Tiên Nghịch Nhị Bản

Chương 34: Chạy trối chết

"Không cần nghĩ, đan là do ta nhặt, phía nam bình nguyên có một cái Kết Đan động phủ, bên trong đan dược vô số, linh điền cũng là một mảnh thuần thục..Nhưng mà hiện tại có quá nhiều kẻ nhòm ngó, bọn chúng đang cật lực phá trận, có điều vị Kết Đan kia là Đan Trận song tu kết giới hắn làm ra không phải dễ phá như vậy...Chỉ Điểu gia ta mới có thể xuất nhập tùy ý!".

Hắc Điểu cùng Diệp Bất Phàm giống như tâm thần tương liên, rất nhanh liền biết được cách cục, lúc này ha hả cười một bộ hết sức cao hứng...Vừa nói hai mắt linh động xoay chuyển, âm thầm tính kế.

"Quả nhiên!" Hàn Cao vừa nghe liền phấn chấn, đối với động phủ Kết Đan đã tồn tại lâu bên trong năm tháng hắn tự tin bản thân chỉ cần xuất một ít công phu liền phá được, nhưng mà hiện tại tin tức lộ ra khiến cho quá nhiều người nhòm ngó, thay vì tốn công chẳng thà mượn lực con chim kia.

Cảm giác Trúc Cơ yêu thú nhưng giống như cũng không được thông minh cho lắm.

"Ngươi có thể mang ra nhiều một chút?" Hàn Cao liếc mắt nhìn Hắc Điểu, mỉm cười một cái thanh âm hết sức ma mị, Hắc Điểu vừa nghe liền không khỏi rùng mình.

"Cũng được! Điểu gia xưa nay làm chim dễ gần, cùng các ngươi xem như có duyên gặp mặt, nhưng mà các ngươi tặng lửa Điểu gia đã dùng rồi, ta tặng đan các ngươi cũng nên dùng, như vậy mới là bằng hữu..Mà ta, đối xử với bằng hữu chưa từng tiếc cái gì!". Hắc Điểu nhàn nhạt nói, hào tình vạn trượng giống như muốn ôm thiên hạ vào lòng, giống như thế gian hết thảy đều là bạn.

"Con chim này hư đầu...Ngốc rồi!" Mấy tên thanh niên nói thầm trong lòng cũng không thèm suy nghĩ nhiều liền ném thẳng Chí Tôn Bạo Dục Đan vào miệng, đan Tử Thần mà bọn hắn say sưa giống như Bổ Huyết Đan thật sự vậy.

"Vị tiểu huynh đệ này..Đan của ngươi!" Hắc Điểu ném cho Hàn Cao một viên, làm xong nghiêng đầu ngóng nhìn, ánh mắt mang theo khích lệ.

"Tốt!" Hàn cao bắt đan liền ném thẳng vào miệng nhưng trong mắt hắn cùng lúc nhiều ra một mạt thâm thúy.

Lúc này.

Bốn tên thanh niên vừa nuốt đan chưa kịp trôi khỏi cổ lập tức bị kinh khủng dược lực trực tiếp khống chế, sát na hai mắt đỏ rực, cả người giống như nổi ra thêm một tầng cơ nhục, cuồn cuộn cơ nhục theo tiếng gầm kỳ dị phát ra từ miệng cũng kịch liệt rung rung...

"Anh..Anh..!"

Giống như hóa thành dã thú, bọn hắn một chọi một trực tiếp lao vào quấn lấy nhau..Bốc sạch y phục tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hoang dã.

"Anh..Anh..A!"

Hàn Cao nhếch môi cười, nhìn cũng không thèm nhìn khung cảnh trầm cảm trước mặt mà lạnh nhạt buông khí cơ khóa lấy Hắc Điểu, nhếch môi chầm chậm nói:"Một con chim mà thôi, chỉ kẻ ngốc mới tin ngươi..Ta vừa nhìn liền biết ngươi cùng tên kia có vấn đề..Đan càng có vấn đề, cho nên hoặc là đem toàn bộ đan dược, linh dược chỗ động phủ kia giao ra, hoặc là..Ngươi cùng hắn..Chết!".

"Không phải ngươi nuốt rồi sao?" Hắc Điểu âm trầm bất định hỏi, giống như bắt đầu hoảng sợ, vũ mao xù lên cả người run run bay về phía sau tách ra một khoảng chằm chằm nhìn Hàn Cao.

