Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 425: Thất Kiếm Tiên Cư

Nói về Phương Triết, từ khi hắn được thanh hắc kiếm tạo một lớp vỏ bọc bảo vệ, thoát ly khỏi tòa hắc sơn. Bản thân Phương Triết hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh vật lướt qua. Điều này giống như có người tiễn hắn ngắm nhìn phong cảnh mà không hề tốn chút sức lực nào.

Tốc độ di chuyển như lưu quang khiến Phương Triết không thể tính toán được bản thân đã đi được bao xa.

Khi tốc độ di chuyển giảm dần cũng là lúc trước mặt Phương Triết xuất hiện một tượng đá to lớn có hình dạng một nam nhân vai đeo thất kiếm. Tượng đá có chiều cao như một tòa sơn phong đứng sừng sững oai vệ.

Bên cạnh bệ đá có một tấm bia đề tên “Thất Kiếm Thạch Nhân”.

Khi thanh hắc kiếm bao bọc Phương Triết bay đến cách vị trí tượng đá “Thất Kiếm Thạch Nhân” hai trăm trượng thì từ trong ánh mắt tượng đá chiếu xuống mặt đất một tia sáng. Tia sáng này như dẫn lối tách rời mặt đất ra làm hai.

Bia đá có đề tên “Thất Kiếm Thạch Nhân” cũng chuyển dần sang một cái tên gọi khác là “Thất Kiếm Tiên Cư”.

Thanh hắc kiếm không dừng lại mà lao xuống khe nứt, đi vào một thông đạo được bao quanh bởi nhiều đốm sáng như những vì sao trên bầu trời đêm. Nhìn về phía sau, Phương Triết có thể nhìn thấy vết nứt đã khép lại.

Khi thanh hắc kiếm rời khỏi thông đạo đến một không gian khác với cảnh vật mang ánh sáng dịu nhẹ như hoàng hôn. Phương Triết nhận ra bản thân đang ở trên một sơn nhai với một bên là sườn núi, một bên là bờ vực sâu thăm thẳm.

Trên vách sườn núi có đề một dòng danh tự “Thất Kiếm Tiên - Thương Vô Lại là bằng hữu tốt”.

Ở khu vực giữa sơn nhai là một bàn ghế đá với hai mộc nhân đang ngồi trong tư thế đánh cờ với đôi mắt vô hồn.

Phương Triết không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bàn tay hắn đã có thể buông bỏ được thanh hắc kiếm.

Thanh hắc kiếm rời khỏi tay Phương Triết liền hướng một trong hai mộc nhân bay xung quanh như thể thanh hắc kiếm gặp lại cố nhân. Dù không hiểu đầu đuôi ra sau, nhưng Phương Triết có thể cảm nhận thanh hắc kiếm đang run rẩy vì mừng rỡ.

“Thanh hắc kiếm có linh?”

Lúc này tượng mộc nhân được thanh hắc kiếm mừng rỡ dao động nhẹ, dư chấn nhẹ nhàng lan tỏa ra xung quanh. Từ đó, lớp vỏ bọc xung quanh mộc nhân như gỗ vụn bắt đầu rơi xuống cho đến khi hiện rõ chân thân một trung niên nhân với đôi mắt nhắm nghiền.

Phương Triết có thể nhìn thấy vỏ kiếm hình cánh quạt chứa bảy thanh kiếm trên vai trung niên nhân đó.

Đôi mắt trung niên nhân mở ra, thoáng nhìn Phương Triết rồi khẽ mỉm cười.



Bên ngoài Thất Kiếm Tiên Cư.

Một nhóm hai mươi đệ tử Thương Thần Tông xuất hiện, trên nét mặt người nào người nấy đều không giấu được vẻ động dung vì mừng rỡ.

Một tên đệ tử thốt lên “Chúng ta tìm ra di tích tiên sư rồi!”

Cao Lãnh Xương xuất hiện, nét mặt hắn cũng không khác gì nhóm sư đệ.

Đặc biệt là dòng chữ “Thất Kiếm Tiên Cư” trên bia đá.

“Trước đó không phải là Thất Kiếm Thạch Nhân bình thường sao? Điều này chứng minh rằng, nơi này chính là tiên cư mà mấy vị trưởng lão tìm kiếm bấy lâu nay?”

Nội tâm Cao Lãnh Xương không ngừng tiếc nuối bởi vì nơi này hắn thường xuyên đến thăm dò nhưng không tìm được gì. Tượng thạch nhân to lớn chỉ là một tượng đá vô tri bình thường.

Các vị trưởng lão Thương Thần Tông có căn dặn về tượng thạch nhân này. Đây chỉ là tượng thạch nhân thông thường nhưng vì đây là một tượng thạch nhân đã tồn tại lâu đời xem như một thứ gì đó hoài niệm. Cho nên bọn họ căn dặn không được phá hoại tượng thạch nhân, nếu không Cao Lãnh Xương cũng như nhóm sư đệ đã phá hủy từ lâu rồi.

Giờ nơi này quả thật chính là di tích tiên sư mà bọn họ đang tìm kiếm. Nếu không phải khối hỏa cầu dẫn bọn họ đến nơi này, bọn họ cũng không trở lại tra xét làm gì.

Lúc này Cao Lãnh Xương mới trố mắt ra ngạc nhiên “Nếu vậy, khối hỏa cầu kia đã đi đâu, bên trong dường như có bóng dáng một tên tiểu tử nào đó…”

Hắn nhìn sang một tên sư đệ dò hỏi “Lục Bưu, ngươi nói có phải trong khối hỏa cầu có bóng dáng một tên tu sĩ không?”

