Trong ánh mắt Hoa Thiên Nhai Lúc này, trước mắt như có một hư ảnh một người khổng lồ thân cao trăm trượng điểm chỉ về phía hắn, sắc mặt hắn lúc này vô cùng khó coi. Hắn xoay Loan Đao liên tục chống đỡ, nhưng hầu như chỉ là động tác dư thừa. Khi ngón tay người khổng lồ chạm vào Loan Đao, Loan Đao bị tách ra làm hai. Hoa Thiên Nhai lúc này như một lưu quang, bị bắn ra khỏi lôi đài, sau đó ghim vào vách tường phía sau. Do nội lực hắn thâm hâu, vách tường phía sau hắn bị vỡ vụn ra.
Toàn trường đứng dậy, không thể nào ngồi yên trước màn vừa rồi. Đây chân chính là cuộc chiến của những thiên tài. Bọn họ âm thầm cảm thán, vì nhân sinh bọn họ có cơ hội xem một trận đấu đẹp mắt như vậy.
Trên vị trí chủ tọa, nét mặt của tổng giám sát sứ Cốc Nam Hải lộ ra một tia ngạc nhiên. Hắn lúc này đã chắc chắn Bạch Văn Sơn sử dụng tuyệt kỹ của Niêm Hoa Môn. Chỉ là hắn không nghĩ đến, thiên tài ở khu vực Nam Hạ lại luyện thành công Tứ Luân Chỉ, dù tuổi tác không cao. Đúng là không thể đánh giá năng lực của một con người.
Bạch Văn Sơn trên lôi đài sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu rồi khụy xuống. Chiêu thức vừa rồi vô cùng cương mãnh, bá đạo hầu như là ngốn sạch hết toàn bộ khí lực hắn. Hắn đứng hầu như không vững.
Hắn cũng âm thầm kêu may mắn, vì nếu không có tuyệt kỹ “Bạch Ngọc Kinh” của gia tộc, hắn đã sớm thua dưới tay Hoa Thiên Nhai.
Tiếng chuông vang lên, chấp sự Lâm Ngạn lên lôi đài tuyên bố “Bạch Văn Sơn thắng!”
Hắn sau đó lên hàng ghế chủ tọa, trao đổi với tổng chấp sự Tống Thiên Khanh một lúc, rồi mới trở về lôi đài. Hắn tiếp tục tuyên bố “Sau khi hội ý, các vị chấp sự cho thí sinh nghỉ ngơi, hai canh giờ sau sẽ tiếp tục tranh nhất bảng và tam bảng”.
Chấp sự Lâm Ngạn tuyên bố xong, hắn liền rút lui về vị trí chủ tọa. Bên dưới khán đài, số người ra về không nhiều, chỉ hai canh giờ bọn họ có thể chờ được.
Hoa Thiên Nhai lúc này chật vật đi lại gần tụ hợp với các đồng bạn mình. Hắn trận vừa rồi suýt giành chiến thẳng, chẳng qua là đối phương có tuyệt kỹ cứu thua trong phút cuối. Ánh mắt hắn nhìn về phía Bạch Văn Sơn đang chật vật không kém, trận này hắn cũng đã dùng toàn lực, hầu như là vặn cạn kiệt sinh lực trong người.
Giờ Bạch Văn Sơn hắn toàn thân suy nhược, một thí sinh yếu nhất cũng có thể hạ hắn. Chứng tỏ, chiêu thức bá đạo đó là lá bài cuối cùng của hắn. Bất đắc dĩ mới sử dụng, nói vậy, trận này hắn thua cũng xứng đáng.
Hai canh giờ sau.
Tiếng chuông vang lên một hồi dài, báo hiệu ngày thi đấu cuối cùng tiếp tục.
Chấp sự Lâm Ngạn tiến lên lôi đài, tư thế giờ này của lão cũng khác hẳn. Lão cũng giống như một người quan chiến, nóng lòng chờ đón, ai sẽ là người chiếm được vị trí nhất bảng.
Hắn đứng giữa lôi đài tuyên bố “Trận tranh vị trí tam bảng giữa Kim Vô Lại và Hoa Thiên Nhai bắt đầu. Mời hai thí sinh lên lôi đài!”
