Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 424: Trứng Hỏa Mục Độc Chu

Thanh Y Cư là một đình viện nhỏ nằm trên đỉnh Thanh Y Sơn cách Thương Thần Tông hai nghìn dặm về phía tây.

Đây là nơi ở ẩn của Thanh Y Cư Sĩ, một nhân vật được xem là có gốc rễ với tông chủ Thương Thần Tông Lưu Chính Văn, người có đạo hiệu là Thương Ảnh Tôn Giả.

Trước kia Thanh Y Cư Sĩ cùng Thương Ảnh Tôn Giả là sư huynh đệ đồng môn. Chỉ là con đường đi không tương đồng, cho nên Thanh Y Cư Sĩ mới rời khỏi Thương Thần Tông.

Thương Ảnh Tôn Giả niệm tình sư huynh đệ đồng môn nên cấp cho Thanh Y Cư Sĩ một tòa sơn phong riêng biệt ở phía tây Thương Thần Tông, rồi đổi tên ngọn sơn phong đó thành Thanh Y Sơn theo nguyện vọng của Thanh Y Cư Sĩ.

Chính vì mối quan hệ này mà Thanh Y Sơn trở thành một tòa sơn phong hoàn toàn cá biệt, không phải ai cũng có thể xâm nhập vào thăm dò nội tình bên trong.

Thanh Y Cư Sĩ đối ngoại cũng thường xuyên phong bế lại khiến Thanh Y Sơn trở nên bí ẩn hơn so với những tòa sơn phong khác. Thậm chí còn bí ẩn hơn cả dãi Thương Nam Sơn ở phía nam.

Lúc này, bên trong Thanh Y Cư.

Một thân ảnh nam nhân ngoài bốn mươi có khí chất bất phàm, chân mày sắc bén với chòm râu đen rậm.

Người này chính là Thanh Y Cư Sĩ đang ngồi xếp bằng tu luyện, bên cạnh là một cây trường thương dựng đứng cắm chặt xuống mặt đất.

Thanh Y Cư Sĩ mở mắt ra, chân mày tức thì nhíu lại.

Hắn vừa nhận được lệnh từ “vị đại nhân kia” thăm dò Thương Nam Sơn. Nghe nói có một tiểu tử đang di chuyển về hướng Thương Nam Sơn nhờ hắn thăm dò.

Hắn chau mày rồi thì thầm “Chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng phiền đến ta, đúng thật là quá đáng!”

Hắn phất tay một cái, tức thì xuất hiện bốn thân ảnh. Bốn thân ảnh này đều mặc hắc y với chất liệu da bó sát người. Trong đó một người là nữ nhân với gương mặt ma mị được gọi là Nhị Nương, ba người còn lại có phần bất thiện, lần lượt là Nhất Lưu, Tam Bảo và Tứ Phi. Bốn người này có thể được xem như tùy tùng của Thanh Y Cư Sĩ.

Hắn từ tốn nói “Bốn người các ngươi trước đến thăm dò Thương Nam Sơn, có gì đó khác lạ tức thì báo về. Tuyệt đối không được manh động…”

Bốn người bọn họ nhận lệnh xong, thân ảnh hóa thành làn khói rồi tiêu thất sau đó.

Giao xong nhiệm vụ, hắn bình thản trở lại rồi khép lại đôi mắt, tiếp tục định thần tu luyện.



Bên ngoài hang động Hỏa Mục Độc Chu.

Âu Dương Sinh xuất hiện từ bên trong hang động khiến Cao Lãnh Xương thu liễm sát khí lại.

Bản thân Cao Lãnh Xương nói về thực lực cao hơn Âu Dương Sinh một chút, nhưng nói về thực chiến cũng như khả năng chống chịu thì Cao Lãnh Xương không phải đối thủ của Âu Dương Sinh.