Lục Bưu là một tên sư đệ đang theo sát Cao Lãnh Xương. Hắn gật đầu liên tục nói “Đúng vậy Cao sư huynh, sư đệ một mực chú ý. Tên đó nhìn khá ngu ngốc…”

Lục Bưu này chủ tu thương pháp, ngoài ra thân pháp cực kỳ lợi hại. Cho nên khối hỏa cầu băng qua rất nhanh nhưng hắn vẫn có thể theo kịp tốc độ. Chính vì thế mà Cao Lãnh Xương mới hỏi ý hắn.

Đúng lúc này, Âu Dương Sinh cùng chín sư đệ mình cũng vừa đến từ bên trong cánh rừng.

Nơi này chính là khu vực Địa Huyệt Sâm Lâm, khu vực cực kỳ hung hiểm với hung thú có thực lực cường đại. Chỉ cần một con Ma Trùng Thú hay Sát Điệp Tinh Linh cũng có thể gây khó dễ cho cả đội. Chỉ là hai loại hung thú này sống theo bầy đàn và trong ngõ ngách, bọn chúng không chủ động tấn công khi ở ngoài phạm vi của bọn chúng.

Bên cạnh đó còn có một nhóm Mộc Linh Yêu Thụ đóng vai trò tuần hành khu vực ven Địa Huyệt Sâm Lâm. Bọn chúng sẵn sàng tấn công khi phát hiện ngoại nhân tiếp cận. Thực lực bọn chúng có thể sánh ngang tu sĩ Lục Phẩm của nhân loại. Cho nên thật sự giao tranh, nhóm Âu Dương Sinh khó mà gắng gượng nổi.

Chính vì thế mà nhóm Âu Dương Sinh một mực theo sau phương hướng di chuyển của khối hỏa cầu nhưng là đi đường vòng, nên mới đến sau nhóm Cao Lãnh Xương một bước.

Cao Lãnh Xương nhìn thấy Âu Dương Sinh liền tháo trường thương ra chỉ sang một bên nói “Nơi này bọn ta phát hiện ra trước, cho nên Âu Dương sư đệ nên theo thông lệ…”

Âu Dương Sinh không nói gì, nhóm sư đệ Âu Dương Sinh có phản ứng nhưng vẫn chần chờ đợi phản hồi từ phía Âu Dương Sinh.

Cao Lãnh Xương nói tiếp “Trứng Hỏa Mục Độc Chu sư huynh ta không cần, cũng có thể nhẫn nhịn Âu Dương sư đệ. Đối với nhiệm vụ này, sư huynh ta đã chốt!”

Lúc này Âu Dương Sinh mới nói “Nhiệm vụ này xem như Cao sư huynh hoàn thành… có điều sư huynh có biết di tích tiên sư là ở nơi nào không? Hay chỉ là nhìn một tấm bia đá có ghi dòng chữ Thất Kiếm Tiên Cư mà đoán mò…”

Cao Lãnh Xương chớp động, Âu Dương Sinh nói tiếp “Sư huynh không nghĩ tới, dòng chữ đó do ta biên soạn ra sao?”

Những lời Âu Dương Sinh vừa nói dù không biết thật hư thế nào nhưng vẫn khiến Cao Lãnh Xương dao động.

Hắn cân nhắc một hồi liền nói “Sư đệ chính là đang đánh lạc hướng sư huynh ta sao? Dù sư đệ có nói thế nào thì nơi này sư huynh ta đã quản… Âu Dương sư đệ trước rút lui đi!”

Âu Dương Sinh khẽ nhíu chân mày. Mục đích hắn đến nơi này không phải tranh giành phần thưởng nhiệm vụ mà là trong khối hỏa cầu đó có Phương Triết, một vị huynh đệ kết nghĩa đã từng giúp hắn rất nhiều.

Hắn nhìn dáo dác một lúc rồi nói “Xem như nơi này là do Cao sư huynh phát hiện. Chỉ là tiểu đệ muốn quan sát tình huống một lúc, sẽ không ảnh hưởng đến nhiệm vụ của Cao sư huynh”

Cao Lãnh Xương cười hắc hắc nói “Đương nhiên, chỉ cần Âu Dương sư đệ xác nhận như vậy đã đủ. Âu Dương sư đệ muốn xem thì cứ tùy tiện… có điều tài bảo xuất hiện… hy vọng Âu Dương sư đệ không nên quá phận…”

Âu Dương Sinh mỉm cười rồi gật đầu cho qua chuyện.

Cao Lãnh Xương lúc này mới hướng Lục Bưu cùng một tên sư đệ gần đó.

Hắn ra lệnh “Lục sư đệ cùng Thập Thất trở về đem tin tức báo cho Lương trưởng lão vị trí Thất Kiếm Tiên Cư nhanh nhất có thể. Nơi này sư huynh ta bảo vệ…”

Lục Bưu cùng Thập Thất nhận lệnh xong, tức thì xuất ra phi hành kiếm rồi tức tốc phi thẳng lên bầu trời.

Chỉ là cả hai vừa phi hành hơn năm mươi trượng thì bị hai đường lưu quang bắn ngược trở về. Bởi vì bất ngờ bị tấn công nên cả hai mất tự chủ lăn lộn trên mặt đất trong bộ dáng vô cùng chật vật.

Tình huống này khiến Cao Lãnh Xương, Âu Dương Sinh không khỏi bất ngờ.

Từ trên bầu trời lơ lửng bốn thân ảnh hắc y nhân với y phục bó sát. Nhìn từ xa có thể nhận ra đó là ba nam và một nữ.

Khí tức tỏa ra với cảm giác vô cùng bức bách.

Đặc biệt là sát khí nghi ngút, điều này nói lên nhóm người này đến bất thiện.