Hoa Thiên Nhai sau hai canh giờ nghỉ ngơi, đã hồi phục được tám chín thành. Hắn bước lên lôi đài, lúc này bắt gặp Kim Vô Lại thân hình to lớn cường tráng, khí thế hầu như áp đảo hắn hoàn toàn. Đây một phần do hắn đã khá mệt mỏi, còn đối phương thì hoàn toàn thực lực ở trạng thái đỉnh phong.
Kim Vô Lại cũng nhận ra đối phương vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Nhưng do thời gian thi đấu bọn hắn không có quyền chọn lựa. Hắn hướng Hoa Thiên Nhai đề nghị “Vị trí thứ ba và thứ tư đối với ta không quan trọng chỉ cần tham gia Thiên Tài Chiến là đủ rồi. Nên ta đề nghị cùng ngươi rút thăm, người nào may mắn sẽ chiếm vị trí thứ ba, thế nào?”
Chấp sự Lâm Ngạn bên dưới quan sát được, hắn cảm giác bất lực rồi. Hai đối thủ thỏa thuận rút thăm quyết định thắng thua. Chuyện này cũng được sao, ánh mắt hắn nhìn về phía tổng chấp sự xin ý kiến. Tổng chấp sự Tống Thiên Khanh không có ý kiến. Hắn liền thở ra một hơi dài. Sau đó bước lên lôi đài, đứng giữa Kim Vô Lại và Hoa Thiên Nhai. Hắn nói “Chuyện này hai ngươi quyết định, vậy ta đứng giữa chủ trì cuộc rút thăm này”
Hắn lấy trong người ra hai thẻ bài, số một và số hai. Sau đó nói “Ai chọn số lớn hơn, người đó thắng!”
Hắn nói xong, giơ hai thẻ bài ra cho Kim Vô Lại cùng Hoa Thiên Nhai thay phiên nhau rút. Bọn họ nhìn thẻ bài trong tay, rồi đưa thẻ bài cho chấp sự Lâm Ngạn. Chấp sự Lâm Ngạn nhìn thẻ bài hai người, rồi tuyên bố “Trận tranh vị trí tam bảng, Kim Vô Lại thắng!”
Bên dưới khách nhân đến quan chiến vô cùng thất vọng. Bọn họ tưởng sẽ chứng kiến trận đấu long trời lở đất của hai cao thủ. Một người là đao xoắn phong bạo, còn người kia là quyền vương vô địch. Không ngờ bọn họ không muốn đánh nhau, lại giở trò rút thăm. Điều này làm bọn họ vô cùng thất vọng.
Chấp sự Lâm Ngạn cũng không muốn tiếp tục chờ đợi, hắn tuyên bố “Trận cuối cùng, tranh vị trí nhất bảng giữa Bạch Văn Sơn và Phương Triết, mời hai thí sinh lên lôi đài!”
Phương Triết cùng Bạch Văn Sơn lên lôi đài, cả hai nhìn đối diện nhau. Hai người đều không hề bộc lộ ra bất kỳ khí thế áp bách nào. Tâm lý cũng vô cùng thoải mái, điều này khiến những người quan chiến bên dưới vô cùng lo lắng.
Có người đang tự hỏi “Chẳng lẽ hai người bọn họ lại muốn rút thăm thắng thua. Tình tiết cẩu huyết gì đây!”
Phương Triết nhìn Bạch Văn Sơn, tâm tình hắn vô cùng thoải mái. Đây chính là một nhân vật trong Bạch gia, khí thế, phong độ đều hơn người. Cách hành xử cũng quan minh chính đại khiến hắn nể phục. Hắn hướng Bạch Văn Sơn chắp tay nói “Vị trí nhất bảng và nhì bảng đối với ta không quan trọng… hay là để Bạch Văn Sơn huynh đi. Tiểu đệ chân chính nhận thua!”
Bên dưới người quan chiến khóe miệng giật giật, đúng là như bọn họ suy đoán. Không có trận chiến diễn ra, đến phút cuối cùng là nhường nhau.
Bạch Văn Sơn khoát tay nói “Phương Triết tiểu đệ không cần nóng vội. Ngươi đối với Bạch gia ta có ân tất báo, điều này ta hiểu được. Các vị trưởng bối Bạch gia cũng đối với ngươi đánh giá cực kỳ cao, nhưng chuyện nào ra chuyện đó!”
