Từ khi sự việc hai tên mật thám Nhiêu Phong Trại, một tên tự sát, một tên bị bắt giữ. Phía Bạch gia đưa ra tin tức bên ngoài là bọn chúng đều đã tự sát vì lòng trung thành.
Nhiêu Phong Trại cũng nhận được lời cảnh cáo từ Bạch gia, nếu còn lần sau, Nhiêu Phong Trại sẽ bị diệt môn. Lời cảnh cáo này khiến Nhiêu Phong Trại đứng ngồi không yên, và bọn chúng cũng thu hẹp cánh tay lại, không dám lỗ mãng xuất hiện gần khu vực Điền Hoa Thôn nữa.
Lúc này, tại sào huyệt Nhiêu Phong Trại.
Phong trại chủ dùng sức đập cái bàn một cái thật mạnh, khiến cái bàn bị bể nát. Hắn nghiến răng tức giận, quát “Thật là quá đáng, thật không coi Nhiêu Phong Trại ta ra gì!”
Hắn nhìn vào một tên trưởng lão, có vết sẹo lớn trên mặt, hắn nói “Lão Tiêu, ngươi nói ta làm sao nuốt được cục tức này, sau này ta còn mặt mũi nào trong chốn giang hồ nữa!”
Tiêu trưởng lão cũng gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nhìn sang Điền trưởng lão có bộ râu dài bên cạnh. Hắn nói “Điền huynh còn nhớ một vị tiên nhân ở Đông Hải không?”
Điền trưởng lão vuốt râu suy nghĩ, hắn nói “Vị tiên nhân ở đông hải, giang hồ đồn là có thần hồ kỹ kỳ, khống chế được hỏa diễm. Lão ta có khả năng phóng hỏa gϊếŧ người từ xa, đúng không?”
Nghe Điền trưởng lão hỏi ngược lại, Phong trại chủ sinh ra hứng thú, nhắc lại “Lão Điền ngươi nói vị tiên nhân kia có khả năng gϊếŧ người từ xa?”
Điền trưởng lão gật đầu, hắn đã từng qua Đông Hải một lần, cũng chứng kiến vị tiên nhân kia thi triển kỳ kỹ.
Lần đó, hắn nhìn thấy vị tiên nhân trong tay phát hỏa, xuất hiện một quả cầu lửa to bằng cái đầu người. Ngọn lửa đó theo sự sai kiến của hắn ta, phóng về phía hai mươi địch nhân. Chỉ mười hơi thở, cả đám địch nhân chết không còn sót một tên, cả người bị cháy đen.
Qua lần đó, hắn chấn kinh nên mới tìm cơ hội tiếp xúc.
Người ta gọi hắn là Hạc tiên sinh, bên ngoài nho nhã như yếu đuối, nhưng chỉ là giả trư ăn thịt hổ mà thôi.
Hạc tiên sinh sẵn sàng nhận các vụ ám sát, gϊếŧ người, với điều kiện là thù lao phải lớn, phải xứng đáng với công sức hắn bỏ ra.
Phong trại chủ nhớ tới con trai mình chết oan, lại nhìn Bạch gia đang ép hắn đến bước đường cùng.
Hắn làm ra quyết định, hắn nói “Vậy lão Điền ngươi lên đường mời vị tiên nhân đó xuất sơn, gϊếŧ chết tên tiểu tử kia. Còn những người trong thôn Điền Hoa, ta tự tay xuất thủ”
Điền trưởng lão đứng dậy, chắp tay nói “Trại chủ giao cho ta! Đoạn đường đi Đông Hải chuyến đi chuyến về cũng mất một tháng. Coi như cho tiểu tử đó sống hưởng thụ thêm một tháng cuối đời đi!”
Phong trại chủ nghe Điền trưởng lão nói vậy, vỗ đùi thích thú, sau đó hắn cười lớn lên, tiếng hắn vang dội khắp nơi trong sảnh.
Những tên trưởng lão khác cũng âm thầm mài đao trong lòng, bọn hắn lúc đầu tính phản đối, nhưng bản tính mã tặc trong chúng bừng cháy, không nhịn được chuyện người Bạch gia chèn ép. Hơn nữa bọn chúng cũng đang thiếu thốn, thiếu thốn rất nhiều của cải…
…
Bên bờ thác nước ngoài Dược Điền.
Phương Triết vất vả khống chế một chum nước được hơn mười hơi thở. Sau đó hắn để chum nước sang một bên, rồi ngồi xuống thở dốc, sau đó mỉm cười.
Từ khi hắn ở con thác chuyên tâm tu luyện đã qua mười ngày. Hắn đã tiến bộ rất nhiều, giờ hắn ngự kiếm có thể nói là tùy tâm sở dụng. Tốc độ nhanh hơn trước một khoảng rất lớn. Số lượng kiếm trúc hắn kiểm soát được đã được ba mươi thanh. Nếu hắn kiên trì trong vòng một năm, hắn tin chắc, một trăm phi kiếm có thể phi thiên là chuyện chắc chắn xảy ra.
Phương Triết nhìn sang Tiểu Hắc đang nằm ngủ gần một gốc cổ thụ, hắn hô to “Hắc tử, hôm nay đi săn!”