Hơn nữa, đại trưởng lão Lưu Toàn Phong lại là một người dễ tức giận và bao che đệ tử. Từ khi nhận Âu Dương Sinh là chân truyền đệ tử, đại trưởng lão Lưu Toàn Phong một mực bao che cũng như đem tặng cả thanh thần khí Đạp Thiên cho hắn.

Có thể nói, Âu Dương Sinh cực kỳ được chiếu cố.

Đó là lý do khiến Cao Lãnh Xương có phần dè chừng.

Âu Dương Sinh nhổ thanh trường thương lên khỏi mặt đất rồi đeo lên lưng. Tay còn lại cầm một quả trứng màu trắng với hoa văn không ngừng luân chuyển, phía trên quả trứng đôi khi xuất hiện một vài tia lôi điện có màu xanh nhạt.

“Quả trứng này không tầm thường!”

Cao Lãnh Xương đánh giá nhưng cũng không chủ động đoạt lấy.

Hắn từ tốn nói “Sư đệ quả nhiên cơ duyên hơn người, đó là trứng Hỏa Mục Độc Chu biến dị, có thể thu làm sủng thú. Có thể cho sư huynh đây một phần làm tặng lễ được không?”

Âu Dương Sinh không vội trả lời mà tiến lại gần đội nhóm mình.

Hắn đưa một quả trứng cho Lưu Chí giữ lấy rồi mới hướng Cao Lãnh Xương nói “Sau khi trở về, ta còn bàn giao nhiệm vụ cho trưởng lão Chấp Sự Đường. Cho nên, nếu sư huynh muốn có thể đến đó đòi hỏi. Trước mắt, thứ cho ta không đáp ứng được...”

Cao Lãnh Xương nghe nhắc đến trưởng lão Chấp Sự Đường. Nội tâm hắn tức thì cảnh giác, bởi vì Lương Tùng trưởng lão là một vị công chính liêm minh trưởng lão. Nếu đắc tội sẽ ảnh hưởng đến chức vị tông chủ Thương Thần Tông sau này của hắn.

Cho nên, nhịn được một việc chính là chừa lại lợi ích cho bản thân trong tương lai.

Hắn cắn chặt răng rồi phất tay một cái ra hiệu cho đội nhóm mình rời đi.

Hai mươi tên sư đệ thân tín cũng không cách nào khác đành rời đi. Đây là lần đầu tiên bọn họ chấp nhận buông bỏ lợi ích trước mắt thay vì nhất quyết đoạt lấy như trước.

Lúc này Lưu Chí cùng nhóm sư đệ mình tiến lại gần Âu Dương Sinh hớn hở nói “Âu Dương sư huynh thật lợi hại…”

Âu Dương Sinh thở ra một hơi nói “Sư đệ ráng tu luyện, chẳng qua lần này Cao Lãnh Xương sợ ảnh hưởng đến danh tiếng mới không hành động. Nếu không, bản thân ta cũng khó ngăn cản hắn đoạt lấy trứng Hỏa Mục Độc Chu này…”

Nói rồi, Âu Dương Sinh nhắm mắt lại phóng thích Thần Thức thăm dò phụ cận xem bọn người Cao Lãnh Xương đã thật sự rời đi hay chưa.

Sau khi đã hoàn toàn tin tưởng, Âu Dương Sinh hướng cửa hang động đi tới đồng thời nói “Theo ta, bên trong có đồ!”

Lưu Chí cùng nhóm sư đệ thấy vậy, sắc mặt tức thì hớn hở liền nhanh chóng theo sau Âu Dương Sinh.

Con đường đi vào hang động Hỏa Mục Độc Chu ẩm ướt với mùi xú khí toát lên khó chịu.

Hai bên đường vẫn còn xác của một vài con Hỏa Mục Độc Chu đã bị Âu Dương Sinh xử lý từ trước.

Cả nhóm đi qua hai ngã rẽ mới tới được điểm cuối cùng.