"Ngươi chung quy cũng chỉ là yêu thú, làm sao hiểu được thủ đoạn tu sĩ nhân loại..Ta thực nuốt nhưng lại phong ở cổ họng..Hàn mỗ một đời thiên kiêu nếu như hôm nay bị một con chim lừa, há chẳng phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ sao?!" Nói một chỉ điểm vào yết hầu lập tức viên Chí Tôn Bạo Dục đan nguyên vẹn trôi lên đi ra khoang miệng, nhưng mà chưa đợi cho hắn kịp đắc ý, đúng lúc này một cái thanh âm lạnh băng mang theo xảo quyệt bỗng nhiên vang lên.

"Thiên kiêu sao..Ghê gớm lắm sao? Chẳng phải vẫn bị Điểu gia lừa..!".

"Bạo!"

Một chữ giống như nhấc lên oanh thiên chi lực ở trong vòm họng Hàn Cao nổ vang, ở trong não hải hắn nổ tung, một âm chỉ sợ cả đời về sau triệt để hóa thành bóng ma..

Hàn Cao cao ngạo thiên kiêu chi thế, cao ngạo đầu óc hơn người, hôm nay liền là ngã rẽ cuộc đời hắn, mà hết thảy đều do một con chim làm ra.

"Ngươi..Ngươi!" Hàn Cao kinh khủng hét lên một tiếng, không khống chế được nuốt vào một ngụm mà Chí Tôn Bạo Dục Đan hóa thành phấn bụi tỏa ra dược lực càng thêm khủng khϊếp, lúc này dược lực hóa thành một cỗ giống như Hỏa Diệm tại não hải Hàn Cao ngập trời bộc phát..

Hắn hai mắt đỏ rực, cả người lửa nóng, cương dương chi khí tựa hồ muốn phá thể mà ra, nhưng không hổ danh thiên kiêu tại trong chớp mắt Hàn Cao vẫn đủ tỉnh táo khống chế tâm thần, một ngón trực tiếp điểm lên mi tâm, tại đó bỗng nhiên có lóng lánh chi quang tràn ra, quang mang này mang theo thanh thoát, mang theo một cỗ giống như có thể tịnh hóa hết thảy.

Nhưng mà Chí Tôn Bạo Dục Đan do Diệp Bất Phàm sáng tạo chính hắn cũng chưa từng nghiệm qua chỉ biết đan này uy lực ghê gớm ngay cả Nguyên Anh đại năng chỉ sợ cũng không khống chế được, chưa nói tới đã bị Hắc Điểu động tay chân dùng Linh Văn khắc ấn kích nổ, mà đan khí trực tiếp đi vào cơ thể dược lực tăng thêm mấy phần.

Mặc kệ Hàn Cao có thủ đoạn gì, mặc kệ đạo quang mang tại mi tâm lóng lánh đang điên cuồng tịnh hóa, lúc này giống như đêm đuổi ngày ánh sáng bị bóng tối nuốt gọn, trước khi tròng mắt trợn to hắn chỉ kịp hét lên một tiếng thảm liệt.

"Xuân Dược!".

Tiếp theo giống như đồng bạn, tại cổ họng "Anh..Anh!" Nỉ non, giống như thèm khát cái gì.

Hàn Cao nhìn quanh một vòng, tâm thần đã bị chi phối triệt để, lúc này có thể coi như khống chế, cũng có thể gọi là bản năng, một loại bản năng đơn thuần hoang dã.

Hàn Cao hướng chỗ đồng bạn đang vật lộn gầm nhẹ lao tới, nhấc tay liền ném một tên đồng thời ôm lấy một tên cứ thế quấn lấy ở trên mặt đất vật lộn kêu gào.

Mà lúc này đang trọng thương Diệp Bất Phàm dưới Diệp Lục ấn ký tỏa ra thanh khí trị liệu bỗng nhiên mở mắt.

Cái nhìn đầu tiên hết sức mờ mịt, cứ xem như không thấy nhưng từ đầu tới cuối hắn đều nghe được cho nên rất nhanh đã nhìn ra tình huống, đối với Hắc Điểu, Diệp Bất Phàm phức tạp gật đầu một cái..Trầm mặc không nói.

"Diệp Tử! Ngươi không sao a! May mà vi huynh đến kịp, bằng không thì..!" Hắc Điểu nhỏ nhẹ nói, mang theo quan tâm bay tới đậu trên vai Diệp Bất Phàm ngó nghiêng nhìn, giống như muốn xem đối phương có còn nguyên vẹn hay không, nhìn thân ảnh kia đầy máu cả người chật vật không chịu được chỗ sâu đáy mắt Hắc Điểu vậy mà bỗng nhiên nóng hổi.

