– Ái chà, câu này khó à. Đương!, nói nghe coi, phân biệt thế nào hả?
– Chơi ác vậy ta!. Anh còn không trả lời được, sao hỏi em. Lúc trèo lên, lúc leo xuống, có trời mà biết.
Bây giờ không ai có thể nín cười trước câu nói ngớ ngẩn của Đương, nhưng lại không bắt bẽ được.
Lâm quay qua Vinh hấc hàm
– Nghe chưa! Không có chuyện 100% đâu. Trèo lên phải biết leo xuống chứ. Bộ định đu hoài không leo xuống sao?
———————-
– Chết chắc! Chuyến này thằng út chết chắc. Vỏ quýt dày, có móng tay nhọn không sai. Giang hồ cũng có ngày tử chiến cưng ơi.
Vinh nghe anh Diễn nói câu đó liền vung tay đấm vào vai anh hai mình.
– Bộ anh tưởng Út sợ hả. Anh em thì cũng một ruột mà thôi. Anh làm được thì út cũng làm được, có sao đâu?
Câu nói này của Vinh, khiến mặt anh Diễn đỏ bừng. Anh nhìn lén lén xem Lâm biểu hiện ra sao. Trong khi Lâm cuối đầu cười, còn Đương thì im ru đưa mắt ngó.
Vinh biết đã hố lời, nhưng cũng đành đưa mặt ra cười. Anh Diễn tần hấn cho bớt quê…
Cũng là chuyện của anh Diễn, những năm về trước khi anh đang yêu.
Ngày ấy anh yêu một thằng con trai, tuổi của hai người xê xích nhau như Vinh và Lâm bây giờ. Anh mang người ấy về ở cùng nhà, nơi căn phòng anh bây giờ. Vinh không biết tình yêu của họ đã bắt đâu ra sao và từ khi nào. Kể từ khi có người ấy, chỉ biết mỗi ngày anh hai đều về nhà thường xuyên, cửa phòng thì cứ đóng lại im ỉm. Vinh khi ấy chỉ chớm qua tuổi dậy thì, lôиɠ ʍυ chỉ phơn phớt mọc, nhưng đã biết tò mò chuyện dâʍ ɖu͙©.
Thỉnh thoảng đêm tối, Vinh nghe có những tiếng rên bật lên, khi có rồi khi mất. Những tiếng rên kia cứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự tò mò của Vinh. Nhưng khi Vinh lén mò lên, thì cửa phòng vẫn bị đóng chặt thinh thít.
Lúc ấy Vinh vẫn còn đi học bán trú, đến chiều mới về. Tối đến lại cùng ăn cơm với nhau. Cứ thỉnh thoảng vào những đêm khuya, tiếng rên lại phát ra gián đoạn, rồi lặng mất sau đó.
Cẩn thận rồi cũng có lúc. Tối hôm đó, chỉ khoảng 7 giờ, từ nhà mẹ ngồi xe về, Vinh mở cửa vào nhà nhưng không thấy ai ở phòng khách bên dưới. Cô Tư thì chỉ giúp việc đến chiều là xong.
Vinh từng bước lên phòng thì nghe được cái âm thanh quen thuộc phát ra vào những đêm khuya.
Vinh tiến lên lầu trên, cửa phòng anh Diễn vẫn mở. Nhẹ nhàng nép mình bên ngoài, đưa hai con mắt nhìn vào bên trong căn phòng. Một cảnh tượng mà Vinh không bao giờ nghĩ đến.
Bên thành giường, anh Diễn đang úp người xuống, mông chỏng lên. Còn người con trai tên Thức kia đang đứng từ sau đâm ©ôи ŧɧịt̠ vào c̠úc̠ Ꮒσα anh Diễn mà nắc. Cả cơ thể Vinh nóng bừng như lửa, ©ôи ŧɧịt̠ bắt đầu đội quần mà chỉa.
