Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 36: Sơ nhập Thăng Long Thành

Kinh thành Thăng Long là trung tâm của Thanh Nguyên Quốc. Phía bắc là hoàng thành của hoàng đế Thanh Nguyên Quốc, ba hướng còn lại chia đều cho ba thế lực lớn lần lượt là Tống gia, Kim gia và Mộc gia.

Trong đó Mộc gia là thế lực lớn nhất, vì một vài vị trưởng bối trong gia tộc từng giữ các chức vụ quan trọng trong triều đình. Nên thanh thế và danh vọng đứng hàng đầu. Chính điều này, ở Thanh Nguyên Quốc, Mộc gia hầu như coi trời bằng vun, chuyện xấu gì cũng làm. Chỉ là không có ai dám đứng ra tố giác.

Tống gia là đại gia tộc thiên về tàu thuyền bến bãi. Tống gia lựa chọn con đường trung lập, không thích đυ.ng chạm các thế lực khác. Ngoài mặt là như vậy, nhưng sau lưng đang âm thầm cấu kết với Mộc gia.

Cuối cùng là Kim gia, gia tộc kinh doanh nhỏ lẻ, mặc dù không có thế lực gì lớn, nhưng vị trí vẫn chưa bao giờ bị lung lay trong số ba đại gia tộc lớn ở kinh thành…

Lúc này, đoàn xe ngựa Phương gia trải qua hai ngày đường, đến sáng ngày thứ ba mới đặt chân đến cổng thành Thăng Long.

Vừa xuyên qua cổng thành, không khí nhộn nhịp, sôi nổi bao trùm khắp mọi nơi. Đường sá lớn, nhà cửa khang trang, và nhiều tửu điếm có từ hai đến bốn tầng, trông cực kỳ sang trọng.

Nhìn xuyên qua tấm rèm cửa, ánh mắt tỷ đệ Ngô Như Ngọc không rời khỏi những tòa tửu lâu khang trang, hai bên đường bàn bán nhiều thứ lạ lẫm, nét mặt vô cùng thích thú. Bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ đặt chân đến nơi sầm uất như vậy.

Đoàn xe Phương gia đi qua cổng thành một đoạn, thì có một vị trung niên nhân, dáng người to béo, ăn mặc cực kỳ sang trọng chờ đấy. Hắn ta nhận ra xe ngựa Phương gia liền đứng ra đón tiếp.

Phương Triết thấy vậy, liền xuống xe và chào hỏi.

Vị trung niên liền bẩm báo “Tiểu nhân đã đợi Phương thiếu gia từ lâu, lần đầu gặp có gì thất lễ, hy vọng thiếu gia bỏ qua cho!”

Phương Triết ngắm nhìn vị trung niên đối diện một hồi, vẫn không nhận ra là ai, liền nói “Cho hỏi, vị đại thúc là…?”

Trung niên nhân to béo chắp tay giới thiệu “Tiểu nhân là chấp sự của Kim gia, Kim Nhược Khê, được gia chủ sai đến đón tiếp Phương thiếu gia”

Ngô Phong nghe vị thúc mập giới thiệu, muốn cười nhưng bị tỷ hắn bịt miệng lại. Phương Triết có thể nhịn được, nét mặt không hề thay đổi.

Hắn thắc mắc hơn “Kim gia? Ta chưa từng nghe nói đến!”

Kim Nhược Khê liền giải thích “Cao tầng Kim gia, có giao thiệp với Bạch gia. Nên Kim gia xem Phương thiếu gia như là quý nhân. Phương thiếu gia mới đến không biết là đương nhiên!”

Hắn ngừng một lúc lấy hơi, sau đó nói tiếp “Tiểu nhân ở đây được lệnh đón Phương thiếu gia đến Yên Vân gia trang. Gia viên đó trước giờ không có người ở, nên Kim gia đứng ra quản lý thay Bạch gia. Giờ nó có chủ nhân mới, nên tiểu nhân được lệnh bàn giao lại cho Phương thiếu gia”

Phương Triết nghe Kim Nhược Khê giải thích cặn kẽ, hắn mới hiểu rõ vấn đề. Thì ra là Kim gia và Bạch gia có giao thiệp. Lúc này hắn mới ngạc nhiên hơn, vì hắn không nghĩ tới Bạch gia lại vì hắn chuẩn bị kỹ càng đến như vậy.

