Xuyên Thành Cô Vợ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 12

Ban đầu Chu Bội Vân nói cũng sẽ cùng nhau đi ăn cơm, ai mà biết Chu Bội Vân sẽ đang lúc trên đường nghe điện thoại, là một nghệ sĩ thuộc quản lý của chị ta tên là Tiểu Hinh xảy ra chút vấn đề, chị ta phải nhanh chóng chạy về công ty xem, Cho nên, cuối cùng chỉ có Vương Văn Hạo với Tô Nhã Nhã cùng đi ăn cơm.

Vương Văn Hạo mang theo Tô Nhã Nhã đi tới một nhà hàng, ở trong đô thị phồn hoa một cái không chớp mắt ngõ nhỏ, trang trí rất cổ kính, bàn ghế bát trà, đều là phỏng chế theo thời cổ đại.

"Nhà hàng này, làm đồ ăn hương vị đều rất tốt, tôi đã tới vài lần rồi, Nhã Nhã, cậu ăn qua là sẽ biết, chắc chắn cậu sẽ thích hương vị của nơi này."

Rõ ràng là ông chủ của nhà hàng này quen biết với Vương Văn Hạo, lúc Vương Văn Hạo mang theo các cô vừa đi tới đây, ông chủ đã thân thiện mà đi ra đón tiếp, cười chào hỏi cùng với Vương Văn Hạo, mang theo bọn họ đi tới phía sau phòng riêng.

Tới bên trong phòng riêng ngồi xuống, ông chủ đã làm người phục vụ tới phục vụ nước trà, hỏi Vương Văn Hạo bọn họ muốn ăn cái gì, Vương Văn Hạo cầm thực đơn đưa cho Tô Nhã Nhã, trưng cầu ý kiến của Tô Nhã Nhã. "Nhã Nhã, em muốn ăn cái gì, chính mình gọi đi."

Tô Nhã Nhã nhận lấy thực đơn nhìn thoáng qua, ngay lập tức đã bị giá cả trên thực đơn làm cho sợ hãi rồi, cái này căn bản là không phải dùng bữa, mà là hoàn toàn ăn tiền.

Nhìn xem giá cả này một chút, một cái đậu ngự rau muống, đều đã 55 tệ ở ngoài chợ bán thức ăn hai tệ là đã có thể lấy một đống rau muống. Còn có cái này là cái gì, thịt muội trứng hấp mà thôi, đã phải 85 tệ, bán đắt như vậy, cái này trứng hấp là trứng rồng sao? Hay là thịt muội này là thịt long? Tô Nhã Nhã tiếp tục lật phía sau thực đơn, đằng sau đồ ăn giá cả lại càng đắt hơn, một món đồ ăn cô cũng không dám gọi, thật sự là vượt qua những giá cả đồ ăn mà cô biết.

Đang lúc trong lòng cô đang chửi thầm lên cái nhà hàng này giá cả đồ ăn cũng đắt quá đi, lại nghe thấy Vương Văn Hạo ở bên cạnh nói: " đồ ăn ở nhà hàng này mùi vị tốt, giá cả cũng rất hợp lý, một chút đều không đắt, ăn qua là biết, đồ vật là vượt qua giá trị của nó."

Tô Nhã Nhã nhìn anh liếc mắt một cái, làm sao lại cảm thấy được cô nghĩ những đồ ăn này rất đắt? Chẳng lẽ anh ta có thuật đọc tâm hả?

Vương Văn Hạo tự nhiên là không có thuật đọc tâm, chẳng qua là anh ta nhìn thấy Tô Nhã Nhã vẫn luôn không có gọi món ăn, còn tưởng là cô ngại những món ăn này không ngon, giá cả rẻ như vậy không vào được mắt của cô, mới có này vừa nói.

Rõ ràng Tô Nhã Nhã đã hiểu sai ý của anh ta rồi, nhưng mà đã ngồi ở nơi này rồi, không gọi món ăn cũng không được, cho nên cô liền gọi hai món cô thích ăn, giá cả hơi rẻ một chút.

"Được rồi." Tô Nhã Nhã cầm thực đơn trả lại.

"Từng đây là được rồi?" Vương Văn Hạo hướng về phía cô nhìn qua, "Em thích ăn cái gì liền gọi cái gì? Gọi nhiều một chút cũng không sao."

Tô Nhã Nhã cười cười: "Em muốn bảo trì dáng người."

