Trương Quế Phương viết xong đơn thuốc, giao đơn thuốc cho Thẩm Tu Tề đến hiệu thuốc bốc thuốc, Thẩm Tu Tề cầm đơn thuốc đi hiệu thuốc, bệnh viện phụ trách sắc thuốc, sau khi sắc thuốc xong, chia làm mấy túi đựng lại, mỗi lần uống lấy một túi ra, cho vào nước nóng đun nóng là có thể uống.
Thẩm Tu Tề chuẩn bị thuốc xong sớm trở về, thấy trong phòng làm việc chỉ có một mình Trương Quế Phương, liền hỏi: "Thím Hai, nhã nhã đâu?"
Trương Quế Phương từ trong bệnh án ngẩng đầu lên, "Con bé đi toilet rồi."
Thẩm Tu Tề liền đặt thuốc xuống, ngồi ở ghế bên cạnh chờ.
Trương Quế Phương nói với anh: "thím cảm thấy tình cảm của hai đứa hình như trở nên tốt hơn, lần đầu tiên thím thấy cháu đưa con bé về nhà cũ, lúc ấy hai đứa vừa mới kết hôn, tình cảm không tốt như bây giờ, thấy hai đứa bây giờ như vậy, thím cũng yên tâm. Thím vẫn luôn cảm thấy cháu vẫn còn bé, không ngờ bây giờ cũng đã kết hôn."
Thẩm Tu Tề nở nụ cười, "Nói cứ như cháu vẫn còn là trẻ con vậy."
Trương Quế Phương nói: "Trong mắt thím, cháu mãi mãi là trẻ con."
Thẩm Tu Tề nói: "Thím hai, cháu đã kết hôn mấy tháng rồi."
Trương Quế Phương gật đầu nói: "Là hai người kết hôn, lần này cháu mang Nhã Nhã đến, là định có con đi, nhưng Nhã Nhã hiện tại thân thể không tốt lắm, vẫn là chờ con bé điều dưỡng thân thể tốt hơn một chút, muốn có con cũng không muộn."
Thẩm Tu Tề nghe vậy nhíu mày, "Thân thể Nhã Nhã không thành vấn đề chứ?"
Trương Quế Phương nhìn bộ dáng của hắn, thật đúng là quan tâm săn sóc lão bà của hắn, cười nói: "Nhìn cháu khẩn trương chưa kìa, không có vấn đề gì lớn,cháu không cần lo lắng, chỉ cần trở về hảo hảo dưỡng bệnh, uống thuốc đúng hẹn, điều trị một thời gian liền tốt rồi."
Thẩm Tu Tề rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy là tốt rồi."
Anh vẫn rất lo lắng cho cô.
Tô Nhã Nhã đi toilet xong trở về, vừa đi tới cửa đã nghe được chuyện Thẩm Tu Tề và Trương Quế Phương đang nói.
Trương Quế Phương vẫn tiếp tục nói: "Chờ điều trị tốt thân thể Nhã Nhã, hai đứa sinh thêm một đứa bé mập mạp. Nếu công việc quá bận rộn, không chăm sóc được con,thím có thể chăm sóc con cho cháu."
Thẩm Tu Tề khẽ cười một tiếng, nói: "Anh họ cháu không sinh con, thím liền đem chủ ý đánh lên người cháu, thím muốn có cháu liền về nhà tìm anh họ sinh đi."
Trương Quế Phương cũng đi theo cười rộ lên, chỉ vào hắn nói: "hai cái đứa này a thật muốn đánh hai đứa" chỉ chớp mắt, chứng kiến ở cửa giống như có một bóng người, bà vội vàng sửa lại miệng nói: "Nhã Nhã đã trở lại"
Tôn Nhã Nhã nghe được thanh âm của nàng, không tiện lại tiếp tục đứng ở cửa, đành phải cười đi vào, nói: "thím hai, hai người đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"
Trương Quế Phương cười nói: "Tùy tiện tâm sự mà thôi, Tu Tề nói cháu không thích uống thuốc, nhưng vì thân thể tốt, vẫn phải uống. Uống xong đợt trị liệu này lại đến tìm thím, thím khám lại cho cháu. Đây đều là vì tốt cho mình. Phụ nữ chúng ta a, phải tự mình yêu quý mình, đàn ông căn bản không hiểu những thứ này."
Thẩm Tu Tề ở bên cạnh không vui, "Thím Hai, cháu còn đang ngồi đây, thím cứ nói chuyện với vợ cháu như vậy, nếu dạy hư vợ cháu, lỡ như trở về Nhã Nhã không để ý tới cháu thì sao? Thím có thể bồi thường vợ cho cháu không?"
Trương Quế Phương cười rộ lên, chỉ vào Thẩm Tu Tề nói: "Nhìn xem, vẫn không thể nói cháu hai câu" bày ra một bộ tức giận dáng vẻ đối với hắn khoát khoát tay nói:"Nhanh mang theo lão bà của cháu về nhà đi, miễn cho ta đem Nhã Nhã dạy hư."