Sau đó, Phương Triết theo sau Kim Nhược Khê đi về hướng nam kinh thành. Phía nam kinh thành có một dãi Hàn Vân lĩnh, cao ngàn trượng trải dài từ nam đến phía đông, gần Đông Hải. Nơi đây quanh năm vân vụ lượn lờ trên đỉnh núi. Yến Vân gia trang tọa lạc dưới chân Hàn Vân Lĩnh, nên cảnh vật xung quanh như một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp.

Nơi đây mặc dù vắng vẻ không người sinh sống nhưng độ nổi tiếng trước giờ vẫn không thay đổi. Ngày trước vì có thi nhân, văn sĩ thường đến Yến Vân gia trang ngâm thơ đối ẩm. Thậm chí vài vị đại nhân trong hoàng thất đến đây đối tuyệt. Nên đến giờ, vẫn còn lưu lại nhiều bút tích trên các bia đá ở hoa viên. Chính điều đó đã kéo dài danh tiếng Yến Vân gia trang, dù nó đã bị đóng cửa nhiều năm nay.

Phương Triết cảm khái trong lòng. Bọn người Bạch gia đúng là hiểu rõ hắn. Nếu hắn sống một mình thì không có vấn đề gì, nhưng bên cạnh còn có Tiểu Hắc. Người Lăng Ba Thành vốn quen thuộc Phương gia, lại thường xuyên tiếp xúc Tiểu Hắc, nên bọn họ xem Tiểu Hắc như một chú mèo con trước giờ. Còn người ở kinh thành, bọn họ sợ rằng sẽ cho Tiểu Hắc là một hung thú gây hại nhân gian, nên tốt nhất chỗ ở càng vắng vẻ càng tốt.



Cùng lúc đó, trong phòng nghị sự Mộc gia ở Thăng Long Thành.

Một tên mật thám, đang quỳ trước một lão nhân chừng bảy mươi tuổi râu tóc bạc phơ. Thân hình lão gầy gò, nhưng vẫn có vài phần tiên phong đạo cốt. Lão chính là gia chủ của Mộc gia, Mộc Trường Sinh. Lão mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng vẫn chưa buông bỏ chức vị gia chủ, vì lão cảm thấy đám hậu bối không có người nào đủ tư chất thay thế lão.

Ngồi hai bên là bốn vị chấp sự, tổng quản của Mộc gia. Bọn họ chức vị như trưởng lão của đại gia tộc lớn. Nhưng vì đây là một gia tộc nhất lưu trong kinh thành Thăng Long. Nên chấp sự, giữ vai trò vô cùng trọng yếu. Bọn họ hầu như quản lý tất cả các phân bộ Mộc gia khắp Thanh Nguyên Quốc. Có thể nói bọn họ quản nhiều hơn một trưởng lão thông thường.

Tên mật thám vẫn quỳ đó, chờ lệnh Mộc gia chủ.

Lúc này, lão đã xem xong phần báo cáo của phân bộ Mộc gia trấn Ông Thòn. Lão chậm rãi để mật thư xuống bàn, rồi vuốt chòm râu dài suy ngẫm.

Lão suy nghĩ rất lâu, mới lên tiếng nói “Chuyện này, chắc có uẩn khúc. Nhi tử Mộc Nguyên Thành bị sát hại, hai mươi tên tử sĩ, chết không để lại dấu vết gì. không phải vô duyên vô cớ mà chắc chắn bọn họ chọc phải một thế lực nào đó.”

Lão cầm một bức mật thư khác ra đọc, phần mật thư này là do ám vệ Mộc gia ở kinh thành tự tay tra xét. Đáng tin hơn phân bộ rất nhiều.

Lão sau khi xem xong, mới nhíu đôi mày lại.

Lão nói tiếp “Chuyện này bắt nguồn từ mỏ thiết ở đèo Vọng Nhai. Do bọn người trấn Ông Thòn hành sự lộ liễu, mới chọc phải một thế lực lớn. Tên tiểu tử Phương gia đó có quan hệ mật thiết với người Bạch gia ở Thanh Lương Quốc. Mà thế lực Bạch gia, hoàng đế Thanh Nguyên Quốc còn e ngại một phần, nói gì Mộc gia ta”

Một tên chấp sự ngồi bên phải lão, gọi là Mộc Nham nói “Thế còn mỏ thiết, gia chủ xử lý thế nào?”