Một giọt nước mắt vô thanh vô thức chảy xuống, không phải nhân loại, nhưng nước mắt kia là bằng hữu đối với nhau thực lòng thương cảm.

"Không sao!" Diệp Bất Phàm ôn nhu nói, nội tâm cũng triệt để bị lay động, thời điểm hắn ở giữa sống chết là đối phương cứu hắn, nhìn thấy hắn thê thảm liền đau lòng đổ lệ..

Khắc này khúc mắc tiêu biến, ở giữa bất đồng trực tiếp xóa bỏ.

"Bọn hắn nên xử lý thế nào?" Hắc Điểu kích động nhìn tràng cảnh thảm liệt trên mặt đất, nhìn Hàn Cao giống như vừa rút ra vật gì đâm vào mông thanh niên đồng bạn để cho đối phương thét lên một tiếng bén nhọn..Nghiêng đầu hỏi.

"Gϊếŧ!" Diệp Bất Phàm lạnh băng đáp, khắc này Sát Lục lại lên, tay nắm bát phẩm trường kiếm dứt khoát một chém.

Nhất kiếm liền để cho hai tên thanh niên đang quấn lấy nhau hình thần câu diệt.

Nhất kiếm chém bay đầu Trúc Cơ chi thân.

Kiếm không dính máu, bất động thanh sắc.

Nhưng mà lúc này gần như ngay lập tức bầu trời xa xôi vọng lại một tiếng thê lương gầm thét, theo đó hư vô phút chốc phong vân vũ động giống như Diệt Thế chi kiếp buông xuống.

"Lại dám gϊếŧ đệ tử lão phu...Ngươi chạy cho nhanh, chạy khỏi Đông Hoang bằng không..Ngươi, cả nhà ngươi..Tông môn ngươi..Bồi táng!" Thanh âm này không kém thiên lôi, ở tứ phương nổ vang càng ở đại não Diệp Bất Phàm nổ tung khiến cho hắn phun ra đầy miệng máu tươi cả người giống như muốn trực tiếp chia năm xẻ bảy.

"Là Nguyên Anh đại năng dùng nhân quả truy tung!" Diệp Bất Phàm kinh khϊếp nói nhỏ, sau khi lau đi máu tươi nuốt vào một viên đan dược liền mang theo Hắc Điểu phóng như điên về phía trước.

Hắn minh bạch, tai kiếp này vô phương hóa giải.

"Nếu như có thể quay lại..Ta có nên chém Hàn Cao kia?" Diệp Bất Phàm vừa chạy vừa lẩm bẩm tự nói.

"Vẫn!" Hắn tự đáp hắn.

Trúc Cơ truy sát hắn có thể tại phút chót lật thuyền, nhưng mà Nguyên Anh kỳ...

"Nguyên Anh đại năng không giống với Hỏa Thánh Ma Viên..Dùng đan vô dụng cho nên hiện tại chỉ có hai con đường, hoặc quay trở về mượn tông môn che chở..Hoặc chạy đến chỗ kia..Đông Hoang cấm khu, Vô Biên Hải.

Cái thứ nhất không khả thi, tông môn cách quá xa mà Nguyên Anh đại năng truy tung chỉ cần mấy canh giờ Thuấn Di là có thể đuổi kịp..Cái thứ hai, mặc kệ trùng điệp nguy cơ, hiện tại chỉ còn con đường này!" Diệp Bất Phàm thầm nói, ở dưới uy áp Nguyên Anh khóa chặt tốc độ của hắn vốn chậm càng thêm chậm.

"Ta cảm nhận được một cỗ áp bách sau lưng..Diệp Tử, hiện tại ta có một chỗ này có thể tranh thủ an toàn..!" Hắc Điểu vốn linh tuệ rất nhanh liền nhận biết, lo lắng nói nhỏ bên tai.

"Chỗ nào!" Diệp Bất Phàm hỏi.

"Hỏa Trì Khâu Sơn, địa phương ta ra đời ở đó có một chỗ gọi Thương Mang động..Bên trong có một tôn Bạch Hổ tu vi sâu không lường được, chính hắn giúp ta dùng một chiếc gương đồng soi thấu quá khứ...Hắn nhất định bảo hộ chúng ta an toàn...Lão cha ta là bằng hữu của hắn, một đầu tuấn tú phi phàm Hạc Trọc Lông!".