Ai ngờ Thẩm Tu Tề thuận thế "Ai" một tiếng, "Đó là đương nhiên" đưa tay nắm tay Tô Nhã Nhã, nói lời tạm biệt với Trương Quế Phương, "Vậy chúng cháu đi đây, thím Hai."
"Đi đi." Trương Quế Phương bày ra một bộ ghét bỏ hắn, phất phất tay đuổi hắn đi nhanh lên, giống như không muốn nhìn hắn thêm một cái nào nữa.
"Thím Hai, chúng cháu đi đây. "Tô Nhã Nhã ngoan ngoãn chào tạm biệt Trương Quế Phương.
"Nhớ về nhà uống thuốc."Trương Quế Phương rất có hảo cảm với cô, lúc cô đi cũng không quên dặn dò cô phải uống thuốc.
Tô Nhã Nhã có già mồm cãi láo cũng không có cách nào làm nũng trước mặt Trương Quế Phương, người ta nói thế nào cũng là vì tốt cho cô, liền ngoan ngoãn gật đầu nói: "Cháu biết rồi, thím Hai."
"Ngoan, rảnh rỗi về nhà chơi. "Trương Quế Phương nói.
Tô Nhã Nhã nói: "vâng."
Ánh mắt Trương Quế Phương nhìn Tô Nhã Nhã càng thêm từ ái, cười đưa mắt nhìn bọn họ lên xe, nhìn xe đi xa mới trở về.
Ngồi trên xe trở về, Thẩm Tu Tề vừa lái xe vừa nói: "Thím Hai rất thích em."
Tô Nhã Nhã cười khanh khách nói: "Đương nhiên rồi, em đáng yêu như vậy."
Thẩm Tu Tề nghiêng đầu nhìn cô một cái, Tô Nhã Nhã tươi cười ngọt ngào, lộ ra hai quả lê nhỏ đáng yêu bên má, cực kỳ xinh đẹp, thật đúng là có tư cách tự mạn.
Lái xe về đến nhà, Thẩm Tu Tề đem thuốc từ bệnh viện mang về nhắc tới phòng bếp, Tô Nhã Nhã đi theo phía sau hắn vòng vo, năn nỉ nói: "Có thể không uống không?"
Thẩm Tu Tề lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, "Chính em đã đồng ý với thím Hai."
"Ông xã~"Tô Nhã Nhã làm nũng, bàn tay nhỏ bé kéo tay áo anh.
Thẩm Tu Tề trầm mặt nói: "em gọi ông trời cũng vô dụng, thuốc nhất định phải uống.
Tô Nhã Nhã bĩu môi.
Thẩm Tu Tề lấy tay nhéo cô một cái, giễu cợt nói: "Trèo cao hơn một chút, cũng có thể treo tương."
"chai tương".
Tô Nhã Nhã đành phải thu cái miệng đang vểnh lên lại.
Thẩm Tu Tề cười khẽ một tiếng, xoay người mở tủ bát ra, từ trong tủ bát lấy ra một cái bát lớn, bỏ nước nóng vào, lấy túi thuốc từ trong túi nilon ra, bỏ túi thuốc vào trong nước nóng đun một hồi, đợi đến khi thuốc trong túi thuốc không còn nóng nữa, có thể uống, hắn đổ nước nóng đi, lấy kéo cắt túi thuốc ra một ngụm nhỏ, đổ nước thuốc đen thui vào trong bát.
Tô Nhã Nhã đứng ở bên cạnh, ngửi thấy mùi thuốc đắng, vội vàng lấy tay che mũi miệng, "Thật muốn ói."
Thẩm Tu Tề liếc nhìn cô một cái, thấy cô nhăn nhó, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng đem chén thuốc trong tay ra xa một chút, Tô Nhã Nhã mới thở ra một hơi thật lớn.
Thẩm Tu Tề bất đắc dĩ nhìn cô, "Chính em đã nói với thím Hai sẽ uống thuốc thật tốt, vì sức khỏe tốt, đây chính là cam đoan của em, vậy tôi gọi điện thoại cho thím Hai, nói em không chịu uống thuốc, dứt khoát đến bệnh viện của thím ấy nằm viện là được rồi."
Tô Nhã Nhã thấy anh làm bộ muốn lấy di động, vội vàng giữ chặt anh, "Anh đừng, đừng gọi điện thoại cho thím Hai."
Tuy rằng cô và Trương Quế Phương chỉ ở chung một hai giờ chiều, nhưng cô nhìn ra được, Trương Quế Phương là một người thật sự rất tốt, cũng thật lòng thích cô, cô không muốn Trương Quế Phương biết chuyện cô không uống thuốc mất hứng, cô vẫn muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt trưởng bối.
Thẩm Tu Tề thở dài, thật sự là không có biện pháp với cô, anh đưa tay ôm cô đặt lên bàn, hôn trán cô một cái, ấm áp dỗ dành cô, " bà cô của anh, rốt cuộc sao em mới chịu uống thuốc?"
"Em sợ đắng."Tô Nhã Nhã cúi đầu nói.
Thẩm Tu Tề nâng đầu cô lên, nhìn cô nói: "Vậy thêm đường cho em."
