tới, mặt không biểu tình trèo lên lôi đài, mà đối diện với hắn, là một nữ nhân dung mạo quyến rũ, mặc dù so với Lạc Vi Vi còn chênh lệch rất xa, nhưng cũng thuộc về thượng thừa .

Những người khác có lẽ không biết, nhưng Diệp Lương Thần lại rất rõ ràng, nữ tử trước mắt này đã từng là thanh mai trúc mã của, chỉ bất quá bây giờ đã không phải .

"Không nghĩ tới ngươi có thể bước vào vòng thứ hai ."

Nữ tử biểu cảm lạnh lùng, lạnh giọng nói .

"May mắn thôi ."

Diệp Lương Thần trông có vẻ tự mãn.

"Vì đã quen biết nhau nhiều năm, ta không muốn ra tay với ngươi, tự ngươi nhận thua đi ."

Nữ nhân tên là Tiêu Trì Huân nói.

"Ha ha, chỉ bằng ngươi sao?"

Diệp Lương Thần cười nhạt:

"Vẫn là người nam nhân ngươi vẫn luôn bám lấy?"

"Diệp Lương Thần!"

Tiêu Trì Huân giận dữ:

"Đừng tưởng rằng đánh bại được Triệu Hạo thì đã vô địch thiên hạ!"

"Có đúng không?"

Diệp Lương Thần xem thường:

"Ta muốn đánh bại ngươi hẳn là cũng không có vấn đề gì ."

"Được thôi, đây là ngươi ép ta!"

Ngực Tiêu Trì Huân thở hổn hển, mũi chân điểm nhẹ mặt đất, mãnh liệt lao ra .

Thấy thế, trong mắt Diệp Lương Thần hiện lên một sự khinh miệt, không lùi mà tiến tới, nắm đấm tung ra trước!

Bùm!

Trước sự tấn công của Diệp Lương Thần, Tiêu Trì Huân tựa như một chiếc thuyền lá nhỏ bên trong làn sóng lớn, không có chút lực phản kháng nào, trực tiếp bị Diệp Lương Thần một quyền đánh trúng, bay ngược ra lôi đài!

Lại dùng một quyền để thắng!

"Tiêu Trì Huân, ba mươi năm ở Hà Đông, ba mươi năm ở Hà Tây, ta sớm đã không còn giống như lúc trước, không ai mãi mãi hèn!"

Diệp Lương Thần đứng trên lôi đài, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống nữ tử, với giọng điệu lạnh lùng.

"Ngươi ... Làm sao có thể ..."

Sắc mặt Tiêu Trì Huân tái nhợt, khó có thể tin được, đồ phế vật này làm sao có thể đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?

Đúng lúc này, một nam nhân có dung mạo đẹp trai, mặt mũi như ngọc vượt qua đám người đi ra, tới bên người Tiêu Trì Huân.

"Huân Nhi, ngươi không sao chứ?"

Thanh niên một mặt lo lắng .

"Không sao đâu, Lâm Tu ca ca ."

Sắc mặt Tiêu Trì Huân đỏ lên, vội vàng lắc đầu .

Hai người có thái độ thân mật với nhau, mối quan hệ rõ ràng là đặc biệt.

Người thanh niên tên Lâm Tu đỡ Tiêu Trì Huân dậy, hướng lên trên lôi đài chỗ Diệp Lương Thần nói:

"Diệp Lương Thần, đừng để ta gặp được ngươi ở vòng đấu sau."

"Ha ha, câu nói này hẳn là ta nên nói với ngươi mới đúng ."

Diệp Lương Thần không hề nhượng bộ chút nào, bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên căng thẳng, giống như một trận đánh nhau có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

"Vòng đấu thứ hai, bên thắng Diệp Lương Thần, vị đệ tử này, nếu như không có việc gì thì xin ngươi hãy rời đi, để trận tỷ thí tiếp theo được bắt đầu ."

Trọng tài đúng lúc chen miệng ngắt lời.

