Độc Chiếm Em, Để Em Trạch

Chương 73: Trạch bảy mươi ba

Du Dữu cho ra kết luận cuối cùng: “Cho nên, chắc là 100 thật sự tốt với em, nó sợ em liên tiếp lâm vào cảnh đáng sợ như vậy! Dụng tâm lương khổ, ài.”

Dụng tâm lương khổ: dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.

451 nhắn tin đến: “Thật sao? Thì ra nó là một hệ thống tốt bụng à?”

Thương Am khó khăn vuốt vuốt mi tâm: “Chú cảm thấy… Hẳn không phải là lý do này.”

Du Dữu buồn bực: “Không phải sao?”

Thương Am uống một ngụm nước trà.

Du Dữu tay phải nắm lấy tay trái của hắn, lần theo cánh tay nắm lấy lòng bàn tay, gọn gàng linh hoạt nói: “Quyết định như vậy đi! Thử chút đi! Liên tục thì liên tục! Ai sợ ai!”

Thế là 451 trực tiếp kết nối với màn hình chiếu 3D trong phòng, chiếu lại lần nữa cảnh tượng phát sinh với Du Dữu khi đó  ——

Hệ thống 451: Hiện tại hệ thống có một gói quà lớn với tân thủ lần đầu tiên liên kết với hệ thống!

Du Dữu: Quà lớn gì? Ăn được không?

Hệ thống 451: Có thể thực hiện hai nguyện vọng của cậu! Chỉ cần không mâu thuẫn với làm nhiệm vụ thì được hết! Tâm nguyện hay được chọn nhất là sau khi hoàn thành nhiệm vụ được trở về thế giới cũ, phòng trước khi chết đi thì sẽ có được cuộc sống như trước! Nguyện vọng xếp hạng thứ hai là sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì trở về thế giới cũ, trọng sinh đến N năm trước đó, dùng cái này vãn hồi bi kịch, phòng ngừa tiếc nuối! Xếp thứu ba là chính là trở lại thế giới cũ, trọng sinh thành một người thắng cuộc…

Du Dữu: Dừng dừng dừng! Chờ chút đã, tôi không quá muốn trở về đâu?

Hệ thống 451 nghi hoặc: Vậy cậu còn có nguyện vọng gì khác không? Chỉ cần là nguyện vọng hệ thống làm được thì đều OK! Giàu sau một đêm?

Du Dữu: Giúp tôi xóa bỏ một đoạn ký ức thôi, tôi sợ giữ lại nó sau này sẽ ngủ không ngon giấc!

Hệ thống 451: Đoạn kí ức nào?

Du Dữu: Là đoạn sau khi tôi chết ràng buộc với hệ thống ấy, quá đáng sợ!

Hệ thống 451: Để tôi xem chút… Ôi, thật thê thảm, bởi vì chỉ cần sau khi rời đi kia tòa chung cư kia thì sẽ lặp lại quá trình tử vong sao?

Du Dữu: Không, tôi sợ gặp ma, mỗi lần vừa rời đi nơi đó, tôi liền sẽ nhớ tới tôi là ma, quá đáng sợ…! Hơn nữa còn sẽ có thể nhìn thấy hình ảnh khi chết của mình, cậu không biết đi, cái gọi là trắng đen pha tạp với cương thi, vừa nghĩ lại thì, ôi!!

Hệ thống 451: …

Du Dữu: Được không?

Hệ thống 451: Lỡ hứa rồi… Sẵn tôi nhắc cậu luôn, mặc dù ký ức có thể biến mất, nhưng nó vẫn ảnh hưởng tới tiềm thức của cậu, không thể tiêu trừ được, cậu sẽ sinh ra phản xạ có điều kiện với đoạn kí ức này, dù có là hệ thống thì cũng bất lực.

Du Dữu: Chuyện này không cần lo, không sao đâu ~

Hệ thống 451: Vậy, nguyện vọng thứ hai đâu?

Du Dữu: Ừm… tôi muốn chọn thế giới mình sẽ xuyên qua, được không?

Hệ thống 451: Ài, tôi thấy mình hơi lỗ, có điều như vậy cũng được, cậu chọn đi, ở đây có 3 cái…

Du Dữu: Tôi muốn xuyên vào cái này.

Hệ thống 451: Cái này? «Tổng tài yandere bá đạo chuyên sủng nam», cậu vậy mà lại chủ động yêu cầu đi nơi này?