Tô Nhã Nhã khẽ ừ một tiếng.
Thẩm Tu Tề liền đi qua tủ bát tìm được bình đường trắng, múc hai muỗng lớn đường trắng bỏ vào trong thuốc, lại lấy thìa quấy một chút, rồi bưng thuốc đến trước mặt Tô Nhã Nhã, "Lần này có thể uống rồi."
Tô Nhã Nhã nhíu mũi, thật đắng, lông mày rối rắm, sắp thắt lại rồi.
"Uống nhanh lên, uống lạnh càng đắng."Thẩm Tu Tề thúc giục:"Nếu em ngoan ngoãn uống thuốc, anh sẽ mua quà cho em."
Tô Nhã Nhã bỗng nhiên có một loại cảm giác khi còn bé, khi đó cô cũng sợ uống thuốc đắng, tuyệt không uống được, ba Tô liền dỗ dành cô nói: "Con uống thuốc đi, ba sẽ mua kẹo cho con ăn."
Phải biết rằng khi đó thu nhập trong nhà rất ít, mỗi một phân tiền đều có chỗ nên tiêu, mua viên đường cho cô là chuyện rất không dễ dàng, cuối cùng cô vì có được đường, sẽ chịu đựng khó chịu uống thuốc.
Tô Nhã Nhã mở to mắt hỏi Thẩm Tu Tề, "Anh mua quà gì cho em vậy?"
Thẩm Tu Tề nhìn cô, thầm nghĩ phải có phần thưởng mới có động lực, nói: "Em muốn quà gì, anh sẽ mua quà đó cho em."
"Oa, anh hào phóng như vậy sao? "Tô Nhã Nhã giật mình nói.
Thẩm Tu Tề nhéo má cô một cái, "Anh keo kiệt với em lúc nào?"
"Cũng đúng."
Tô Nhã Nhã gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu nhìn hắn nói: "Anh có thể trực tiếp cho em tiền không, em cầm tiền rồi, muốn cái gì thì tự mình đi mua."
Thẩm Tu Tề nghe vậy, dùng ánh mắt quan sát cô, "Em rất thiếu tiền sao?"
Trong lòng Tô Nhã Nhã hoảng hốt, vội vàng khoát tay nói: "Cũng không có, chỉ là muốn anh trực tiếp cho tiền thôi mà."
Thẩm Tu Tề buồn cười một tiếng, nhéo má cô, "Sao em lại tham tiền như vậy?"
Tô Nhã Nhã liếc anh một cái, không giống dáng vẻ tức giận, lắc lắc hai cái chân mảnh khảnh, làm nũng nói: "Đúng vậy, em chính là tiểu tham tiền."
Thẩm Tu Tề ha hả cười, "Vậy em uống một chén thuốc cần bao nhiêu tiền a, cho em một nghìn tệ một chén có đủ hay không?"
Tô Nhã Nhã tính toán một chút, dựa theo lời của thím hai, cô phải uống thuốc rất lâu, liền tính ít nhất cũng phải ba tháng, một ngày ba chén thuốc chính là ba nghìn tệ,một tháng chính là chín mươi vạn, đây cũng không phải là số tiền nhỏ, liền phi thường sảng khoái nói: "Được."
"Được rồi. "Thẩm Tu Tề trực tiếp bưng chén thuốc tới, cưng chiều nói:" Tiểu tham tiền, uống đi."
Tô Nhã Nhã liếc mắt nhìn nước thuốc đen tuyền trong bát, một mùi vị cay đắng truyền vào mũi, thật sự rất khó ngửi, cũng không dễ uống, nhưng nể tình tiền, nhịn.
"Em uống."Tô Nhã Nhã hạ quyết tâm, nhận lấy chén thuốc trên tay Thẩm Tu Tề, một tay nhéo mũi, một tay bưng chén thuốc, cúi đầu hăng hái thêm tinh thần, uống từng ngụm từng ngụm thuốc.
Thẩm Tu Tề nhìn cô uống thuốc, khóe miệng lộ ra nụ cười hài lòng.
Thẳng đến khi uống xong một chén thuốc, Tô Nhã Nhã mới thở dài một hơi, đem chén đặt vào trong tay Thẩm Tu Tề, giống như một con thỏ nhảy xuống bàn, kêu la "Thật đắng a thật đắng a" liền nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bếp, đi vào phòng khách tìm kẹo ăn.
Phía sau truyền đến tiếng cười trầm trầm của Thẩm Tu Tề.
Tô Nhã Nhã nhớ lần trước Vương Văn Hạo tặng kẹo sữa còn có một hộp, đặt ở trong phòng khách, cho đến khi cô nhét kẹo sữa vào miệng, vị ngọt của kẹo sữa tan ra trong miệng, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Lúc này điện thoại di động truyền đến một tiếng nhắc nhở, Tô Nhã Nhã cúi đầu trượt màn hình điện thoại di động, mở wechat ra xem, là Thẩm Tu Tề chuyển khoản cho cô 100 nghìn tệ, nội dung chuyển khoản viết: " thưởng uống thuốc tốt."