Tiểu Hắc nghe Phương Triết nói đi săn, nó thích thú phóng nhanh lại kế bên, hất Phương Triết một cái liền leo lên lưng nó.
Phương Triết bún ngón tay một cái, một thanh phi kiếm bay lượn vòng quanh hắn, như đang đùa nghịch. Hắn sờ sờ đầu Tiểu Hắc nói “Hôm nay, lợn rừng đi!”
Tiểu Hắc hiểu ý, liền lấy tốc độ bằng tốc độ con ngựa, thẳng hướng khu rừng, nơi có nhiều lợn rừng tụ tập.
Tốc độ tuy chậm, nhưng hai chủ sủng tha hồ đùa giỡn với mấy con lợn rừng, vì bọn chúng có chạy như thế nào cũng không thoát được Tiểu Hắc.
Sau một canh giờ chơi đùa, cuối cùng hai chủ sủng cũng đã đùa nghịch xong. Trên lưng Tiểu Hắc đã có thêm một con lợn rừng, kích thước bằng nửa thân nó.
Phương Triết và Tiểu Hắc dừng lại bên bờ con suối, bên cạnh dòng thác rồi nhóm lửa. Sau đó đem nướng con lợn rừng, khung cảnh thơ mộng, đẹp như một bức tranh.
Phương Triết thì thầm “Khúc Tiểu Bạch, ta lại nhớ ngươi!”
Sau một lúc, lợn rừng đã được nướng chín, Phương Triết cầm một cái đùi ngấu nghiến, còn Tiểu Hắc thì ngậm hết sạch phần còn lại. Cái mồm nó cũng không lớn lắm, mà sức ăn đúng là kinh khủng. Thường ngày nó chỉ ăn cá chép, hôm nay tạm thời phá lệ vậy.
Phương Triết nhìn nó phì cười, nói “Cái bộ mặt ngươi ham ăn nhìn ngố, nhìn rất ngu ngốc!”
Phương Triết nhìn nó trước sau, sau đó chợt thắc mắc hỏi “Ngươi là mèo hay báo vậy?”
Tiểu Hắc ngẩn người, nó muốn gật đầu cũng không sao gật đầu được, cái câu hỏi này không thể gật đầu là trả lời được. Nó thầm oán trách chủ nhân “chủ nhân có thể không đùa nghịch tiểu hắc hắc được không, tiểu hắc hắc không có nói chuyện được sao trả lời câu hỏi hóc búa đó được”.
Phương Triết “a” lên một tiếng, như đoán được suy nghĩ của nó. Thế là hắn vẽ lên mặt đất hai hình ảnh con vật, một là mèo, hai là báo. Hắn hỏi “Ngươi là giống nào?”
Tiểu Hắc nhìn suy nghĩ, sau đó nó lắc đầu.
Phương Triết lại vẽ thêm hình ảnh dấu “?” bên vị trí thứ ba, sau đó hắn hỏi “Vậy ngươi không phải mèo cũng không phải báo?”
Nó mới gật đầu, dùng móng vuốt chỉ vào hình thứ ba.
Phương Triết gật đầu, như nhớ lại nguồn gốc của nó trước kia. Ngôn thần y sưu tầm nhiều loài thú quái dị, côn trùng biến dị trong dân gian để nghiên cứu cách trị bệnh teo cơ của hắn, và Tiểu Hắc cũng từ đó mà ra, có thể Tiểu Hắc đúng là một loại sủng thú không tầm thường...
Sau khi ăn xong, Phương Triết tiếp tục luyện tập. Lần này hắn quyết định nâng lên thêm một chum nước, vì đã khống chế được hoàn toàn một chum nước trong vòng mười hơi thở.
Lúc đầu, hai chum nước còn khó khăn khống chế, rung lắc dữ dội, cho đến khi chiều tà, hai chum đã yên ổn trong dòng thác. Hắn thích thú hét lên, tâm tình vô cùng sảng khoái, sau đó ngã ra phía sau bất tỉnh.
Tiểu Hắc thấy vậy, vội vàng chạy lại gần hắn, liếʍ liếʍ mặt hắn. Thấy chủ nhân không có động tĩnh, nhưng hơi thở vẫn đều đặn, nó mới yên tâm rồi nằm xuống kế bên, bảo vệ chủ nhân mình.
…
Cùng lúc đó, tại Bạch gia trang, Thiên Phong Thành, Thanh Lương Quốc.
Nơi đây chính là tọa lạc của Bạch đại gia tộc, thế lực vô cùng mạnh, có thể được cho là ngang hàng với một tiểu quốc. Nhưng người Bạch gia ít khi nhúng tay vào chuyện giao tranh trong giang hồ, chỉ khi nào phát sinh tai họa ảnh hưởng to lớn đến bách tánh, Bạch gia mới ra tay tương trợ. Vì thế danh khí người Bạch gia mặc dù không cần khoa trương, nhưng vẫn không hề giảm sức ảnh hưởng. Hơn nữa, Bạch đại gia chủ Bạch Kinh Thiên lại là huynh đệ kết nghĩa với Thanh Lương Quốc hoàng đế, danh khí cũng tự động được nâng cao.