Du Dữu ngửa đầu, nhìn về màn hình chiếu đang treo giữa không trung, bên trong đoạn phim, nhân vật chính trong tiểu thuyết là Thương Am đang ngồi một mình ở trong thư phòng, không nhúc nhích, như tượng đá điêu khắc hình người.

Trong phòng không bật đèn, màn cửa cũng đã được kéo kĩ, chỉ có trên màn hình điện thoại di động, theo từng tiếng chuông thông báo, phát ra ánh sáng yếu ớt, tạo nên ranh giới sáng tối trên mặt Thương Am.

Một lát sau, rốt cuộc anh ta cũng động đậy, đưa tay về phía điện thoại, nhưng không phải là xem tin tức, mà là chỉnh nó thành chế độ yên lặng, hướng màn hình xuống đặt trên bàn.

Cảnh tượng trở nên tối tăm hơn, nếu ngực hắn không phập phồng theo mỗi lần hít thở thì hoàn toàn giống với một bức tĩnh họa.

Bên cạnh hình chiếu là những hàng chữ, thể hiện đại khái kịch bản của tiểu thuyết mà số liệu cơ bản.

Ví dụ như…

【  Số lần thế giới khởi động lại: 5 】

【  Trạng thái: Chưa hoàn thành 】

Du Dữu: Tôi muốn đi nơi này.

‘Đinh’ một tiếng, đoạn phim chiếu lại đến đây là kết thúc.

451 giải thích: Sau này cậu cũng sẽ mất luôn đoạn kí ức này, để tránh cậu hoang mang vì bị mất kí ức, tôi sẽ giải thích lại tình huống xuyên qua cho cậu, trước mắt sẽ ràng buộc với cậu trước ~

Du Dữu nháy nháy mắt: “Cũng tốt mà? Cho nên tôi sẽ quên những chuyện trước khi trở thành ma? Tôi hơi phấn khích với những gì đã xảy ra… Ví dụ như cậu giúp tôi khôi phục lại vài thứ trước đi? Tôi cảm thấy bây giờ tôi đã không còn sợ ma như vậy nữa!”

“Du Dữu.” Thương Am bỗng nhiên gấp gáp kêu cậu một tiếng: “Em…”

Du Dữu quay đầu, hôn hôn người chú đẹp trai của mình: “Làm sao rồi?”

“Không có gì.” Thương Am hạ mắt: “Nếu như cảm thấy chỗ nào không ổn, thì nhớ hô dừng đúng lúc.”

“Ừm!”

Du Dữu chuẩn bị xong, tìm một tư thế thoải mái uốn éo trên ghế sô pha, thoải mái nhắm mắt lại, chờ đợi 451 trả lại phần kí ức đó.

Ở bên cạnh cậu, Thương Am bất giác siết chặt nắm đấm.

Lý do không muốn ra cửa, bóng ma tâm lý trong quá khứ, hưởng thụ được một mình hắn độc chiếm, không muốn ra ngoài sinh hoạt…

Nếu Du Dữu khôi phục ký ức, liệu triệu chứng của em ấy có trở nên nghiêm trọng thêm không? Hay rốt cuộc sẽ thấy rõ khúc mắc, từ đây sẽ nghĩ thoáng lên, không còn cố chấp ở trong nhà sinh hoạt.

Sau đó, bắt đầu chân chính hướng ngoại, bắt đầu nghĩ lại trong khoảng thời gian này mình sống như thế này, bắt đầu… Không cần hắn nữa?

Nói là xứng cũng được, hợp nhau cũng được, có phải là chỉ có một mình hắn nghĩ như vậy hay không?

Có lẽ, lần nữa hồi tưởng lại những này, sẽ còn bị chán ghét.

Du Dữu sẽ quên đi sao, như là sẽ quên đi những kí ức đó, muốn quên đi khoảng thời gian bị hắn nhốt ở trong nhà?

Nếu bây giờ ra tay ngăn cản, nếu ngay từ đầu không tự mình làm chuyện này, nếu không cho Du Dữu biết những chuyện này, nếu giữ lại những lời cảnh cáo của 100 ở trong lòng, chôn vùi bí mật này vĩnh viễn xuống lòng đất thì liệu tất cả sẽ trở nên an ổn hay không?

Sẽ có thể giữ Du Dữu mãi ở bên người, hai người tiếp tục vui vẻ sống với nhau.

Mãi cho đến khi thế giới này bị hủy diệt, hoặc chào đón một cuộc sống mới.

