Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 174: Vân mộng bí cảnh

Trong địa đồ rộng lớn Bắc Cảnh, phân ra làm hai khu vực Hạ Thiên và Thượng Thiên.

Hạ Thiên là vòng bên ngoài Bắc Cảnh, có thể được ví von như những thôn xóm nhỏ, xung quanh một tòa thành trì. Trong đó tòa thành trì chính là khu vực Thượng Thiên.

Bởi vì linh khí thưa thớt, tài nguyên tu luyện như công pháp, võ kỹ thấp kém nên đẳng cấp tu sĩ tu luyện mạnh nhất cũng chỉ dừng ở Ngũ Phẩm trở lại.

Còn về Thượng thiên, nơi được xem là thế lực chân chính của Bắc Cảnh thì lại khác. Nơi đây có truyền thừa lâu đời, tài nguyên tu luyện dồi dào, đệ tử trong tông môn có tư chất hơn người. Có một vài đệ tử tinh anh của tông môn tu vi còn cao hơn cả cấp bậc trưởng lão của một chi viện hay môn hộ. Đó chính là khác biệt rõ ràng nhất.

Ngoài điều kiện công pháp, võ kỹ cao cấp ra. Mấu chốt quan trọng thúc đẩy tu vi của đệ tử trong tông môn thăng tiến nhanh chóng chính là kỳ ngộ. Kỳ ngộ ở Thượng Thiên có rất nhiều, thường mỗi một năm đệ tử trong đại tông môn sẽ được du nhập vào một số bí cảnh nhất định, trong đó có cơ hội lịch luyện cũng như kỳ ngộ gặp được một vài loài kỳ hoa dị quả có thể thăng tiến tu vi nhanh chóng. Nhiều khi còn bắt gặp truyền thừa của những bậc Cổ Nhân danh chấn năm nghìn năm trước.

Trước đó, Kiếm Hư Chân Quân đề cập muốn thăng tiến tu vi cho nhóm Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng nhanh chóng, chính là dựa vào loại kỳ ngộ này. Kỳ ngộ mà lão nhắc đến chính là Vân Mộng Bí Cảnh.

Vân Mộng Bí Cảnh vị trí vô cùng đặc biệt, lối vào của nó ở khu vực trung tâm U Linh Sâm Lâm hay còn gọi là Sâm Lâm Vạn Trượng. Lối ra là Vân Mộng Thôn cách Đạo Viện chừng hai trăm dặm.

Đó chính là lý do Kiếm Hư Chân Quân phải dẫn dắt nhóm đồ đệ gia nhập Quỷ Vực mới lịch luyện được. Bởi vì chỉ có đến Quỷ Vực mới đi vào bí cảnh được.

Lúc này lão nằm tựa lưng vào thân cây đại thụ, ánh mắt khép hờ quan sát nhóm ba đồ đệ đang bao vây một con Độc Giác U Lang. Khu vực này là địa bàn của Độc Giác Lang, chính là khu vực gần với trung tâm U Linh Sâm Lâm.

Bọn họ trải qua hơn một tháng thời gian, đi từ Đạo Viện đến Hoàng Long Động phía nam Vô Thượng Tông, cách Vô Thượng Tông hai nghìn dặm đường.

Bên trong Hoàng Long Động có một cái giếng khô, bên dưới giếng khô có một thông đạo, nói đúng hơn là một vết rách không gian trực tiếp truyền tống đến U Linh Sâm Lâm. Đây là lối đi bí mật chỉ có hai người biết.

Sau khi đến U Linh Sâm Lâm, lão dẫn dắt ba đồ đệ từ bên ngoài U Linh Sâm Lâm du nhập sâu vào bên trong. Cấp bậc yêu thú cũng được tăng lên từ Nhất Phẩm đến Tứ Phẩm, càng tiến sâu vào trong yêu thú càng mạnh hơn và hung hãn hơn.

