Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 150: Máu thắm hoa bạch nữ

Bạch Vô Thiên lần đầu tiên cảm giác tử vong kể từ khi bước chân vào Bắc Cảnh. Trước kia hắn nghĩ đến Bắc Cảnh gia nhập Đạo Viện là để tu luyện, để có thể khôi phục ký ức, cũng như thay gia tộc làm nhiệm vụ mà theo phụ thân hay nhắc nhở, đó là nhiệm vụ sống còn của gia tộc. Cho đến thời khắc này, hắn phát giác ra rằng. Bắc Cảnh là một thế giới đất đai màu mở, linh khí dày đặc thích hợp tu luyện… Nhưng đây cũng là thế giới chân chính mạnh được yếu thua. Nếu hắn không đủ bản lĩnh, hắn sẽ chết.

Hắn nhắm mắt lại, trong đầu liên tưởng đến một chiêu thức, chiêu thức này hắn đã vận dụng một lần trong lúc tùy hứng. Nên uy lực thế nào thì hắn vẫn chưa kiểm chứng được.

Chỉ trong vòng hai hô hấp, khí tức hắn đã bạo phát mãnh liệt ra xung quanh, vì hắn không có nhiều thời gian.

Hai bàn tay cùng lúc điều khiển Ngự Kiếm Quyết, một bên là Xuyên Tâm Kiếm với một trăm thanh phi kiếm, một bên là Liên Hoa Kiếm với một nghìn thanh phi kiếm.

Ngón tay vận chuyển Liên Hoa Kiếm khẽ động, một nghìn thanh phi kiếm đồng loạt lao về phía phù lục, âm thanh vang dội như thể phi kiếm đâm đầu vào bức tường thành. Từng thanh phi kiếm rơi xuống ngổn ngang, chỉ có thể cầm cự được tốc độ của tấm phù lục.

Hai ngón tay còn lại điểm về hướng phù lực. Một trăm thanh phi kiếm xoay vòng như một cơn lốc, đâm thẳng về phía phù lục. Uy lực mười thành phát đi, khiến không khí xung quanh bốc cháy dữ dội. Chiêu thức Xuyên Tâm Kiếm này đã là cực hạn, đã là mạnh nhất của hắn.

Chiếu thức khủng bố va chạm với phù lục, cách Bạch Vô Thiên chừng hai mươi trượng thì phát nổ. Áp lực tạo ra thành một quả cầu bạch quang tiêu hủy mọi thứ xung quanh kèm theo là một dư chấn cực kỳ khủng bố. Tiểu Hắc một bên, không suy nghĩ lập tức lao ra che chắn cho chủ nhân.

Uy lực của dư chấn cực kỳ mạnh, đánh bật chủ sủng văng về sau, kèm theo là hỏa diễm đốt cháy y phục hắn, thậm chí lớp lông đen huyền của Tiểu Hắc cũng bị đốt cháy.

Hắn vì sử dụng hai chiêu thức tốn quá nhiều linh lực, nên linh lực cạn kiệt, sinh lực tiêu tán, dần mất đi ý thức. Tiểu Hắc cũng không kém, che chở cho chủ nhân. Nó hấp thu hơn bảy thành sát thương. Nó cũng ngủ thϊếp đi.

Sau khi vụ nổ kết thúc, trước mặt Lữ Kiếm Bình là một hố đen to lớn kéo dài cho đến bờ vực thẳm.

Hắn nhìn tràng cảnh tan hoang phía trước. Vụ nổ quá khủng khϊếp khiến hắn tin chắc rằng Bạch Vô Thiên cùng con yêu sủng không thể sống nổi. Hắn không nghĩ tới, phù lục phụ thân đưa cho hắn, lại kinh khủng đến như vậy. Nhìn như lôi phù nhưng uy lực gấp trăm lần lôi phù.

Hắn đắc ý, cười khoái chí rồi nhanh chóng rời đi. Hắn cũng lo sợ một đại nhân vật nào đó gần đây phát hiện động tĩnh quá lớn tìm đến thì hắn sẽ gặp rắc rối.