Vương Văn Hạo liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới một cái. "Em lại không mập, gầy như vậy, phải ăn nhiều một chút."

"Ngày mai em phải quay chụp quảng cáo, còn ăn nhiều kẹo sữa như vậy, thể trọng chắc chắn sẽ tăng lên, vì muốn lúc lên hình đẹp, yêu cầu hơi khắc chế một chút." Tô Nhã Nhã tìm một lý do vô cùng thích hợp.

Nhưng mà, sự thật cũng đúng là như vậy, làm minh tinh đều phải cố gắng bảo trì dáng người thật tốt, mới có thể lúc lên hình đẹp, Vương Văn Hạo đối với cái này tỏ vẻ là có thể hiểu được, cho nên cũng không hề miễn cưỡng Tô Nhã Nhã nữa, chính mình lại gọi thêm vài món thức ăn, sau đó cầm thực đơn đưa cho người phục vụ.

Trong lúc đợi đồ ăn lên, Vương Văn Hạo cùng Tô Nhã Nhã liền nói tới chuyện lúc còn ở tiểu học, "Lúc học tiểu học, em là lớp phó ban thể mỹ của lớp chúng ta, cũng là con gái lớn lên xinh đẹp nhất, ca hát khiêu vũ mọi thứ đều biết làm, mọi người đều rất là thích em, lúc ấy anh có ngồi ở đằng sau em. Mỗi ngày em đều sẽ buộc cao cao đuôi ngựa, sau đó anh còn nghịch ngợm đi bứt tóc của em, em còn nhớ rõ không?"

Tô Nhã Nhã: "......"

Nói thật là cô thật sự không nhớ rõ, thân thể của nguyên chủ hình như cũng không lưu lại ký ức lại cho cô. Thân thể của nguyên chủ xinh đẹp như vậy, ở trong trường học người thích cô là có rất nhiều, có chút nghịch ngợm nam sinh muốn làm cho cô chú ý, đi bứt tóc cô, còn đùa cô nữa, cố ý làm trò đùa dai với cô, hoặc là có người sẽ đối với lấy lòng, mua đồ vật cho cô, chuyện như vậy chắc chắn là xảy ra thường xuyên, người đối xử tốt với cô quá nhiều, cô cũng không phải ai mà nhớ rõ tất cả mọi người, cho nên Vương Văn Hạo chính là thuộc về một trong những người không nhớ rõ đó.

Vương Văn Hạo nhìn cô không có phản ứng gì, trên mặt lộ ra nho nhỏ mất mát nói: "Thì ra cậu đều không có nhớ rõ."

"A...... Trí nhớ của tôi không tốt lắm." Tô Nhã Nhã thẳng thắn tìm một cái lấy cớ như vậy. "Cậu cũng biết là đều đã sắp mười năm trôi qua."

"Cũng đúng, dù sao thì sau khi học xong lớp 6 học kỳ 1 mình liền chuyển trường đi rồi, cách xa nhiều năm như vậy, không nhớ rõ cũng thật bình thường." Vương Văn Hạo tự tìm mặt mũi về cho chính mình.

Đồ ăn nhanh chóng đã được bưng lên, Tô Nhã Nhã vừa thấy đồ ăn để ở trên bàn, tất cả đều là món cô thích, không nhịn được có chút ngạc nhiên.

"Đây toàn bộ là món cậu thích ăn, ăn nhiều một chút." Vương Văn Hạo nói.

Đối với ánh mắt nhìn qua của Vương Văn Hạo, trong lòng Tô Nhã Nhã có chút hoảng sợ, cô nhớ rõ cô chỉ gọi có hai món ăn, về sau đều là món Vương Văn Hạo gọi. Cho nên nói, Vương Văn Hạo thích cô đến nỗi ăn cái gì đều biết hết, người này cũng biết trêu ghẹo quá đi!

Nếu người đàn ông này, thật sự chỉ là nghĩ coi cô trở thành bạn học lúc tiểu học, vừa rồi tại sao sẽ nói lời giống thật mà lại như giả như vậy? Lại còn tại sao sẽ toàn gọi những món mà cô thích ăn? Cái này thật sự là quá trêu chọc người, không biết cuối cùng là anh ta có mục đích gì?

Bởi vì đối với Vương Văn Hạo có hoài nghi, nên Tô Nhã Nhã ăn cơm đều lo lắng, đối mặt với một đống đồ ăn mà cô thích như vậy, cô ăn ở trong miệng đều không có hương vị gì, mỗi một món liền ăn một chút, sau đó lấy cớ muốn bảo trì dáng người cho nên không ăn nữa.