Thương Am trong lòng cay đắng, bị những suy nghĩ không kiềm chế được của mình làm mất bình tĩnh, vươn tay, nhẹ nhàng ôm Du Dữu đã chìm vào trong mộng vào trong ngực, ôm chặt lấy cậu.

Hắn không biết quá trình này dài như thế nào, cũng không biết bên trong thế giới của Du Dữu, người sau khi chết liệu có khả năng trở thành ma không, nếu như tồn tại thì sẽ tồn tại bao lâu…

Thứ cậu sợ nhất lại chính là hình dạng của mình, khoảng thời gian như thế có phải rất khó khăn, rất tuyệt vọng hay không.

Nhưng, nếu Du Dữu thật sự có thể nghĩ thoáng từ đây, không còn bị đoạn ký ức đó ảnh hưởng nữa? Nếu bóng ma thật sự có thể được chiếu sáng thì sao?

Chỉ cần nghĩ đến việc cậu có thể trở nên tốt hơn, Thương Am không tài nào ra tay ngăn cản 451.

Hắn không nên lo lắng như vậy.

Dù sao ngay hôm nay cũng không phải hoàn toàn không có kí ức tốt… Chí ít hắn biết, Du Dữu không phải bị ép ép đi đến bên cạnh hắn, không phải thế giới này lựa chọn Du Dữu.

Là Du Dữu lựa chọn hắn, không hề do dự, kiên định không thay đổi.

Hắn hẳn nên tin tưởng Du Dữu nhiều hơn một chút.

Không biết qua bao lâu, Du Dữu lần nữa mở to mắt, sắc mặt hơi tái.

Ý thức được bị chú ôm vào trong lòng, Du Dữu giơ tay lên, đẩy.

“Không…”

Cơ thể Thương Am cứng đờ, mất mát thả lỏng cái ôm.

Tại sao thế? Tại sao không muốn để cho mình ôm?

Du Dữu: “Không, không thể… hít thở nổi… Phù…”

Thương Am: “Thật có lỗi…”

Du Dữu xụi lơ: “Chú, chú muốn dùng ngực mình làm em không thở nổi hả…”

Thương Am bật cười, xoa xoa đầu cậu:”Còn cảm thấy ổn không?”

Du Dữu gật đầu, nghiêm túc cảm nhận: “Không hổ là cơ bắp có thể nâng sắt! Cảm giác thật tuyệt vời!”

Thương Am gõ trán cậu: “Hỏi về việc khôi phục kí ức của em ấy, có chỗ nào khó chịu không?”

Du Dữu cười he he một cách ngây ngô: “Không có á! Chỉ hơi cảm thấy mình già đi mười tuổi!”

Thương Am: “Mười tuổi?”

Du Dữu: “Trói buộc linh hồn mười năm á! Em quả thật quá lợi hại… Dù hơi dọa người, nhưng cũng không sao! Bây giờ em đã không còn sợ gặp ác mộng nữa rồi!”

Thương Am: “Vì sao thế?”

Du Dữu: “Có người dỗ!”

Không nhịn nổi.

Thương Am hôn cậu, suýt nữa giải quyết cậu tại chỗ.

“Chú.” Vẻ mặt Du Dữu hồng hồng, bị hôn cũng không chặn được miệng cậu: “Em cảm thấy theo xu hướng này, em chỉ có thể mơ một giấc mộng xuân, không rảnh mơ ác mộng…”

Được rồi, vẫn là trực tiếp giải quyết tại chỗ đi.

Một đêm trôi qua, thời điểm thế giới trọng sinh lại tới gần thêm rất nhiều rất nhiều.

Bắt đầu từ hôm nay, Thương Am trở nên hơi căng thẳng, thời gian ở nhà cũng nhiều hơn thời gian ra ngoài rất nhiều.

Thời gian nhiều nhất vẫn là ở bên cạnh hầu hạ Du Dữu, không phải dính cùng một chỗ với nhau mà là quan sát trạng thái tâm lý của Du Dữu, sợ cậu có phản ứng gì đó không hay sau khi khôi phục lại kí ức.

Nhưng mà quan sát năm ngày, Du Dữu nên làm gì thì vẫn làm cái đó, vui chơi giải trí chơi đùa ngủ nghỉ, chán rồi thì đếm tiền, thi thoảng đột nhiên cau mày một cái là phát hiện tiền tiêu không hết, hơi buồn.

Đến ngày thứ sáu, Thương Am rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra, Du Dữu hẳn là sẽ không trở nên không vui hay là tăng thêm bóng ma tâm lý vì những kí ức, vào buổi tối, quả thật cũng không gặp ác mộng.