Toàn cảnh sau lưng hắn là một khoảng trống đã bị khoét một hố sâu to lớn. Khắp nơi đầy ngổn ngang, rừng cây bị sang bằng.

Phía bên ngoài vực thẳm là một mảng tối đen, không nhìn thấy bên dưới đáy. Nói đúng hơn là bị một lớp sương mù che khuất.

Xuyên qua lớp sương mù, chính là đáy vực sâu. Bên dưới ngoài cánh rừng bạt ngàn ra, còn có một kỳ đàm. Nơi này mọc đầy kỳ trân dị thảo với đầy đủ sắc màu.

Chính giữa kỳ đàm có một hồ nước nhỏ với khói bay nghi ngút, chính giữa hồ nước có một mảnh đất trống với chu vi khá nhỏ. Nơi đó có một cây hoa với hai chiếc lá, và một đóa hoa màu trắng hình dạng một thiếu nữ. Bông hoa tỏa ra quang mang bạch sắc xung quanh kèm theo một làn sương lạnh lẽo.

Lúc này từ dưới hồ nước trồi lên một thân ảnh, đó chính là Bạch Vô Thiên, trạng thái hắn lúc này đã mất đi ý thức. Phản xạ tự nhiên trồi lên mặt hồ, rồi bò lên bờ hồ. Đôi tay như một thói quen chộp tới một đồ vật, đồ vật hắn chộp được lúc này chính là đóa hoa màu trắng đó.

Bàn tay hắn dính đầy máu, nhuộm đỏ cả đóa hoa.

Đóa hoa lúc này phát sinh dị biến, nó hấp thụ toàn bộ máu trên bàn tay hắn. Chưa dừng lại ở đó, toàn bộ trên thân thể hắn nơi nào có máu đều bị quang mang bạch sắc hấp thụ sạch sẽ.

Một lúc sau, đóa hoa mang hình dáng thiếu nữ màu trắng rụng xuống, rồi héo đi. Từ giữa khe của hai chiếc lá bắt đầu trồi lên một búp hoa to hơn nắm tay một chút, búp hoa nhanh chóng phát triển rồi xòe ra năm cánh hoa. Chính giữa đài hoa xuất hiện một hình dáng nhỏ nhắn, dáng dấp của một tiểu mỹ nhân có hai cánh như hai cánh bướm. Nàng ta ngáp dài một hơi, hai mắt mở ra ngạc nhiên nhìn xung quanh.

Trước mắt nàng là một thiếu niên với thân hình khổng lồ mình trần với thương tích đầy mình.

Nàng hốt hoảng hét lên một hồi nhưng vẫn không thấy bất kỳ phản ứng nào. Sau một lúc, nàng mới biết không phải thiếu niên khổng lồ mà thân thể nàng chẳng qua là quá nhỏ bé mà thôi.

Nàng vỗ cánh, bay chập chờn về phía thiếu niên, đậu lên những vết thương sau đó dùng miệng liếʍ sạch những vết máu còn sót lại. Điều kỳ diệu phát sinh là những nơi nàng hấp thụ, vết thương đều khép lại.

Sau một lúc, nàng vò bụng mình, thể hiện một cảm giác no bụng. Nàng ta khép mắt lại, rồi ngủ thϊếp đi.

Khung cảnh xung quanh mới bắt đầu yên tĩnh lại, không còn bất cứ âm thanh nào.



Không biết qua bao lâu, Bạch Vô Thiên mở mắt ra.

Trước mặt hắn là một khuôn mặt nhỏ nhắn của một tiểu mỹ nhân. Nàng ta có hai cánh như cánh bướm trong suốt.

Hắn ngạc nhiên, nàng ta cũng ngạc nhiên nhìn. Qua một hồi lâu, hắn mới phát hiện bản thân thương tích hoàn toàn bình phục, không hề có dấu hiệu bị trọng thương.

Hắn nhìn xung quanh, phát hiện Tiểu Hắc đang nằm ngủ trên một mô đá, bộ dáng nó nhìn rất thảm.

Trong lòng hắn âm thầm oán trách “Bản thân ta mặc dù đã cẩn thận, vẫn trúng ám chiêu của đối phương. Đây chính là một bài học xương máu. Nếu không có Tiểu Hắc, không biết ta còn có thể hô rút kinh nghiệm lần sau không đây!”

