Anh Tường dừng xe tại một quán nước để nghĩ chân. Thằng Beny lật đật chạy đi giải quyết cái việc cấp bách của nó. Ai cũng thế. Nhưng với Beny, việc cấp bách đã làm cái mặt nó phê đơ đớ.
– Công nhận mắc cứng, đái thiệt là đã.
Nói xong nó nốc một tăng hết sạch lon bò hút.
Lâm quay qua hỏi:
– Đây là Phú Yên phải không anh hai?
– Ừ, đúng rồi. Nhưng mình đã đi gần hết đoạn Phú yên. Giờ này…thì cũng đã hơn 5 giờ chiều.
Vinh suy gẩm rồi tính
– Vậy là mình sẽ nghỉ ở Quy Nhơn một đêm. Hôm sau đi tiếp ra Huế.
Đến Quy Nhơn thì đã hơn 9 giờ tối. Nhóm nghỉ lại ở khách sạn Sài Gòn – Quy Nhơn. Phía sau Khách sạn, lại được nghe tiếng biển và gió.
Lâm nũng nịu với chồng bên khung cửa nhỏ nhìn ra biển
– Đến đây mà không đi thăm được mộ Hàn Mặc Tử kể cũng buồn. Nhưng đành để dịp khác thôi.
———————-
– Ừh, dịp khác đi vợ. Ghé qua chỉ thấy buồn thêm.
– Thơ của ổng lênh láng tình yêu và buồn quá. Một con người như vậy sao có thể sống lâu trong cái thế giới phù du này. Nhiều khi em thấy chúng ta giống như kẻ hành khất, đang dạo chơi trong cái thế giới này, rồi một lúc mõi chân kiệt sức và nằm yên giấc ngủ. Vì thế em sẽ yêu hết lòng, và sống hết mình với tình yêu mà em có được. Em không muốn phải hối tiếc bất cứ điều gì sau này, cho dù đó là hạnh phúc hay đau khổ.
Em yêu anh nhiều lắm!
Vinh ôm lấy hong, đặt chiếc cằm lên đôi vai của vợ
– Vợ của anh đa sầu đa cảm quá! Suy nghĩ nhiều quá!.
– Nhột quá đi nè. Râu của chồng gim vào da, nhột nổi gai ốc hết.
– Bởi vậy mới có người quằn mình rêи ɾỉ đó.
Lâm đưa tay ra sau, bóp lấy cu của chồng, thỏ thẻ
– Cái này mới chết vợ nè.
– Vợ anh mê lắm mà! Anh thích vợ anh cái gì cũng thật, không dấu diếm.
– Có gì phải dấu, phải ngại hả anh? Yêu thì nói yêu, thích thì nói thích, không nói sao anh hiểu em muốn gì!. Vả lại khi sướиɠ cùng chồng mà phải kiềm chế, giữ gìn thì em thấy giả dối sao ấy. Em muốn được chồng chơi thì em nói. Không cho em cũng moi thằng nhỏ của chồng ra phá cho đến khi nó cương cứng lên, xem chồng nhịn được không?
– Bởi vợ anh có tính cách nên chồng mới yêu, mới thương lắm lắm….
– Nịn vợ thấy sợ…..! Sao nó cứng ngắc rồi vậy chồng?
– Hỏi vậy mà hỏi được. Cái tay vợ cứ bóp nó hoài, hỏi sao không cứng?
Vinh lấy cái khối đang đội lên trong quần short của mình, cạ cạ vào đít vợ. Lâm bắt đầu thở mạnh.
Vinh rít môi, le lưỡi liếʍ cổ vợ. Đầu lưỡi ướŧ áŧ, nóng nhờn chạy đến đâu, thì da thịt bần bật đến đó.
Lâm vẫn không xoay người, mắt vẫn nhìn biển. Nhẹ nhàng thò tay vào khe giữa chiếc quần ngủ của chồng, một cái khe để kéo thằng nhỏ ra khi đái, lôi ©ôи ŧɧịt̠ đang cương cứng của Vinh lỏ hẳn ra ngoài, rồi cằm dài theo lòng bàn tay. Lâm cảm nhận được sức nóng của nó, cứng cả khối. Nó tuyệt vời, và đẹp quá chồng ạ. Lâm vẫn giữ trong tay như thế, trong im lặng, chỉ có hơi thở của Vinh là trở nên nặng nhọc.
Cứ tư thế bất động, Lâm lần ngón tay lên đầu khất, chạm ngay cái giọt nhờn nhờn đang rỉ ra từ đầu ©ôи ŧɧịt̠ của chồng. Lâm cười
– Lại rỉ nước nữa rồi. Chồng em sung ghê.
– Bây giờ mà có ngã ra bất tỉnh, ©ôи ŧɧịt̠ anh vẫn cứng ngắc chĩa lên. Em chơi trò với nó như vậy, bảo sao không cương mới lạ. Vợ da^ʍ!
– Cái mỏ chồng chu thấy mắc ghét, muốn cắn cho đứt quá!. Người gì mà nhìn đâu cũng thấy đáng yêu hết.
– Hạnh phúc quá đi! Vợ anh nói những lời ngọt ngào quá.
Chết con mất ông trời ơi!!!
– Em yêu anh lắm, Ông xã của em! Yêu đến nổi em cảm nhận được là quá mê anh thì đúng hơn. Nói yêu chồng, mà nhắm mắt lại vẫn thấy rộn ràng. Tim em vui nên nhịp đập mạnh hơn. Nếu chỉ cần anh rời khỏi em một ngày, cũng đủ để em khắc khoải vì nhớ.
– Vợ anh là tất cả của anh mà!.