Vương Văn Hạo nhìn thấy cô không ăn nữa, anh ta cũng không có tiếp tục ăn tiếp, cũng cùng nhau bỏ chén đũa xuống.

Tô Nhã Nhã thấy thế, vội nói: "Cậu tự ăn đi, gọi nhiều đồ ăn như vậy, không ăn thì lãng phí, tôi đang giảm béo nên mới không ăn."

Tiêu nhiều tiền như vậy, chỉ ăn có một chút như vậy, thật sự là quá lãng phí mà!

Vương Văn Hạo cười cười: "Không có chuyện gì, dù sao tôi đều tới ăn qua vài lần, ăn không được là sẽ không ăn."

Được rồi, suy nghĩ của người có tiền, anh ta đều đã nói như vậy rồi, Tô Nhã Nhã cũng không muốn nói cái gì nữa.

"Tôi muốn đi về." Tô Nhã Nhã cảm thấy ở cùng với Vương Văn Hạo có chút không được tự nhiên, chủ yếu là do người này, hình như là đối với cô có một mục đích gì đó. Nhưng mà, anh ta không có nói rõ, cô tự nhiên cũng thể tự mình đa tình được, mà cô lại càng không muốn nói cái gì với anh ta, cho nên cách xa anh ta ra xa nhất là an toàn.

Cô biết có một số người đàn ông, trời sinh là thích trêu ghẹo phụ nữ, có lẽ anh ta chính là muốn chơi đùa cô đó, nhưng mà cô không muốn cùng chơi với anh ta, dù sao thì bây giờ cô cũng là người đã có chồng, cho dù là hiệp ước kết hôn.

Cô là xuyên tới trên người của nguyên chủ còn thuận tiện nhặt được một người chồng, nhưng mà Thẩm Tu Tề có thể so với Vương Văn Hạo thì đáng sợ hơn nhiều, đừng nhìn bề ngoài mỗi ngày của Thẩm Tu Tề đều là một dáng vẻ ôn hòa, phúc hậu còn vô hại, đối xử với cô cũng thật sự tốt, yêu chiều cô chiều tới lên tận trời, muốn cái gì cho cái gì. Nhưng nếu để Thẩm Tu Tề biết cô ở bên ngoài cắm sừng cho anh, anh chắc chắn sẽ lột da của cô. Trong truyện gốc đã có ghi tới những phương pháp để xử lý nguyên chủ, thật sự làm cho người ta sống không bằng chết.

Cô nhát gan, cho nên không dám động thổ ở trên đầu thái tuế, cũng thật sự không có dũng cảm làm chuyện đó, cô còn muốn lưu giữ lại mạng nhỏ của mình, kiếm đủ tiền về quê trồng trọt mở một Nông Gia Nhạc đi.

Thấy Tô Nhã Nhã nói phải đi, Vương Văn Hạo nhanh chóng nói muốn đưa cô về, Tô Nhã Nhã vội vàng nói không cần, cô muốn tới chỗ của bạn trai mình.

Vương Văn Hạo nghe vậy đã suy sụp một chút, một đôi mắt phượng cậu nhân hơi hơi chớp mắt lại. "Cậu có bạn trai rồi?"

"Đúng vậy." Tô Nhã Nhã đồng ý nhanh chóng, âm thanh trong veo dễ nghe, giống như nói tới bạn trai cô là một chuyện khiến cô rất vui vẻ.

Thật ra bạn trai trong miệng cô chính là Thẩm Tu Tề, bởi vì thân thể này của nguyên chủ cùng với Thẩm Tu Tề là kết hôn hợp đồng, lại không có làm yến tiệc tổ chức kết hôn, ngoài trừ một số người mấu chốt của Thẩm gia biết, thì còn lại những người khác đều không biết gì cả, Thẩm Tu Tề nói cho cô, nếu có người hỏi quan hệ của hai người bọn họ, liền nói là bạn bè nam nữ, cho nên mới có chuyện Tô Nhã Nhã vừa nói, nhưng mà bây giờ nói ra lời này, cũng chỉ vì muốn đuổi Vương Văn Hạo đi, làm cho anh ta không cần lại đối với cô suốt ngày trêu ghẹo.

