Tô Nhã Nhã lái xe từ biệt thự đến trung tâm mua sắm gần nhất chỉ mất mười mấy phút.
Cô lái xe tới rồi đem xe chạy đến bãi đỗ, tìm vị trí đậu xe tốt một chút, sau đó mở cửa cầm theo túi xách đi xuống, nhấn thang máy lên lầu.
Thang máy dừng ở lầu 3, cửa thang máy vừa mở ra, Tô Nhã Nhã dẫm lên giày cao gót bước ra ngoài, còn chưa đi được hai bước, đã bị tủ kính bên trái thu hút. Trong tủ treo một cái váy hoa liền áo vừa tươi mát vừa ôn nhu.
Cái váy đẹp như vậy trước nay cô chưa từng được mặc. Lúc trước ở trung tâm mua sắm thấy có một cái váy giống cái này như đúc, cô chỉ liếc mắt qua một chút liền thích nó, còn nói người bán hàng mang đến để cô thử, Tô Nhã Nhã mặc vào đặc biệt xinh đẹp, vô cùng phù hợp với ý cô, làm cô càng yêu thích nó.
Chỉ là lúc ấy trong túi không có đủ tiền, một cái váy này bằng nửa tháng lương của cô, nếu cô mua nó thì cả tiền ăn lẫn tiền thuê nhà đều rất khó khăn để chi trả, đành tiếc nuối từ bỏ không mua.
Hiện tại lại lần nữa nhìn thầy cái váy như đúc, tâm cô liền động, cô rất muốn mua cái váy, phải biết rằng lúc trước cô không có tiền mua cái váy kia đã tiếc nuối đến mức nào, buồn bã một đoạn thời gian dài, cả người đều uể oải, làm việc cũng không có hứng thú, nằm ngủ cũng mơ tới việc có tiền mua cái váy kia, cô thật sự rất thích nó nhưng chỉ có thể ảo tưởng tự thỏa mãn tâm nguyện nhỏ của mình.
Tô Nhã Nhã đi vào trong cửa hàng, nhân viên tiếp thị nhìn cô một cái, thấy trên người cô là váy hàng hiệu, túi hàng hiệu đến cả vòng cổ cũng là hàng hiệu, liền biết đây là kẻ có tiền, tức khắc ánh mắt sáng lên, trên mặt lộ ra nụ cười niềm nở nhất mà tiến đến, ôn nhu dò hỏi cô có yêu cầu gì hay không?
"Tôi muốn thử cái váy kia một chút." Tô Nhã Nhã giơ tay chỉ vào tủ kính.
Nhân viên trả lời một tiếng rồi vội vàng đi váy gỡ xuống, dẫn Tô Nhã Nhã vào phòng thử đồ.
Tô Nhã Nhã vào phòng thử đồ, chỉ chốc lát thử xong váy từ bên trong đi ra, đôi mắt nhân viên nhìn cô càng sáng, từ trong đáy lòng mà khích lệ nói: "Tiểu thư, cô mặc váy này thật sự rất đẹp."
Nhân viên đã làm việc ở đây hơn hai năm, đã gặp qua biết bao nhiêu khách hàng, xinh đẹp, không xinh đẹp, dáng người tốt, dáng người không tốt đều có nhưng chưa từng gặp qua người như nữ nhân trước mặt, không những xinh đẹp mỹ lệ mà dáng người lại tốt như vậy.
Trước đây từng gặp những người lớn lên xinh đẹp hơn vị khách này nhưng dáng người không đẹp bằng, lại cũng có những người có vóc dáng lả lướt hấp dẫn hơn so với vị khách này nhưng khuôn mặt lại không xinh đẹp. Tóm lại nữ nhân trước mắt chính là người hoàn hảo nhất mà cô từng gặp qua, mọi mặt đều rất đẹp.
Làn da trắng như phát sáng, trắng nõn giống như lúc mới lột trứng gà lại còn mọng nước. Nữ nhân mặc cái váy liền áo này như gãi đúng chỗ ngứa, hoàn toàn phác họa ra dáng người cô. Cái cổ thon dài lộ ra xinh đẹp như thiên nga, vòng eo thon gọn, cả người hoàn hảo đến mức không thể diễn tả bằng ngôn từ.