Diệp Lương Thần: "..."

"..."

Trong hai ngày tiếp theo, số lượng người tham gia thi đấu ở sơn môn không ngừng giảm đi, Lạc Vi Vi cùng Diệp Lương Thần lần lượt lọt vào hai mươi vị trí đầu tiên, trở thành hai đệ tử sáng giá nhất trong cuộc thi đấu ở sơn môn lần này.

Trong đó Lạc Vi Vi với phương thức chiến đấu mạnh mẽ làm cho người khác thấy run lẩy bẩy, tựa như một nữ chiến thần, còn Diệp Lương Thần cho dù đối thủ là ai, thì sẽ đều gϊếŧ chết bằng một quyền, dù là Hoàng giai đỉnh phong cũng không ngoại lệ .

Thế là có một người nào đó trong âm thầm không khỏi suy đoán rằng Diệp Lương Thần đã là võ giả Huyền giai, nếu không làm sao có thể dùng một quyền gϊếŧ chết được Hoàng giai đỉnh phong?

"Hôm nay là trận chung kết, các ngươi đoán xem ai sẽ là quán quân?"

"Ha ha, đương nhiên là Lâm Tu sư huynh, hắn đã bước vào cấp bậc Huyền giai, muốn giành chiến thắng không phải dễ như trở bàn tay hay sao."

"Điều đó không hẳn đúng, sư huynh Giang Dạ cũng đã bước vào Huyền giai, quán quân hẳn là một trong hai người bọn họ."

"Các ngươi đừng quên Diệp Lương Thần, hắn rất có thể cũng là cấp bậc Huyền giai..."

"..."

Các cuộc bàn tán diễn ra ở khắp các ngõ ngách vang lên, cuộc thi sơn môn là một trong những sự kiện quan trọng nhất của Huyền Ất Sơn hàng năm, có thể bước vào mười vị trí đầu tiên, không chỉ sẽ được nhận ban thưởng vô cùng hào phóng, mà còn được sơn môn nhận để trau dồi tiềm lực, thậm chí còn có hi vọng trở thành trưởng lão trong tương lai.

Bởi vậy trước khi trời sáng, trên quảng trường tập trung đầy người, kiên nhẫn chờ đợi cuộc đấu tay đôi của hai mươi người còn lại.

Có thể đi đến bước này, các đệ tử cơ bản đều là Hoàng giai đỉnh phong, Lâm Tu và Giang Dạ là hai Huyền giai duy nhất được công nhận, vì vậy cuộc thi hôm nay sẽ là vòng đấu đặc sắc nhất.

Tần Giác ngáp một cái ngồi tại trên đài cao, rốt cục nhanh phải kết thúc .

"Vòng đấu số một, Lâm Tu, Nhϊếp Ưng ."

"Vòng đấu số hai ..."

"Vòng đấu số ba ..."

"Vòng đấu số bốn, Lạc Vi Vi, Lộ Nhân ."

"..."

Không bao lâu sau, một nam nhân cầm quạt giấy trong tay, tựa như một nam sinh, thấy Lạc Vi Vi đi vào vòng đấu thứ tư, có chút hăng hái đánh giá thiếu nữ này.

Ngay khi thiếu nữ chuẩn bị động thủ, nam tử bỗng nhiên ngắt lời nàng:

"Chờ một chút, ta chỉ là người qua đường, tuyệt đối không nên đánh ta ."

Thiếu nữ ngạc nhiên, có chút không rõ ràng cho lắm .

"Ta cũng không cho rằng mình có thể đánh bại được Vương Sâm cùng Hứa Lãng, ta đi lên chỉ là muốn nhìn mỹ nữ ở khoảng cách gần mà thôi ."

Nói xong, nam tử nhún vai, trực tiếp từ trên lôi đài nhảy xuống:

"Ta thua, ta đầu hàng ."

Lạc Vi Vi: "..."

Trọng tài: "..."

Đám người: "..."

Còn có điều như vậy xảy ra sao?