Hắn nhanh chóng phi thân về phía Tiểu Hắc, khí tức Tiểu Hắc bình thường. Nó vì hấp thụ sát thương nên bản thân đã tiêu hao quá nhiều sinh lực.

Nhìn bộ dáng Tiểu Hắc như vậy, hắn siết chặt nắm tay. Trong đầu hắn xuất hiện một thân ảnh, đó là Lữ Kiếm Bình. Tràng cảnh này do hắn gây ra, mối thù này hắn nhất quyết không bỏ qua.

Tiểu mỹ nhân nhìn sắc mặt hắn thay đổi, ngơ ngẩn một hồi nhưng vẫn cứ bay xung quanh hắn âm thầm đánh giá.

Hắn thoáng nhìn sinh vật nhỏ nhắn trước mặt. Đây là một tiểu sinh linh hình dạng con người và có thể bay được. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy sinh vật nhỏ nhắn, xinh đẹp như vậy.

Hắn bất giác nói “Ngươi… là thứ gì?”

Tiểu mỹ nhân trước mặt ngơ ngẩn, cố gắng lắng nghe tiếng nói của hắn. Sau một lúc, nàng ta phát ra một tiếng vô cùng trong trẻo “Ta… là thứ gì?”

Nàng ta không biết nói thế nào, tiến lại gần dùng một ngón tay nhỏ nhắn chạm mũi hắn. Hắn cảm nhận được một sự thân thiết, giống như quan hệ huyết thống với nhau. Tiểu mỹ nhân bay lượn qua lượn lại trước mặt hắn, như mong mỏi điều gì đó.

Hắn ngẫm nghĩ, lại nói tiếp “Ngươi… đến từ đâu?”

Tiểu mỹ nhân làm ra một bộ dáng suy tư, cuối cùng nó mới chậm rãi phát ra tiếng nói “Ta… tinh linh…”

Tinh linh là một sinh vật được khai linh từ tinh hoa đất trời. Tiểu tinh linh này dáng vẻ cũng như cử chỉ đối với hắn không hề tỏ ra lo lắng.

Hắn nói tiếp “Ngươi… tên gì?”

Tiểu tinh linh ngơ ngẩn, nó như nhớ ra điều gì liền lượn một vòng quanh đóa hoa giữa hồ. Sau đó mới bay lại gần hắn chờ đợi hắn nói tiếp.

Hắn lúc này có thể mơ hồ đoán ra được, nàng ta là tinh linh mới vừa khai linh trí. Có thể trong nhất thời, nàng ta chưa có tên.

Hắn ngẫm nghĩ, nhìn bộ dáng tiểu tinh linh trên thân có phủ một lớp màu xanh, phía sau có đôi cánh như cánh bướm trong suốt.

Hắn mới nói “Thanh Điệp…. ngươi thấy thế nào?”

Tiểu tinh linh thích thú, bay lượn nhiều vòng quanh thân hắn, liên tục lập lại “Thanh Điệp” với tiếng cười trong treo vang lên bên tai hắn.

Sau một lúc, nàng ta bị thu hút bởi một tia sáng, tia sáng được phản xạ từ viên ngọc nhỏ của Tinh Linh Hoa Liên.

Nàng ta tiến lại gần tò mò nhìn ngắm, nàng chậm rãi chạm tay lên bề mặt viên ngọc thì lập tức bị hút vào. Thân ảnh nàng lập tức biến mất, khí tức cũng không còn.

Hắn bất ngờ, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Hắn thở một hơi dài, sau đó ngồi tựa vào Tiểu Hắc. Đôi mắt mệt mỏi dần khép lại, cho đến khi ngủ thϊếp đi.

Mọi thứ xung quanh bắt đầu yên tĩnh trở lại. Tinh Linh Hoa Liên trước ngực hắn cách một đoạn thời gian lại nhấp nháy.

Cách hắn chừng năm mươi trượng, phía sau một bụi dây leo có một tảng đá. Trên tảng đó có khắc hai chữ to lớn “Cổ Miếu”.