Chương 92: Thế nào, có muốn đệ đút côn ŧᏂịŧ vào không
Sáng sớm.
Tô Hỏa nghe tiếng gọi của Diệp Hi Lan thì tỉnh dậy. Tô Hỏa lười biếng vươn vai một cái về phía sau.
Cảm nhận được sự vướng víu, bất tiện ở dưới, Tô Hỏa cười da^ʍ tà. Xoa xoa côn ŧᏂịŧ, tạm thời đè nén ham muốn lại.
Tô Hỏa khoác một bộ quần áo, rồi nhanh chóng chạy ra mở cửa: "Chào buổi sáng Hi Lan tỷ."
(Lại là váy ngắn. Còn ngắn hơn cả hôm qua. Hắc hắc. Tiểu yêu tinh.) Tô Hỏa nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt thân hình nõn nà. Côn ŧᏂịŧ khó khăn lắm mới hạ xuống, bây giờ lại đang không chịu yên phận, muốn xé rách quần, lao ra.
Nhận ra được ánh mắt đói khát đến từ Tô Hỏa, Diệp Hi Lan xấu hổ. Rụt rè che lại thịt trắng ở phía trước, nhưng vẫn bị lộ. Dù sao váy của nàng cũng quá ngắn đi, che chỗ này thì hở chỗ kia. Nàng bây giờ rất hối hận, bắt đầu suy nghĩ về chuyện này.
(Nếu Tiểu Hỏa nhìn thấy của ta cũng không sao, dù sao cả cơ thể của ta đều bị hắn nhìn rồi. Nhưng nếu người khác nhìn ta với ánh mắt kia đâu?... A! Không thể được... Tiểu Hỏa sẽ nghĩ ta là loại người con gái đó chứ?)
"Chào... Chào buổi sáng." Diệp Hi Lan ngại ngùng, nhìn len lén hắn.
"Tỷ ở ngoài này cũng lâu rồi. Vào nhà thôi." Tô Hỏa nhiệt tình, mỉm cười chào mừng nàng.
"Ừm."
Đi phía sau Diệp Hi Lan, ngắm thân thể nàng thiết tha, yêu kiều lướt đi. Tô Hỏa không nhịn được, đưa tay nắn bóp mông của nàng. Hai người cùng đi song song vào nhà.
Cơ thể Diệp Hi Lan như có một dòng điện chạy quá, ngay lập tức trở nên mẫn cảm hơn. Ngứa ngáy, khó chịu ở dưới. Nàng đương nhiên không biết, bây giờ Tô Hỏa đang dùng {Kí©ɧ ɖụ©} lên người nàng. Nên nàng mới nứиɠ như thế khi bị hắn chạm vào người.
Không có cách nào, để loại bỏ những suy nghĩ bậy bạ trong đầu lúc này, Diệp Hi Lan đành phải dời sự chú ý đi chỗ khác: "Tiểu Hỏa, chuyện đó,... đệ đã đỡ hơn chưa?"
"Đỡ rồi, nhưng vẫy còn khó chịu một chút."
Tô Hỏa cởϊ qυầи xuống, côn ŧᏂịŧ to lớn bật mạnh ra phía trước. Nắm lấy tay Diệp Hi Lan đặt ở trên côn ŧᏂịŧ: "Hi Lan tỷ sẽ giúp đệ giảm đau như hôm qua chứ?"
Diệp Hi Lan lúc túng. Cảm nhận được côn ŧᏂịŧ đang co giật, vui mừng khi được nàng chạm vào. Thì trong lòng nàng cũng có một trận nhỏ đắc ý.
Sau một đêm dài suy nghĩ, Diệp Hi Lan đã chọn quy tâm với Tô Hỏa. (Ta đều bị hắn chiếm tiện nghi hết rồi. Sau này ta cũng chỉ có thể gả cho hắn à.)
"Ừm." Nói ít làm nhiều. Diệp Hi Lan quỳ xuống trước mặt Tô Hỏa. Cởi từng cúc áo ra. Ôn nhu, ôm trọn côn ŧᏂịŧ của hắn vào trong ngực.
"Hi Lan tỷ đối với đệ thật là tốt à." Ngồi ở trên ghế, Tô Hỏa yêu thương vuốt ve mái tóc suôn mượt. Dùng cách này khen thưởng Diệp Hi Lạp.