Bên trong góc khuất là một nhóm cao cấp Tử Đan Tham, một loại thảo dược chủ yếu điều chế cao cấp Hộ Thể Lộ giúp tăng sức chống chịu trong giao tranh nhiều lần. Đây có thể được xem loại thảo dược vô cùng trân quý.

Lưu Chí hai mắt sáng lên dự định tiến tới thì Âu Dương Sinh ngăn lại.

Hắn từ tốn nói “Loại cao cấp thảo dược này trân quý, cho nên bên cạnh chắc chắn có một vài con hung thú trấn giữ. Dù đây là sào huyệt của Hỏa Mục Độc Chu Vương. Sư đệ cẩn thận!”

Lưu Chí nghe vậy liền lấy trường thương tạo ra dư chấn nhẹ xung quanh khóm thảo dược. Tức thì bên trong xuất hiện hai con thanh xà với đôi mắt đỏ ngầu.

Vì có đề phòng từ trước nên Lưu Chí dễ dàng xua đuổi hai con thanh xà rời đi.

Nhóm sư đệ Lưu Chí thấy an toàn mới bắt đầu thu hoạch toàn bộ khóm Tử Đan Tham.

Sau khi hái xong khóm Tử Đan Tham, một tên sư đệ khác phát hiện có vài bộ hài cốt không còn nguyên dạng. Bên cạnh còn có mấy võ kiếm hình cánh quạt của đệ tử Thất Kiếm Môn. Phẩm chất linh khí chưa đạt tới thượng phẩm.

Hắn mới hướng Lưu Chí dò hỏi “Sư huynh tính sao?”

Lưu Chí cân nhắc một lúc liền nói “Dù sao cũng do chúng ta tìm ra, sư đệ thu thập rồi an táng thỏa đáng. Đây xem như làm một chuyện tốt”

Âu Dương Sinh một bên nhìn cử chỉ của Lưu Chí, trong lòng âm thầm tán thưởng. Bất giác, hắn phát hiện một tia sáng nhỏ nhoi trong khe hở vách đá.

Hắn nhanh chóng tung ra một chưởng vào vách đá, uy lực tuy nhỏ nhưng khoét sâu một lỗ lớn.

Thông qua lỗ lớn, hắn phát hiện bên trong còn có một hang động khác.

Hắn liền dẫn đội đi vào bên trong thăm dò.

Bên trong lóe lên từng tia sáng xen lẫn màu hồng nhạt.

Lưu Chí nhìn thấy những tảng đá trước mắt, hắn không giấu được cảm xúc liền thốt lên “Đây là… cực phẩm Xích Linh Thạch?”

Đây là một mỏ cực phẩm Xích Linh Thạch, nếu đem về tông môn, bọn họ chắc chắn sẽ được các vị trưởng lão trọng thưởng không nhỏ.

Âu Dương Sinh thấy vậy liền nói “Trước phong bế lại, sau khi làm xong nhiệm vụ trở về báo cáo lại trưởng lão Chấp Sự Đường. Dù sao nơi này cũng do Thương Thần Tông quản hạt, ngoại nhân không dám vào…”

Thình lình, Âu Dương Sinh phát hiện khí tức quen thuộc bên ngoài hang động.

Từ khi bước vào, Âu Dương Sinh vẫn không ngừng phóng thích Thần Thức thăm dò toàn bộ khu vực phụ cận để đề phong cảnh giác.

Hắn nhanh chóng lao ra bên ngoài hang động, nhóm sư đệ không hiểu chuyện gì xảy ra cũng nhanh chóng theo sau.

Khi Âu Dương Sinh vừa bước ra khỏi hang động, hắn tức thì nhìn lên bầu trời.

Trên bầu trời vẫn còn lưu lại vết tích của một luồng hỏa diễm vừa bay ngang qua. Bên trong ngọn hỏa diễm là một thân ảnh có phần quen thuộc. Người đó không phải ai khác chính là Phương Triết.

Hắn nửa bất ngờ, nửa mừng rỡ phóng lên phi hành kiếm đuổi theo.