Cũng may mà cái này biện pháp đúng thật sự là rất có lực sát thương, lúc Vương Văn Hạo nghe cô nói cô đã có bạn trai, liền thể hiện ra không có thân thiện như vậy rồi, cũng không hề kiên trì muốn đưa cô về nhà nữa, chỉ là di cùng cô ra ngoài tiệm cơm, sau đó nhìn theo cô lên xe rồi rời đi, cho đến khi nhìn không thấy hình dạng của xe thì mới thôi, sau đó anh ta mới xoay người ngồi lên xe của chính mình.

Sau khi về nhà, Tô Nhã Nhã nghĩ tới Vương Văn Hạo, trong lòng vẫn là có chút lo lắng, cũng may mà cô đã nhanh chóng nói chính mình đã có bạn trai, làm anh ta biết khó mà lui, có thể nói một nửa công sức là của Thẩm Tu Tề.

Nghĩ tới Thẩm Tu Tề, không biết anh ở thành phố S như thế nào rồi? Tô Nhã Nhã nghĩ, lúc đầu cô tính toán sẽ lấy lòng Thẩm Tu Tề để cùng anh làm tốt quan hệ, cho nên anh đi ra ngoài công tác, cô nên quan tâm quan tâm đến anh là hoàn toàn cần thiết, cũng là một cơ hội làm tăng tình cảm.

Nghĩ như vậy, Tô Nhã Nhã quyết định sẽ chủ động gọi điện thoại cho Thẩm Tu Tề, nhưng mà gọi điện thoại, đối phương lại không có nghe, cô nghĩ anh chắc hẳn là đang rất bận, cho nên không có lại gọi lại tiếp, sau đó trực tiếp cầm quần áo sạch sẽ đi vào phòng tắm để tắm rửa.

Chờ đến khi cô tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy di động có ba cuộc gọi nhỡ, đều là của Thẩm Tu Tề, cô liền nhanh chóng gọi lại cho anh.

"Em gọi điện thoại cho anh là có chuyện gì sao?" Điện thoại tiếp được, âm thanh của Thẩm Tu Tề hiện ra một chút mỏi mệt từ điện thoại đầu bên kia truyền tới, hình như anh còn đang rất vội.

Tô Nhã Nhã nói: "Ông xã, em nhận được một cái quảng cáo, tiền phát đại ngôn là 35 vạn, em thật sự rất vui, nên muốn cùng anh chia sẻ một chút cảm giác vui sướиɠ khi thành công của em."

Thẩm Tu Tề cười khẽ một tiếng, kiếm một chút tiền đã làm cho cô vui vẻ như vậy rồi, vui vẻ mà chạy tới cùng chia sẻ với anh, tiền anh kiếm so với cô không biết nhiều hơn bao nhiêu lần, vậy chẳng phải là cô sẽ vui vẻ điên luôn.

"Em biết anh vừa rồi cùng người ta nói đàm phán thành công một cái dự án giá trị bao nhiêu tiền không?" Thẩm Tu Tề dùng âm thanh trầm thấp dễ nghe hỏi.

"Bao nhiêu tiền?" Tô Nhã Nhã như mong muốn của anh, tò mò mà hỏi theo anh.

Trong âm thanh của Thẩm Tu Tề lộ ra ý cười, nghe là hiểu được tâm trạng đang rất vui vẻ, khóe miệng hướng lên trên nhếch, nói: "Khoảng chừng 350 triệu."

Nghe thấy con số này, Tô Nhã Nhã đầu tiên là ngạc nhiên một chút, sau đó mới phản ứng lại đây là bao nhiêu tiền, kích động mà kêu lên, trong âm thanh vui mừng là tràn ngập đối với anh sùng bái. "Oa oa oa, ông xã, anh thật tốt, anh thật lợi hại!"

Thẩm Tu Tề ở trong điện thoại nghe thấy tiếng kêu to quang quác quang quác của cô, thần kỳ mà không hề cảm thấy ồn ào một chút nào cả, ngược lại còn cảm thấy rất là hưởng thụ, ngay cả mệt mỏi ngồi đàm phán mấy cái giờ, đều nháy mắt bị loại bỏ không ít.

Tác giả có lời muốn nói: Luôn có người nói giá cả rẻ, vậy sửa một chút đi, thật ra đối với người ở khu vực khó khăn tây bộ mà nói, thì cái này giá cả này là không hề rẻ chút nào.

Tô Nhã Nhã: Ông xã, anh thật lợi hại, anh thật là lợi hại!

Thẩm Tu Tề: Lại kêu lớn tiếng một chút.