Trong quá trình giao ngực, Diệp Hi Lan dần dần cải thiện kĩ năng của mình làm cho Tô Hỏa có thể sướиɠ đến tê tái.
Diệp Hi Lan lè lưỡi ra, liếʍ quanh qυყ đầυ. Sau đó đưa mặt nhìn lên, cẩn thận quan sát từng biểu cảm của Tô Hỏa. Thấy hắn tựa ở trên ghế, híp mắt hưởng thụ. Diệp Hi Lan mừng rỡ, càng thêm cố gắng uyển chuyển lưỡi. Ngực giao, miệng giao, bú ɭϊếʍ các kiểu.
"Cứ thế, hút mạnh vào... Đệ ra... Aa~" Tô Hỏa sung sướиɠ, bị kĩ năng của Diệp Hi Lan khuất phục. Hơi cong người lên, xả tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra.
Mới sáng sớm có thể cao trào, giải phóng bức bối bản thân. Không thể không nói, cảm giác này rất thoải mái.
Diệp Hi Lan sau khi ăn ngon lành xong tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi buổi sáng, thì mở to mắt nhìn lên Tô Hỏa rồi há miệng, lè lưỡi ra: "Eee... Tiểu Hỏa..."
Biết được Diệp Hi Lan bây giờ đang mong đợi được khen thưởng. Tô Hỏa cũng không keo kiệt, dùng ngón chân ma sát với tiểu huyệt. Nâng cằm của nàng lên nhìn trong miệng rồi khen thưởng: "Hi Lan. Tỷ giỏi lắm."
Mỗi lần giúp ích được gì đó cho Tô Hỏa và được hắn khen ngợi, Diệp Hi Lan đặc biệt thích cảm giác này.
Sau khi dùng chân làm cho Diệp Hi Lan cao trào một lần. Tô Hỏa căn dặn: "Tỷ đợi ở đây một chút, đệ sẽ chuẩn bị thức ăn."
Tô Hỏa kiềm chế lại, nhanh chóng chạy vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn. Cái này cũng rất đơn giản, Tô Hỏa từ trong túi đồ, lấy những thức ăn mà hắn chuẩn bị từ trước. Hâm nóng lại là có thể hoàn thành.
Nấu ăn xong, Tô Hỏa bỏ vào một ít thuốc kí©ɧ ɖụ© vào. Rồi bước vào phòng khách.
Thấy Diệp Hi Lan vẫn quỳ đó, không dám cãi lời hắn, Tô Hỏa cũng thật hết cách. Không biết nên vui hay nên buồn vì nàng thật quá ngốc.
Tô Hỏa đặt những bát, đĩa thức ăn nóng hổi xuống sàn nhà: "Hi Lan, đây là thức ăn của tỷ. Trong khi tỷ ăn, thì chổng mông lên đây."
Diệp Hi Lan không nói năng gì. Mặc dù rất xấu hổ nhưng nàng vẫn mù quáng làm theo yêu cầu của Tô Hỏa.
Tô Hỏa đi xung quanh quan sát. Cách ăn này của Diệp Hi Lan quả thật là... giống như một con chó vậy.
Không để ý nhiều tiểu tiết. Tô Hỏa sau khi lột sạch đồ trên nàng ra, rồi dùng dầu bôi trơn đổ lên mông nàng.
Tô Hỏa ve vãn mông, bôi trơn giúp Diệp Hi Lan. Sau đó đặt côn ŧᏂịŧ ở giữa hai mông.
"Bốp. Bốp." Tô Hỏa vỗ lên cặp mông, nhận được lực đàn hồi phải hồi lại. Càng thích thú vỗ hơn.
Từ việc này, Tô Hõa lĩnh ngộ ra được việc "mượn lực đả lực". Khi vỗ tay vào mông, tay hắn bị lực đàn hồi bắt trở lại. Lúc nào, thuận theo lực nảy, dơ tay cao lên. Sau đó cùng lực hút xuống dưới của trọng lực, chỉ cần thêm một chút lực là có thể tuần hoàn động tác này. Cách này vừa tiếp kiệm sức lực, lại vừa vỗ rất sướиɠ.
"A a a... "
Diệp Hi Lan bây giờ do ngấm tác dụng của xuân dược, nên khi được hắn đánh mông thì cảm thấy rất sướиɠ. Nàng cũng không trách móc gì Tô Hỏa mà còn hiểu chuyện, chủ động lắc mông của mình lên xuống nhịp nhàng.