Nói về Bạch đại gia chủ Bạch Kinh Thiên, Bạch Kinh Thiên là một vị trung niên, mặc dù đã ngũ tuần, nhưng khí chất và ngoại hình vô cùng tuấn mỹ. Bên cạnh Bạch gia chủ là mười vị trưởng lão oai chấn tứ phương.
Thập vị trưởng lão, mỗi một vị từng vào nam ra bắc, từ Nam Hải đến Đông Hải, từ sa mạc đến trung nguyên, họ đều từng trải qua sinh tử. Từng cứu giúp qua rất nhiều bộ tộc, thôn làng và giải quyết nhiều họa diệt môn.
Lúc này, trong đại sảnh. Bạch Kinh Thiên cầm trong tay một mật thư từ Thanh Nguyên Quốc mật thám gửi đến.
Bạch gia chủ nhíu mày sao đó hướng về phía các vị trưởng lão nói “Các ngươi còn nhớ Nhiêu Phong Trại, và thỏa thuận của trưởng bối với bọn chúng về một mảnh đất ở Nam Xương chứ?”
Một vị Bạch trưởng lão tên Bạch Vi Nhất nhắc nhở, nói “Chẳng phải, gia chủ đã làm quà tặng cho một thiếu niên Thanh Nguyên Quốc, tên Phương Triết?”
Bạch Kinh Thiên gật đầu “Từ hơn mười năm trước, ta đã bố cáo người trong thiên hạ, bất kể thiện ác, chỉ cần trị giúp con gái Bạch Thi Lan sáng mắt. Ta sẽ cho hắn một đại ân tình. Không ngờ, một tiểu gia hỏa, lại có bản lĩnh đó. Mảnh dược điền đó chỉ là một phần nhỏ lễ vật thôi”
Bạch Kinh Thiên mỉm cười, một vị Bạch trưởng lão khác khác lại nói “Bạch gia chủ không sợ, ám tử Nhiêu Phong Trại trả thù Phương gia sao?”
Một vị khác lại chen vào “Phương gia có Bạch gia cứ điểm ở Lăng Ba Thanh bảo vệ, hơn nữa Phương Gia cũng không phải dạng vừa…”
Lúc này một vị hộ vệ bên ngoài chạy vào, hối hả bẩm báo “Bẩm báo gia chủ, một tên trưởng lão Nhiêu Phong trại đi Đông Hải!”
Bạch Kinh Thiên nhíu mày, hắn lẩm bẩm “Đông Hải? Lúc này đi Đông Hải, phải mất chuyến đi chuyến về một tháng thời gian? Chắc chắn là có mưu đồ”
Bạch Tam Lang, một trong thập vị trưởng lão chợt nhớ đến một đại ác ma “Ta nhớ không lầm, Đông Hải có một kỳ nhân dị sĩ, có thể khống hỏa, gϊếŧ người từ xa! Tên gì là Tiên Sinh gì đó…”
Bạch Vi Nhất nói “Hạc Tiên Sinh! Giang hồ đồn thổi, hắn có thể một ngọn lửa, gϊếŧ chết trăm người một lúc!”
Bạch gia chủ mỉm cười nói “Nếu hắn có bản lĩnh như vậy, chắc hẳn đã là một thế lực lớn. Ắt hẳn đây chỉ là một tên lừa đảo!”
Bạch gia chủ ngẫm nghĩ một lúc lại nói tiếp “Hơn nữa, Phương Triết hắn cần trải qua một vài thử thách, mới đảm đương được nhiệm vụ sống còn của gia tộc ta, chỉ là chuyện nhỏ này không qua được thì làm sao xứng đáng sự kỳ vọng của ta!”
Một vị trưởng lão già nua, Bạch Hữu Đạo, từ lúc bắt đầu luôn giữ im lặng. Lão chợt tái mặt chất vấn “Gia chủ, ngươi nói…, ý tứ là … ”
Bạch Kinh Thiên xác nhận “Không sai, hắn là người ngoài gia tộc, không phải họ Bạch. Nhưng nhiệm vụ sống còn của gia tộc, chỉ thành công, không được thất bại. Gia tộc ta cần một người bản lĩnh phi thường, chỉ cần là người đáng tin cậy, giao nhiệm vụ cho hắn cũng không thành vấn đề…”
Các vị trưởng lão nghe Bạch Kinh Thiên nói như vậy, im lặng không nói.
Bọn hắn biết, chuyện trọng yếu của đại gia tộc, cần phải có một người bản lĩnh cực kỳ phi thường, mới đảm đương nổi. Nếu thất bại, xem như Bạch gia xong.
Mười vị trưởng lão sau đó đứng dậy, chắp tay hướng Bạch gia chủ đồng thanh nói “Chỉ cần hắn vượt qua khảo nghiệm, mọi việc điều do Bạch gia chủ làm chủ!”
Bạch Kinh Thiên cũng đứng dậy, chắp tay cung kính đáp lễ các vị trưởng lão, vì trong đó có một vài trưởng bối của hắn…