Cái gì đang diễn ra? Cái cảnh này chỉ là mơ mơ hồ hồ trong đầu Vinh, mỗi khi cậu học sinh trung học cố tưởng tượng ra trong những lần sục ©ôи ŧɧịt̠ thủ da^ʍ của mình.
Anh hai là pê đê sao? Sao lại thế?
Đôi mắt Vinh mở to, không chớp lấy một cái, nhìn như kẻ bị thôi miên. Cái cảnh Thức ghì lấy mông anh Diễn mà nắc ©ôи ŧɧịt̠ vào lỗ nghe phạch phạch, làm thằng nhỏ của Vinh tức cứng.
Vinh kéo khóa quần, lôi ©ôи ŧɧịt̠ ra sục như điên, vừa nhìn lén vừa sục. Côи ŧɧịt̠ mới mở mắt của Vinh nở hết cở. Sục có mấy chốc mà lưng như có kiến bò từng đàn. Vinh hứ lên, giật giật người mấy cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên nẹp cửa, chảy xuống thành dòng kéo dài.
Tiếng hứ của Vinh đã đánh động cả Thức và anh Diễn. Anh Diễn bật dậy, ©ôи ŧɧịt̠ Thức lọt ra ngoài lỗ ngơ ngác rỉ nước xuống thành giường. Vinh chạy xuống phòng đóng cửa lại. Còn anh Diễn thì đứng nhìn dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đùn đυ.c của thằng em mình đang kéo từng bệt trên nẹp cửa, rơi cả xuống nền gạch.
Anh Diễn bước vào phòng nhìn Thức.
– Lại có thêm thằng em pê đê nữa rồi. Mẹ Diễn chuyến này sẽ khổ vì không có cháu để mà nối dỗi.
Vừa nói, anh vừa ôm sau lưng Thức, ghì lấy môi mà nút, tay thò xuống sục ©ôи ŧɧịt̠ người tình. Anh Diễn từ từ tiến lại giường, nằm úp xuống và chổng mông lên như khi nãy.
Thức lập tức phan ngay ©ôи ŧɧịt̠ vào lỗ, lắp kín rồi từ từ nắc mỗi lúc một nhanh. Tiếng rên lại ư ử từng hồi không dứt….
May thay cô Tư bưng dĩa thịt nguội lên đến, Vinh còn chưa biết tiếp lời thế nào để đỡ lấy cái hớ hên vừa rồi.
– Mồi đến rồi đây. Cô Tư vừa bưng vừa rao. Mấy đứa nhăm nhi đi, cô Tư đi xé gà luộc, với làm nóng cái lẩu.
Không khí tươi vui trở lại. Đến lúc này Lâm dường như đã hiểu đôi phần anh Diễn là gì rồi. Sao mà trùng hợp đến thế cơ chứ, anh em đều giống nhau, đều mê trai chứ không mê gái.
Truyện đời lắm cái vui và ngộ nghĩnh đến đáng yêu. Anh cũng tuyệt, mà em cũng tuyệt. Nếu cô gái nào lỡ mê phải anh em nhà này, chỉ có nước cắn lưỡi chết vì tức.
Họ là mơ ước của các cô gái, làm đau đớn con tim nếu lỡ phải yêu nhầm. Nhưng lại oằn mình rêи ɾỉ trong vòng tay các chàng trai.
Ôi sự đời lắm trớ trêu, cái trớ trêu quá ngọt ngào và kỳ diệu.
Tối hôm nay Lâm say thật. Lần đầu tiên bị say bí tỉ bởi men rượu, làm cho Lâm không còn nhận ra mọi thứ xung quanh.
Lâm nằm đó quờ quàng, nói sảm tứ tung. Đến Vinh cũng phải buồn cười khi nhìn thấy người yêu của anh nằm rủ rượi trong men rượu.