Mộc Trường Sinh thở dài “Chuyện này tạm thời không nhắc tới. Trước mắt ta thu hẹp phạm vị lại, nếu không triều đình phát hiện sự việc ở trấn Ông Thòn, xem như gặp rắc rối lớn.”

Lúc này, Mộc Văn Nhân thúc phụ của Thiếu Soái, nhi tử tri phủ Thái Nguyên lên tiếng “Ta hy vọng gia chủ đòi lại công đạo cho tôn nhi ta Thiếu Soái. Thân là thúc phụ hắn, ta muốn băm tên tiểu tử kia thành muôn mảnh mới hả lòng hả dạ!”

Mộc Trường Sinh nhìn hắn khẽ cười, lão vuốt chòm râu nói “Chuyện này ta đã có đối sách, ngươi không cần nói ta cũng đã chuẩn bị một kế hoạch đối phó hắn. Ngươi đừng quên, hiện tiểu tử đó đang ở địa bàn của chúng ta…”

Mộc Trường Sinh trấn an Mộc Văn Nhân xong, dự định kết thúc nghị sự. Bên ngoài có một gia nhân chạy vào bẩm báo, trên tay hắn cầm một bức thư “Bẩm gia chủ, bên ngoài phủ có một người ẩn danh gửi một bức thư. Nhờ tiểu nhân đưa cho gia chủ!”

Mộc Trường Sinh nghi hoặc, sau đó ra hiệu chấp sự Mộc Nham tiếp nhận. Hắn thay Mộc gia chủ xem trước nội dung.

Mộc Nham xem qua nội dung bên trong, liền nói “Người trong thư ẩn danh, không báo danh tính. Nhưng có bày cho ta một kế, mời gia chủ xem qua!”

Sau khi thấy lá thư ẩn danh không có vấn đề, Mộc Trường Sinh mới cầm lấy lá thư đọc qua một lần. Lão xem xong nội dung trong bức thư, vẻ mặt có phần vui vẻ. Người trong thư ẩn danh, nhưng gợi ý cho bọn hắn một tin tức liên quan Phương Triết. Tin tức này, có thể gián tiếp chặt đứt một cánh tay đắc lực của tiểu tử Phương Triết. Người này còn cánh báo không nên kinh thường Phương Triết, và đừng nhìn bề ngoài thiếu niên vô hại hắn mà bị đánh lừa. Muốn đối phó hắn, chỉ có thể sử dụng kế. Nếu không hậu quả cũng tương tự hai mươi tên tử sĩ.

Mộc gia chủ gấp lá thư lại, sau đó hướng bốn tên chấp sự bên dưới hỏi “Các vị thấy thế nào? Những lời này có đáng tin không?”

Mộc Văn Nhân thấy có cơ hội, trực tiếp nói “Ta thấy hoàn toàn không gây hại đến Mộc gia, người đó chỉ nói là phối hợp mà không có nói chúng ta ra tay. Nên dù xảy ra hậu quả gì, chúng ta hầu như chỉ đứng trong tối. Không ảnh hưởng danh tiếng Mộc gia”

Ba vị chấp sự còn lại cũng gật đầu tán thành. Mộc Trường Sinh cũng hài lòng gật đầu. Lão chợt nhớ, còn hai ngày nữa khảo thí Thái Học Viện. Lão liền hướng Mộc Nham nói “Tôn nhi ta Mộc Thiên Hải khảo thí, ngươi an bày thế nào rồi?”

Mộc Nham liền trả lời “Hầu như sẽ đứng nhất viện, gia chủ an tâm. Chủ sự khảo thí nợ ta một cái ân tình. Hắn sẽ giúp một tay!”

Mộc gia chủ gật đầu, mặc dù chỉ là việc học, nhưng lão không muốn tôn nhi của lão lại không có uy danh. Hơn nữa, Mộc Thiên Hải có thể sẽ là gia chủ tương lai. Nên chỉ cần uy danh hiển hách, lão sẽ vô cùng hài lòng. Người trong gia tộc, sẽ dễ dàng chấp nhận hắn. Tương lai khi tiếp nhận vị trí gia chủ, sẽ không gặp nhiều phản đối.