Tiêu biểu là con Độc Giác U Lang, nó là con đầu lĩnh trong bầy. Cả ba người Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng vất vả lắm mới có thể chế ngự được. Có thể nói là vận dùng toàn bộ thủ đoạn mới có thể hạ được nó.

Tràng cảnh lúc này đã yên ổn, lão mới từ trên nhánh cây đại thụ phóng xuống.

Lão nhìn xung quanh, hơn hai trăm xác con Độc Giác Lang và con đầu lĩnh Độc Giác U Lang còn khí tức yếu ớt.

Nhiệm vụ lão là đánh cho nó không còn sức phản kháng, chứ không được gϊếŧ chết. Điều kiện này xem như đã thông qua.

Lão âm thầm đánh giá cao, lão nói “Qua khỏi cánh rừng này là đến khu Sâm Lâm Vạn Trượng. Nơi đó có một nhóm hơn nghìn con Tà Ác Thụ Yêu tuần tra xuyên suốt, con đầu đàn là Khô Mộc Lão rất mạnh, nói về tu vi có thể ngang hàng với ta. Nên mọi động tác thừa đều không được xảy ra sơ suất. Nếu không sẽ gặp rắc rối lớn”

Hoàng Mập nghe vậy liền tò mò hỏi “Bên trong Sâm Lâm Vạn Trượng có gì đặc biệt sao sư phụ?”

Đây chính là thắc mắc chung của Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng. Cả ba người có tò mò nhưng vẫn chưa có dịp hỏi lão sư phụ.

Lão cười hắc hắc nói “Đến được nơi đó tự khắc biết! Vấn đề là các ngươi có đủ kiên nhẫn đến được nơi đó không mà thôi!”

Nghe lão sư phụ nói vậy, Hoàng Mập cũng không tiện hỏi thêm. Hầu như mọi việc lão dàn xếp đều ổn thỏa.

Nói về võ kỹ, ba bộ võ kỹ mà lão sư phụ trước đó đưa cho ba người tu luyện. Thời điểm đó xem không hiểu nhiều, nhưng giờ khác rồi. Chỉ cần một khoảng thời gian không bao lâu, cả ba người đã có thể sơ ngộ được, có thể tiếp cận được sơ giai. Điển hình như Thiên Đạo Thần Chưởng tàn quyển. Giờ cả ba người gặp một tên tu sĩ cấp bậc Tam Phẩm như tên Lưu Hạng trước đó. Không cần Mặc Thần Dương ra tay, ba người bọn họ họp lại có thể dễ dàng nghiền ép.

Chính vì điều này mà niềm tin vào lão sư phụ hầu như là tuyệt đối. Đây không còn là đệ tử ký danh nữa, mà chân chính là đồ đệ, chỉ là chưa có qua nghi thức bái sư mà thôi.

Lão quan sát xung quanh một hồi, rồi phóng lên phi hành kiếm. Ba người Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng cũng phóng lên phi hành kiếm theo sau.

Lão giữ vững một độ cao nhất định rồi chậm rãi căn dặn “Phía trên không trung có những con U Linh Chi Quang rất khó chịu. Nên phải giữ vững độ cao này mà phi hành, không được cao hơn cũng không được thấp hơn. Nếu không bọn Tà Ác Thụ Yêu phát hiện thì gặp rắc rối to…”

Nói rồi, lão dẫn đầu hướng thẳng phía trung tâm U Linh Sâm Lâm mà đi.

Khắp nơi bao trùm là một màn đêm thăm thẳm, bầu trời chiếu xuống là những luồng dạ quang quỷ mị kèm theo là những âm thanh gào thét hung hãn của yêu thú. Dưới chân bọn họ là cánh rừng U Linh bạt ngàn xen lẫn những đốm sáng từ những viên đá và những khóm kỳ hoa.

Khung cảnh này đẹp đến mức trước giờ trong tầm mắt ba người bọn chưa từng gặp qua. Trong bóng đêm quỷ mị xen lẫn muôn vàng kỳ bí.