Trong căn phòng giờ chỉ có đôi yên ương, Vinh áp sát cơ thể ôm lấy Lâm như một người chồng chở che cho vợ.
– Không biết uống rượu mà em còn cố nhiệt tình làm chi, để rồi bây giờ nằm một đống hết xí quách luôn.
Tiếng Lâm thở hì hì, lẩm bẩm những lời mà Vinh chả hiều nói gì.
Vinh đặt mũi vào nơi gáy người yêu hôn nhẹ, rồi nhắm mắt thϊếp đi. Đang mơ màng thì Vinh chợt tỉnh bởi có gì ương ướt đang bò ngoằn ngoèo dưới cầm.
Mở mắt ngó xuống thì thấy Lâm đã áp mặt vào cổ anh từ khi nào, lưởi thì le ra liếʍ lấy liếʍ để , giống y như đứa bé liếʍ kẹo vậy.
– Hết biết! Xỉn rồi mà còn sung thấy ớn! Người da^ʍ nên xỉn cũng bị da^ʍ nữa.
– Da^ʍ..chứ..s.sao không !
Vừa nói tay Lâm thò ngay xuống bóp ©ôи ŧɧịt̠, bóp dái Vinh, bóp như người đói.
– Ái da! Bóp nhẹ thôi em, đau anh mà! Bộ định bóp cho bi chạy lện đến cổ anh luôn hả bà xả?
-Hì..h..ì…h..ì…
Cái miệng thì cười, còn hai mắt thì nhắm tịt. Cái mặt Lâm lúc này nhìn ngu ra phết.
Chưa dừng ở đó, bàn tay Lâm mò ra sau đít người yêu, rà ngay cái lỗ mà ve. Vinh nhảy cựng người phản ứng.
– Vợ làm gì vậy? Xỉn thiệt hay giả đó? Lợi dụng cơ hội hay xỉn thiệt vậy?
Lâm kê môi Vinh mà nút, rồi chồm người đè lấy. Vinh không phản ứng, mà chỉ như một thân cây bị đốn ngã, chỉ biết đưa mắt nhìn Lâm, môi thì bị dán chặt.
Tay Lâm không dừng, sờ soạng nơi hẻm thoát hiểm không biết chán. Hơi thở thì hì hì đầy mùi rượu, gừ gừ thành từng tiếng.
– Em muốn đυ. anh, có chìu em được không?
– Đυ. anh thiệt hả???. Vợ ơi… là vợ!
Tuy miệng thì kêu vậy, nhưng anh vẫn vòng tay lên ôm xiết cơ thể của Lâm.
– Em muốn hay rượu muốn vậy cưng?
Không nói, tay Lâm vẫn tiếp tục công việc đầy ham muốn.
Vinh biết người yêu của anh đang nứиɠ, muốn được đυ. lắm rồi. Anh đẩy Lâm qua một bên, xoay người nằm úp xuống, hai chân dang rộng đúng tư thế. Một cái lỗ bé bé nằm giữa khe đít được bày hẳn ra sẳng sàng.
Vinh đưa tay với lấy típ gel bôi trơn đã được đặt nơi đầu giường. Anh định sẽ sử dụng nó tối nay để đυ. Lâm. Nhưng không nghĩ rằng mình lại là người phải cần đến nó.
Vinh tự tay kéo quần xuống, rồi dùng các ngón chân đẩy quần ra khỏi người. Cái mông tròn lũm, bong bóng dưới ánh đèn đang cố tình mời gọi.
Lâm chui đầu xuống, kê lưỡi kích ngay lỗ mà liếʍ, rồi ngoáy đầu lưỡi vào trong. Vinh thở dồn dập, co rút cả chân tay
– Chết anh…vợ ơi…..!!!
Đít Vinh cong lên với sức liếʍ ngoáy của Lâm. Thân thể mềm ra chỉ còn hơi để thở, không phải thở nữa, mà là rên ư ử như chú cún.