Vinh đặt cằm trên vai vợ. Bên dưới, ©ôи ŧɧịt̠ anh vẫn nằm ấm áp trong bàn tay của Lâm.
– Biển! Hạnh phúc bên anh, em cũng có biển. Quắn quýt bên anh, em cũng có biển. Sau này nếu mà nhớ anh quá, em sẽ nhìn biển. Để thấy được anh, vẫn đang ôm em như thế này.
Vinh ôm chặt vợ xiết mạnh.
– Em không được nói bậy, kiên kỵ! Anh yêu em, sao để em một mình được chứ, vợ của anh!
– Cuộc đời đầy biến đổi, em cảm nhận được điều đó. Em đã từng cô đơn một mình, từng suy nghĩ rất nhiều về cuộc đời. Trước đây em thường lo sợ, không biết có tìm được tình yêu chân thật nào cho trái tim của em không. Rồi khi có được anh, em vẫn lại lo sợ, sợ sẽ mất anh. Mất anh không phải do anh không còn yêu em, mà sẽ có những điều xảy ra, chúng ta không thể nào biết trước được. Đây là điều mà em đã suy nghĩ rất lâu rồi.
Nhưng em tin vào duyên nợ. Nếu anh còn duyên nợ với em, thì không bao giờ anh hết yêu em và có thể rời xa em.
Lâm dụi đầu vào bờ vai chồng. Vinh hôn lên cổ, lên gáy vợ. Trong anh một nổi xúc động dâng tràn, khiến một vài giọt nước mắt cố kiềm nén bị rơi ra, rớt lên gáy vợ.
– Lần đầu tiên em thấy anh khóc đó, Ông xã!
– Tại em ghẹo anh, ăn nói lung tung!. Anh phải làm cho em kiệt sức, không còn hơi để nói bậy nữa.
– Để em xử chồng trước, xem ai nhanh hơn.
Lâm vừa nói vừa quay quắt người lại, ngoạm ngay lấy ©ôи ŧɧịt̠ Vinh, nút mạnh nơi đầu khất, khiến Vinh loạng choạng mất hướng.
– Gϊếŧ chết người………hứ……..
Vinh vừa nói đến chữ người thì nín bật, hứ lên một tiếng, ©ôи ŧɧịt̠ đang bị vợ nuốt đến tận cổ.
Vinh rên trong cổ họng
– Mỗi ngày mà em nút anh kiểu này, chắc anh không sống thọ nổi đâu vợ ơi.
– Kệ! Chết vì hạnh phúc trong tay vợ thì cũng đáng để sống phải không chồng yêu của em? he…he…he…
– Cái miệng vợ vừa ngọt lại vừa da^ʍ nữa. Anh không chết mới lạ đó!
Lâm cười hạnh phúc, năn niu lấy báu vật của chồng. Đưa ©ôи ŧɧịt̠ ngay mũi hít lấy mùi thơm đã trở nên quen thuộc. Nhưng rồi thình lình đứng dậy.
– Mới làm tơi bời hồi đêm, dưỡng sức đi anh. Làm quá cả hai vợ chồng mình bị đuối, không có sức để vui đâu.
– Ác dễ sợ. Phá cho nó cương lên rồi bỏ mặc. Vợ nhìn nó kìa, làm sao đây?
Côи ŧɧịt̠ của Vinh cứ giật giật
– Thì anh nhìn của vợ nè. Khác gì đâu, có đều muốn rách quần nữa là khác.
Lâm vừa nói vừa chĩa ©ôи ŧɧịt̠ về phía chồng. Vinh lựa ngay cơ hội, vã vào ©ôи ŧɧịt̠ Lâm một cái chát
– Ôi….Đau quá….! Chồng chơi mất dạy với em.
Lâm ôm lấy ©ôи ŧɧịt̠ mà vò. Côи ŧɧịt̠ từ từ mềm đi vì đau. Vinh biết thân chạy đến giường, nhảy lên lấy mền chùm kín.
Lâm nhào lên, đè ngay hong chồng ghị xuống. Vinh tưởng vợ sẽ bóp cu mình, nên ra sức lấy hai tay bụm hán lại. Nhưng lại không ngờ Lâm có chiêu khác, dùng hai bàn tay bóp lấy vυ' chồng xiết mạnh.
– Á…á….á……đau quá….tha cho anh….tha cho anh đi…mà …vợ ơi….!!!
– Không tha! Biết lợi hại của vợ chưa?
– Biết….biết…rồi…….tha cho anh đi…..!
Lâm buông tay ra, hai bên vυ' của Vinh giờ đây sưng đỏ như hai cái nấp bánh khọt. Vinh gần như mếu.
– Vợ ác quá…!
– Vậy mới nhớ vợ. Sao này biết đâu vì nhớ em, anh sẽ tự bóp cho mình đau…
– Lại nói bậy nữa, em lúc nào cũng bên cạnh anh. Em không thể rời xa anh được đâu. Đừng hòng! Anh sẽ bám lấy em suốt đời này không nhả ra đâu.
Vinh ôm lấy vợ, đôi vợ chồng ôm chặt lấy nhau. Hơi nóng của sự sống, tiếng đập của hai quả tim đang hòa nhau từng nhịp một. Nhịp yêu thương trao đi, và nhịp nhận về hạnh phúc.
– Sinh ra là để thương yêu nhau, chăm sóc cho nhau. Sẽ không bao giờ ai làm khổ ai cả, em biết không!. Hãy tin ở anh, không bao giờ anh phụ tình yêu của vợ. Còn ai có thể yêu anh hơn vợ của anh nữa chứ!