Tô Hỏa lười biếng, tựa trên ghế. Còn lại để Diệp Hi Lan chuyển động giúp hắn.
Sau một lúc, Tô Hỏa cũng ra. Hắn bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên lưng bóng loáng của Diệp Hi Lan.
Chán chê với việc chơi mông thịt. Tô Hỏa nhìn về phía tiểu huyệt hồng nhạt bắt mắt, đang chảy nước. Liền đánh chủ ý lên nó.
"Hi Lan tỷ, tiểu huyệt thật là đẹp à. Thế nào, có muốn đệ đút côn ŧᏂịŧ vào không?"
"Không! Đừng... Không muốn... Không muốn." Diệp Hi Lan quay đầu lại sợ hãi nhìn Tô Hỏa.
"Ân. Vậy thì thôi đi. Ta không muốn ép buộc tỷ."
"Đừng sợ à. Tỷ nhanh tiếp tục ăn đi."
Sau khi Diệp Hi Lan trấn an Diệp Hi Lan. Tô Hỏa cọ xát côn ŧᏂịŧ vào hạt le, đùa giỡn nàng. Cứ mỗi lần Diệp Hi Lan sắp đến cao trào thì hắn lập tức ngừng lại. Làm cho nàng u oán vô cùng.
(Chuyện đến nước này, trước sau ta đều thuộc về hắn. Tiểu Hỏa là đứa trẻ tốt, hắn sẽ chịu trách nhiệm đi?)
"A! Hi Lan tỷ, nếu tỷ tiếp tục lùi lại côn ŧᏂịŧ sẽ đi vào bên trong mất." Tô Hỏa giả vờ ngây thơ trêu chọc.
"Nha. Hi lan tỷ đã đổi ý rồi sao? Muốn được thao đúng chứ?" Tô Hỏa dùng kĩ năng {Thẩm Vấn}, ép buộc Diệp Hi Lan phải nói ra những điều thật lòng.
"Muốn... Muốn... Nhanh cắm vào à. Tỷ chịu không nổi. Tiểu huyệt ngứa lắm. Khó chịu quá..." Diệp Hi Lan mê man, rất nhanh liền cầu xin Tô Hỏa.
"Ồ. Là tỷ nói đó nha."
Diệp Hi Lan nghe Tô Hỏa nói thế thì tỉnh người lại. Nàng còn chưa suy nghĩ kĩ đã lỡ miệng nói ra. Vốn là tính ngăn cản hắn lại, nhưng đã không kịp rồi.
"A! Đau quá. Tiểu huyệt phải rách."
Tô Hỏa vuốt ve lên người Diệp Hi Lan an ủi: "Không sao, không sao. Sẽ hết đau ngay mà. Tin đệ." Tô Hỏa trấn an. Vì côn ŧᏂịŧ của hắn quá to nên mới cần phải đẩy chậm rãi vào sâu biên trong như vậy.
Ngay sau đó, máu trinh chảy ra. Đây là minh chứng cho sự trong trắng của một người con gái. Thứ quý giá như vậy, dễ dàng như thế đã bị Tô Hỏa lấy mất.
Mặc dù Tô Hỏa chính là một tên tra nam rác rưởi. Nhưng hắn cũng không cảm thấy có tội lỗi gì.
Khác với những tên cặn bã khác, hắn nhưng sẽ biết chịu trách nhiệm à. Tô Hỏa tin rằng thời gian sẽ chứng minh. Rằng Diệp Hi Lan mới là người may mắn vì có thể được hắn chọn trúng. Những thứ hắn cho nàng, không có bất cứ nam nhân nào có thể đem lại.
Kɧoáı ©ảʍ, tiền tài, quyền lực, thanh xuân, sức mạnh... Đây là những thứ mà con người bất chấp theo đuổi. Chỉ cần ở bên cạnh Tô Hỏa, Diệp Hi Lan sẽ có tất cả.
Cái này nếu mà nói ra, còn không biết có bao nhiêu nữ nhân ngày đêm suy nghĩ cách trèo lên giường cả Tô Hỏa. Cuộc mua bán siêu lợi nhuận này, ai mà không điên cuồng được chứ. Một bước thành tiên trong truyền thuyết chính là đây, chứ đâu xa.