Bọn họ có thể nhìn thấy từng nhóm Tà Ác Thụ Yêu đang tuần hành, phía trên bầu trời là U Linh Chi Quang phát ra khí tức hung hãn. Chỉ là ngoài phạm vi tấn công nên bọn chúng chỉ nhìn hậm hực mà không làm được gì.

Bọn họ cưỡi phi hành kiếm đi được chừng hai canh giờ, trải qua đoạn đường chừng nghìn dặm mới đến một bờ vực.

Kiếm Hư Chân Quân đáp xuống. Ba người Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng cũng đáp xuống bên cạnh.

Trên bờ vực cao nhìn xuống, bên dưới là một vùng đất rộng lớn như một lòng chảo. Nơi đó chính là Sâm Lâm Vạn Trượng với đầm lầy và nhiều loài Thực Đằng Thụ và yêu thú sống trong đầm lầy như Ấu Thực Nhân Ngư, Xỉ Ngạc, U Linh Độc Chu và nhiều con Sâm Lâm Ngân Xà có mặt khắp nơi.

Lão nhìn xuống bên dưới, mùi vị xưa cũ nhất thời ùa về. Nơi đây đã từng là nơi kinh lịch qua giữa lão và đạo lữ một thời Thẩm Giai Nghê, còn có sư huynh đệ đồng môn ở Túy Tiên Sơn. Nơi này trước kia đã từng rất nhộn nhịp. Bất quá biến cố đến bất ngờ, khiến mọi thứ đều thay đổi.

Lão quay sang ba đồ đệ nói “Theo sau ta!”

Nói xong, lão phóng lên phi hành kiếm phóng xuống bờ vực. Lão men theo vách đá thẳng đứng từ từ đáp xuống bên dưới lòng chảo.

Khu vực này trống trải, cây cối thưa thớt. Chủ yếu là đầm lầy với nhiều tảng đá lớn trồi lên tạo thành một lối đi.

Trên bề mặt đầm lầy, lâu lâu vẫn có xuất hiện vài đôi mắt đυ.c ngầu của những con Xỉ Ngạc to lớn. Bọn chúng thăm dò, chỉ cần con mồi sơ ý một chút, nó sẽ phóng lên đớp lấy.

Bốn sư đồ đi chừng hai mươi dặm đường, lúc này đã băng qua được đầm lầy đến được một mỏm đá có khuôn viên khá rộng. Đường cùng là một vách thạch bích cao nghìn trượng, từ bên dưới nhìn lên không thấy được đỉnh thạch bích.

Kế vách thạch bích có một Pháp Trận gồm năm trụ đá được xếp thành hình dạng ngôi sao. Chính giữa tâm, trên bê mặt đá có một sơ đồ hoa văn hình tròn.

Lão ra hiệu cho ba tên đồ đệ bước vào trong vòng tròn. Lão theo sau, lấy từ trong giới chỉ ra một ngọc ấn. Khi ngọc ấn được áp vào chính giữa Tâm Trận thì vòng tròn hoa văn phát sáng. Từ dưới mặt đất xuất hiện một hào quang hình tròn phóng xuất lên bầu trời, bao lấy tất cả bốn sư đồ. Sau hai hô hấp, bốn thân ảnh sư đồ lập tức biến mất, vô ảnh vô tung.

Khi bốn sư đồ mở mắt ra, khung cảnh hoàn toàn thay đổi. Phía dưới mặt đất vẫn là sơ đồ hoa văn, nhung khung cảnh xung quanh là một hang động rộng lớn, chính giữa là một hồ nước với sóng gợn lăng tăng, phản chiếu lên trần hang động.

Hai mắt lão lúc này mở to ra, trong lòng nhất thời chấn động.

Xung quanh bốn sư đồ có hơn nghìn cây ngân châm treo lơ lửng, chỉ hướng về phía bốn sư đồ.

Lúc này, từ phía sau vách đá bước ra một thân ảnh nữ nhân mặc tử y, y phục nàng có phần rách rưới, khóe miệng nàng ta vẫn còn lưu lại vài vết máu.