Tô Nhã Nhã nhìn chính mình trong gương, cũng cảm thấy rất đẹp.
Bản thân cô lúc trước không có xinh đẹp như vậy, trước kia cô chỉ có thể gọi là thanh tú, hơn nữa gia đình cô cũng rất bình thường, cha mẹ chỉ cô chỉ là công nhân nhà xưởng, thu nhập mỗi tháng trong nhà chỉ có một chút, làm cái gì cũng đều phải tiết kiệm. Sau khi cô kiếm được việc làm, tự nhiên cũng biết tiêu sài tiết kiệm, tiền đến trên tay cũng không dám ăn xài phung phí.
Mà thân thể này lại không có mấy vấn đề như vậy, tuy rằng xuất thân của nguyên chủ bình thường nhưng lại không mang đến cảm giác không tốt, có lẽ là do quá xinh đẹp, cho nên những mặt không tốt đều bị che dấu sau sự mỹ lệ của cô.
Đúng là người lớn lên xinh đẹp thì mặc gì cũng đẹp. Tô Nhã Nhã cảm thấy cô mặc bộ váy này so với bộ váy lúc trước càng đẹp mắt hơn, khiến cho tâm tình cô rung động.
Nhân viên cửa hàng cũng khuyên bảo cô, "cô mặc bộ váy này rất hợp, là người mặc đẹp nhất mà tôi từng thấy, cô nên mua nó đi."
Tô Nhã Nhã đương nhiên là rất muốn mua, cô hiện tại không còn giống trước kia, cô có tiền nha, buổi sáng Thẩm Tu Tề mới cho cô một cái thẻ, mua cái váy này vẫn là có thể.
"Cái váy này bao nhiêu tiền?" Tô Nhã Nhã hỏi.
Nhân viên nhìn nhãn treo một chút rồi cười nói: "Cũng không quá đắt, 5880 tệ."
Nghe thấy cái giá này, Tô Nhã Nhã sửng sốt một chút.
Lúc trước xem cái váy kia cũng chỉ có 3880 tệ, bằng nửa tháng lương của cô, lúc ấy không bỏ tiền ra mua được. Sau khi xuyên qua đây, cái váy cùng màu cùng kiểu dáng lại đắt hơn tận hai ngàn tệ. Tuy rằng hiện tại cô đã có tiền nhưng vẫn là cảm thấy đau lòng.
Có lẽ là từ nhỏ điều kiện trong nhà không dư dả, biết cha mẹ kiếm tiền nuôi gia đình rất vất vả, cô ăn ở mặc đều rất tiết kiệm, chưa từng tiêu nhiều tiền mua váy như vậy, nên cũng có chút luyến tiếc.
Sau khi Tô Nhã Nhã biết váy này giá 5880 tệ, du͙© vọиɠ muốn mua mãnh liệt đã giảm đi phân nửa, đối với người đã trải qua cảm giác mỗi ngày đều nghèo khổ, khốn khó như cô thì số tiền này thật sự rất quý. Cho dù Thẩm Tu Tề đã đưa thẻ bạch kim cho cô thì cô vẫn là cảm thấy luyến tiếc.
Nhân viên cửa hành không thấy cô nói lời nào, nghĩ thầm trên người nữ nhân này mặc nhiều đồ cao cấp như vậy, váy cùng túi xách mỗi thứ đều phải mấy vạn, không thể không mua nổi cái váy 5880 tệ, chẳng lẽ là cảm thấy cái giá này quá rẻ không xứng với thân phận?
Nhân viên cửa hàng nghĩ vậy liền quan sát biểu cảm của Tô Nhã Nhã một chút, thấy cô khẽ nhíu mày, hoàn toàn có khả năng là do ghét bỏ cái váy này quá rẻ. Nhưng đây đã là cái đắt nhất trong cửa hàng rồi. Sớm biết như thế thì đã đem giá báo cao lên một chút. Nhiều kẻ có tiền đi mua đồ chính là không mua đồ rẻ, giá phải cao một chút mới mua. Nhân viên cửa hàng tự cảm thấy bản thân có điểm thất sách.