Hắn suy nghĩ một lúc, nói tiếp “Bản lĩnh của tiểu đệ, Bạch Văn Sơn ta rất rõ ràng, cũng không dám miễn cưỡng. Như thế này, chúng ta một chiêu thắng thua, thế nào?”
Phương Triết không ngờ đối phương từ chối lời đề nghị của mình. Hắn ngẫm nghĩ một lúc, liền gật đầu đồng ý.
Lúc này, tiếng chuông mới vang lên một hồi, báo hiệu trận đấu bắt đầu. Điều này khiến người quan chiến bên dưới vô cùng phấn khích.
Bạch Văn Sơn sắc mặt nghiêm túc lại, hắn bắt đầu vận dụng toàn lực. Hai tay hắn đan xen vào nhau, hai chân dang rộng ra, xung quanh hắn bộc phát ra một loại quang mang màu vàng nhạt, ánh mắt hắn nhìn về phía Phương Triết. Hai tay hướng về trước, bốn ngón xòe ra điểm thẳng, niệm “Tứ Luân Chỉ!”
Tức thì, toàn trường bộc phát lên một loại khí kình áp đảo qua hai bên. Một hư ảnh khổng lồ xuất hiện, từ trên không điểm xuống ngay vị trí Phương Triết đang đứng một chỉ. Chỉ này như một ngọn núi, đè xuống Phương Triết.
Phương Triết tư thế cũng nghiêm túc lại, hắn dồn toàn bộ linh lực vào cánh tay phải, hai chân đứng vững, bàn tay xòe ra đỡ lấy Tứ Luân Chỉ. Hắn biết, Tứ Luân Chỉ lần này Bạch Văn Sơn bộc phát đi ra, mạnh hơn trước đó đối phó với Hoa Thiên Nhai rất nhiều.
Thời gian lúc này như chậm lại, Tứ Luân chỉ vừa va chạm vào bàn tay Phương Triết thì vang lên một âm thanh cực kỳ lớn, oanh động toàn trường, bạo phát ra kình lực lan tỏa xung quanh. Phương Triết bị một sức nặng ước chừng hai ngàn cân đè xuống, hai chân hắn hầu như lún xuống lôi đài. Đất đá hầu như là bông tróc khỏi mặt đất.
Sau chừng mười hô hấp, hư ảnh khổng lồ tan biến, Bạch Văn Sơn cũng khụy gối xuống thở hổn hển. Chiêu này, hắn vận dụng là mười thành. Cũng may hắn đã hồi phục thực lực đỉnh phong, nên có thể chống chịu được chiêu vừa rồi, nếu không bị phản phệ, hắn chắc chắn trọng thương.
Phương Triết thả lỏng người, bước lên lôi đài. Nơi hắn vừa đứng hầu như bị tổn hại nặng nề, đất đá ngổn ngang khắp nơi trên lôi đài.
Mười vị chấp sự ở đài cao quan sát, bọn họ trong lòng dao động. Chỉ pháp vừa rồi khí lực không dưới ngàn cân, mà tên tiểu tử dáng người thư sinh lại có thể chống chọi dễ dàng. Điều này nói lên khí lực của hắn không tầm thường. Đây đích xác là một vị thiên tài, xứng đáng nhất bảng.
Bên dưới khán đài, người quan chiến cảm thấy tiếc nuối. Bọn họ xem vẫn chưa đã ghiền. Chỉ một chiêu đó hầu như là áp đảo tất cả, nhưng bọn họ vẫn muốn tiếp tục xem. Rất tiếc, đối phương giống như đèn cạn dầu, không còn khả năng tiếp tục thi triển.
Bạch Văn Sơn đứng dậy, hắn cười ha ha nói “Phương đệ quả là thực lực kinh người, Bạch Văn Sơn thua tâm phục!”
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu trận đấu hai người kết thúc. Chấp sự Lâm Ngạn mới bước lên lôi đài tuyên bố “Trận chiến nhất bảng, Phương Triết thắng!”
Phía đoàn người Thanh Nguyên Quốc như vỡ òa vui sướиɠ. Bọn họ chiếm được nhất bảng nói lên thành tích vô tiền khoáng hậu. Trước giờ Thanh Nguyên Quốc chưa từng với tới. Điều này nói lên địa vị Thanh Nguyên Quốc thực sự nhất bổng. Nét mặt lão viện trưởng không giấu được vẻ rung động, trong lòng nở hoa.