Dựa theo dấu hiệu này, hẳn là không thèm để ý tới bóng ma trong quá khứ rồi…

Xế chiều hôm đó, vào lúc Thương Am ra ngoài, đi ngang qua cửa hàng gà nướng nóng giòn thơm ngon.

Lần gặp mặt đầu tiên của hắn và Du Dữu nhất thời phấn khởi mua gà nướng.

Lúc ấy rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì, vì sao ra ngoài, tâm trạng như thế nào mới mua gà nướng về, đã không còn nhớ rõ nữa.

Hắn gọi 100 ra, chiếu lại hình ảnh khi đó, mới giật mình phát hiện, thời điểm đó mình đang nghe điện thoại, khóe miệng đang mỉm cười.

Lúc về nhà, Thương Am lại gọi con gà nướng nóng thơm giòn đó, vừa mới mở cửa, còn chưa lên lầu, Du Dữu đã nghe được mùi thơm, lao đến như một viên pháo, đầy cao hứng đầy nhiệt tình hoan nghênh hắn về nhà, còn hôn vài cái.

Sau đó cao hứng vô cùng cầm gà nướng chạy mất.

Thương Am cảm thấy được hoan nghênh chỉ vì mình đang cầm gà nướng: …

Mắt thấy Du Dữu ăn hết những phần thích nhất trên gà nướng, ăn đến mức chỉ còn một chiếc xương bóng, Thương Am sờ đầu cậu, cảm thấy, có lẽ là lúc ra ngoài rồi.

“Hôm nay thời tiết bên ngoài rất tốt, ăn xong rồi thì cùng nhau đi dạo đi?”

“Cái gì?!” Du Dữu trợn tròn hai mắt, cả kinh nói: “Em không muốn!”

Sau khi đã rõ ràng tất cả chân tướng, Du Dữu ngay lập tức từ chối đi ra ngoài, từ chối một cách vô cùng khí thế, không thèm che giấu chút nào.

Không là không, không cần bất kì lý do gì, không cần lấy bất kì cớ gì.

Thương Am sững sờ: “Vẫn không muốn ra cửa à?”

Du Dữu lắc đầu: “Không muốn!”

“Nhưng mà không phải em không còn sợ nữa sao?” Thương Am hoang mang: “Chẳng lẽ…”

Chẳng lẽ ảnh hưởng của đoạn ký ức kia vẫn còn?

“Dù em có không sợ thì em cũng không muốn đi ra ngoài!” Du Dữu ý chí kiên định, quay đầu: “Muốn trạch cũng không phải là cháu sợ, là vì trạch rất thoải mái. Không thể ăn đồ ăn vặt, không chơi được trò chơi, không được lăn trên giường, tại sao còn muốn ra đường?”

Thương Am đã lo lắng sợ hãi cả một tuần: “…?”

Không được.

Thương Am vẫn không thể yên tâm.

Sau khi đã thấy Du Dữu rốt cuộc là thích trạch mà thôi, phương pháp duy nhất để chữa bóng ma tâm lý kiên cố này là ra ngoài mấy lần.

Hắn cẩn thận giúp Du Dữu lau tay và miệng, lấy tấm thảm bao lấy cậu, ôm: “Không mệt, chỉ đi tản bộ thôi…”

Du Dữu bị ôm thẳng ra cửa, lặp lại chiêu cũ, kết quả lần này, trong người của Thương Am lại mang theo chìa khoá.

Giang sơn của trẫm!

Sắp tàn rồi!!

Du Dữu bỗng nhiên từ trong ngực Thương Am nhảy xuống, dùng khả năng vận động bình thường chạy nhanh gấp mười lần về phòng ngủ, vào lúc Thương Am lần nữa đuổi tới, cậu đang ôm chặt lấy thành giường.

Thương Am bỗng nhiên kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời vàng chói lập tức chiếu đầy phòng.

“Đến đây xem đi, đây là thang trượt mới được trang bị thêm hôm nay ngoài thang máy, có thể đi thẳng từ trên lầu xuống dưới cửa chính…”

“A! Em không muốn!” Phát hiện lầu hai cũng không an toàn, Du Dữu sắp bùng nổ rồi: “Em sắp mù rồi em sắp mù rồi, tắm nắng mặt trời em sẽ bị tan chảy! A ——!”

Thương Am bất đắc dĩ ngồi xổm người xuống, cánh tay vòng qua thân thể Du Dữu, ôm lấy cậu: “Ngoan…”