Vì để đền bù sai lầm này, nhân viên cửa hàng càng thêm nỗ lực mà đẩy mạnh tiêu thụ, nhìn Tô Nhã Nhã nói: "Tiểu thư, cái váy này cô mặc vào rất đẹp, kiểu váy thủ công này tuyệt đối không kém hơn các loại váy của thương hiệu lớn. Váy của thương hiệu lớn đôi khi chỉ tốt ở cái tên thương hiệu thôi chứ chất lượng cũng không hẳn là như vậy. Cô mua váy này tuyệt đối sẽ không hối hận, mặc vào ra ngoài chắn chắn sẽ nhận được nhiều lời khen."
Tô Nhã Nhã vốn dĩ đã thích nó, chỉ là cảm thấy giá hơn cao nên mới do dự, nghe xong lời nói của nhân viên bán hàng, dục vụng muốn mua mới tiêu giảm lại tăng lên một ít, thực sự động tâm.
Chỉ là trước nay cô chưa từng cái vày nào đắt như vậy, có điểm không đúng ý. Tùy rằng là quẹt thẻ của Thẩm Tu Tề và anh cũng không thiếu chút tiền ấy, nhưng cô lại có chút thấp thỏm bất an, hẳn là nên nói với Thẩm Tu Tề một tiếng a?
Tô Nhã Nhã cần một người quyết định cho cô nên bàn tay trắng nõn cầm lấy di động, click mở WeChat, tìm được tên Thẩm Tu Tề, nhắn cho anh một tin.
Nhã Nhã: Ông xã, em rất thích một cái váy, nhưng mà nó hơi đắt một chút. Hình ảnh váy.jpg
Nhưng tin nhắn vừa gửi đi, Tô Nhã Nhã liền hối hận. Hẳn là lúc này Thẩm Tu Tề đang bận rộn với công việc, trong lúc làm việc anh ghét nhất là khác người quấy rầy, cô hiện tại lại nhắn tin hỏi váy áo, cũng không biết có làm anh tức giận? Buổi sáng tốt lành không dễ dàng tạo cho Thẩm Tu Tề niềm vui, để làm anh vừa lòng, cô hao tốn bao nhiêu tâm tư. Hiện tại lại làm phiền anh, độ hảo cảm có phải hay không sẽ bị trừ mất đi! Thật là lo lắng a!
Tô Nhã Nhã vội vàng muốn đem tin nhắn thu hồi về, chỉ là tin nhắn đã gửi, cô không rút về được.
Xong đời rồi, Thẩm Tu Tề mà thấy tin nhắn của cô, khẳng định sẽ cảm thấy người này thực phiền thực chán ghét, ấn tượng đối với cô cũng sẽ không tốt đi?
Làm sao bây giờ a? Hay là gọi điện thoại giải thích với Thẩm Tu Tề rằng cô không phải là cố ý quấy rầy anh? Nhưng mà anh đang rất bận, nếu cô gọi điện thoại qua, chẳng phải là càng làm cho anh tức giận?
Tô Nhã Nhã vội muốn chết.
Thờ điểm cô đang vò đầu bứt tai cầu cứu, âm thanh di động leng keng vang lên.
Tô Nhã Nhã tập trung nhìn vào màn hình di động, là tin nhắn trả lời của Thẩm Tu Tề.
Chỉ có một chữ dứt khoát ngắn gọn, mua.
Tô Nhã Nhã đem chân dung WeChat Thẩm Tu Tề nhìn vài lần, xác định đúng là WeChat của anh không sai, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
May là anh trả lời tin nhắn, bằng không cô cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Nhìn Thẩm Tu Tề trả lời một chữ "Mua", ngắn gọn, dứt khoát, lưu loát, không thừa một chữ.
Tô Nhã Nhã còn nghĩ rằng Thẩm Tu Tề sẽ bớt thời giờ trả lời WeChat cô, giải thích rằng anh không vì cô quấy rầy công việc mà tức giận, nhưng là anh lại chỉ trả lời một chữ "mua", có thể cho rằng anh thật sự rất bận, không rảnh bồi cô nói chuyện phiếm, cho nên cô không cần lại quấy rầy anh. Tô Nhã Nhã cảm thấy bản thân thật hiểu chuyện mà cất điện thoại đi, không trả lời lại anh chữ nào.
Nhân viên bán hàng thấy Tô Nhã Nhã đã gửi xong tin nhắn, cười cười dò hỏi cô có muốn mua hay không. Tô Nhã Nhã đã được Thẩm Tu Tề tiếp thêm sức mạnh, tựa như trong người động lực, Thẩm Tu Tề kêu cô mua, vậy thì mua đi.
"Cái váy này tôi muốn mua." Tô Nhã Nhã cảm thấy bản thân thật xa hoa, phải biết rằng đây là lần đầu tiên cô mua cái váy đắt như vậy.
"Tiểu thư,không biết cô muốn chi trả bằng phương thức nào, cửa hàng chúng tôi có thể quét mã WeChat cùng Alipay, cũng có thể quẹt thẻ hoặc trả bằng tiền mặt?" Nhân viên bán hàng tươi cười như tắm mình trong gió xuân, nội tâm cực kỳ cao hứng, nếu cô bán được cái váy này, thành tích tháng này sẽ hoàn thành, về sau bán thêm nhiều món khác, trích phần trăm cũng sẽ cao lên một ít.
"Tôi quẹt thẻ." Tô Nhã Nhã nói.
"Được, xin mời ngài đi theo tôi." Nhân viên dẫn Tô Nhã Nhã đến quầy thu ngân.
Tô Nhã Nhã lấy tấm thẻ Thẩm Tu Tề cho cô đưa ra, nhân viên vươn tay muốn tiếp nhận, Tô Nhã Nhã lại luyến tiếc buông ra tấm thẻ trong tay, chỉ cần cô thả lỏng tay, nhân viên sẽ quẹt đi 5880 tệ, đối với người nghèo như Tô Nhã Nhã thì đây là số tiền rất lớn, bằng cả tháng tiền lương trước kia của cô, thật sự là có chút luyến tiếc, đau lòng như lấy máu a.
"Tiểu thư, mong ngài đưa thẻ cho tôi quẹt một chút." Nhân viên bán hàng thử kéo thẻ một chút, kết quả kéo không động, Tô Nhã Nhã gắt gao cầm thẻ không buông tay, nhân viên đành nhỏ giọng nhắc nhở.
Tô Nhã Nhã nghe lời nhân viên nói, mím môi, cô chưa từng tiêu nhiều tiền vào một cái váy nào như vậy nên thật sự có chút luyến tiếc, cho dù là dùng tiền của Thẩm Tu Tề, cô vẫn bất an, thấp thỏm.
"Tiểu thư?"
Tô Nhã Nhã vẫn cầm thẻ không buông, nhân viên lại thử thăm dò kêu một tiếng.
Tình huống lúc này có chút xấu hổ, xung quanh có người nhìn qua, cảm thấy hai người kỳ quái, Tô Nhã Nhã trong lòng hoảng hốt, tay không khỏi mà nới lỏng một chút, thẻ liền bị nhân viên cầm đi.
Giống như sợ Tô Nhã Nhã sẽ đổi ý, động tác của nhân viên rất nhanh mà quẹt thẻ, sau đó in phiếu, lấy bút đưa Tô Nhã Nhã ký tên.
Tô Nhã Nhã đối với nụ cười niềm nở của nhân viên bán hàng mà nghĩ thầm, đều đã như vậy, đành phải nhận mệnh mà cầm bút ký tên.
......
Thẩm Tu Tề vẫn luôn ngồi chờ Tô Nhã Nhã trả lời anh, nhưng mà đợi hồi lâu cũng không có hồi âm, thời điểm anh nhìn màn hình di động lần thứ n thì rốt cuộc nó cũng sáng một chút.
Nhanh chóng cầm lấy di động, kết quả lại là tin nhắn tiêu phí: Xin chào người dùng bạch kim, số tài khoản XXXX vừa sử dụng ở trung tâm mua sắm XXX, tiêu phí 5880 tệ.....
Thẩm Tu Tề:???
Anh nhìn chằm chằm số tiền phí cuối, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Anh trước giờ chưa từng mua cho Tô Nhã Nhã cái vày nào rẻ như vậy nhưng vừa rồi Tô Nhã Nhã nhắn tin nói thế nào? Hình như là nói váy có chút đắt? 5880 tệ thì đắt ở chỗ nào chứ? Chẳng lẽ là quẹt thiếu một số 0 phía sau?