Thao Khóc Lão Sư

Chương 44: Ăn Ŧiиɦ ᗪịƈɦ

Edit: Minivian

Beta: Metraidepyeunhau

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thời điểm Lục Viễn chuyên tâm khẩu giao cho Mạnh Vũ, cậu cứ thế mà ngơ ngác nhìn y, không kiềm chế được mà thở hổn hển.

Lục Viễn nỗ lực mυ'ŧ thật sự sâu, côn ŧᏂịŧ lớn gần như muốn thọc vào cổ họng, khiến y nôn khan từng đợt.

“Ưm, khụ khụ, ưʍ.”

Mạnh Vũ đưa bàn tay luồn vào đầu tóc Lục Viễn, ngơ ngẩn mà nghĩ, một tháng không gặp, thầy ấy sao có thể trở thành một tao hóa như vậy?

Chỉ liếʍ thôi mà đã khiến cậu muốn bắn.

“Ha, a.”

Mạnh Vũ thở dài thườn thượt, cảm nhận được đầu lưỡi trơn trượt của Lục Viễn đang dừng lại ngay chỗ qυყ đầυ của cậu, kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà mυ'ŧ vào liếʍ láp.

Chết tiệt, thầy ấy quả thực đã lên trình a!

“Ai? Mấy ngày này, có phải thầy, ưm, mỗi ngày đều quấn lấy tên Tiểu Ngư đó làm suốt không?”

Lục Viễn quay đầu, nhả dươиɠ ѵậŧ của Mạnh Vũ ra, chớp chớp mắt: “Cái gì?”

Mạnh Vũ tức sôi máu: “Cái gì là cái gì, không phải thầy yêu thích Tiểu Ngư nhất sao? Hiện tại việc khẩu giao đã thành thục như vậy, chẳng phải là ngày ngày luyện tập trên người cậu ta sao!”

Lục Viễn suy nghĩ trông rất nghiêm túc, nói: “A, còn có Tiểu Giang.”

Mạnh Vũ gần như muốn phát hỏa, “Tiểu Giang, Tiểu Giang, gọi thân thiết như vậy, cố ý chọc tức tôi đúng không?”

Lục Viễn nắm côn ŧᏂịŧ Mạnh Vũ tuốt vài cái, đột nhiên cong môi cười nhạt, “Đại Vũ, cậu bây giờ, giống như là đang ghen vậy.”

“Ai ghen chứ? Thầy bớt nói bậy!”

Mạnh Vũ trút giận bóp mặt Lục Viễn một phen: “Mau liếʍ nhanh cho tôi, tiếp tục nói phét thì tôi chơi chết thầy!”

Lục Viễn không nói nữa, ghé lên trên đùi Mạnh Vũ, rất nhanh chóng mà phun ra nuốt vào, phát ra tiếng nước da^ʍ mỹ: “Ưm, a, ư ưʍ.”

Biểu tình Lục Viễn thoạt nhìn cực kỳ hưởng thụ, ngón tay thon dài xoa nắn tinh hoàn, Mạnh Vũ ngửa đầu ra sau, đầu óc sớm không còn tỉnh táo nữa.

“Ha, a, a ưʍ.”

Trời ạ, chỉ là khẩu giao liếʍ dươиɠ ѵậŧ thôi mà sao lại sảng khoái đến như vậy?

Thầy ấy rốt cuộc đã "tu luyện" thế nào chứ?

Thực sự quá lợi hại rồi

Qua một hồi lâu, Lục Viễn mệt đến quai hàm trướng đau, đầu lưỡi để ở chỗ mã mắt trên dươиɠ ѵậŧ, đột ngột hút một cái, làm Mạnh Vũ bắn ra.

“A a, đệt.”

Mạnh Vũ ấn đầu Lục Viễn, rùng mình đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra trong miệng y: “Thầy mẹ nó, dám hút ông đây?”

Lục Viễn nhả dươиɠ ѵậŧ của Mạnh Vũ ra, ngửa đầu nhìn cậu, “ực” một tiếng, nuốt xuống một miệng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Trái tim Mạnh Vũ như phảng phất bị cái gì đó cà qua, tê tê dại dại, lại có chút đau.

Lục Viễn nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng, lại liếʍ côn ŧᏂịŧ Mạnh Vũ đến khi thật sạch sẽ, mới ngồi thẳng dậy.

Mạnh Vũ nhìn chằm chằm Lục Viễn, thô bạo nói: “Ngon lắm sao? Có mùi vị gì?”

Lục Viễn vươn đầu lưỡi hồng nhạt chậm rãi liếʍ khóe miệng: “A... Hình như có chút đắng, mùi có hơi tanh, ăn không ngon lắm.”

“Đồ hư hỏng!”

Mạnh Vũ hung hăng mắng một câu, bóp cổ Lục Viễn xuống lại nằm đè lên, thô bạo gặm cắn hai cánh môi mềm mại.

Lục Viễn duỗi hai cánh tay quấn lên, nhiệt liệt mà đáp lại Mạnh Vũ, “Ưm a, Đại Vũ, hôn tôi, ưm a, thích, thích.”

Mạnh Vũ nghe vậy, trừng Lục Viễn nói: “Thầy nói cái gì? Thích cái gì?”

Lục Viễn ngậm lấy môi Mạnh Vũ, câu dẫn nói: “Ưm, thích cậu hôn tôi, thích cậu chơi tôi.”

Mạnh Vũ gắt gao siết chặt Lục Viễn vào trong lòng, đầu lưỡi ở trong miệng cậu tàn sát bừa bãi, không buông tha một ngóc ngách nào.

Thật con mẹ nó sướиɠ, hôn môi sao có thể thoải mái như vậy?

Mạnh Vũ không hiểu nổi, rõ ràng trong miệng Lục Viễn đều là mùi vị tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhưng sao cậu cứ như bị nghiện vậy?

Tuy đó là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình, nhưng nếu là trước kia, cậu nhất định sẽ không hôn môi với người vừa liếʍ qua dươиɠ ѵậŧ của mình.

Cái gì mà mùi tự nhiên không chê dơ, trước giờ cậu đều cảm thấy chỉ là cái miệng để xả tϊиɧ ɖϊ©h͙, hiện tại lại cùng Lục Viễn hôn môi, không phải là tự ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình sao.

Càng khó coi hơn, cậu còn có thể hăng say đến như vậy?

Mạnh Vũ si ngốc, cùng Lục Viễn gặm cắn nhau hơn nửa ngày mới quyến luyến thả nhau ra, cả hai thở hổn hển nạp không khí, cả người lại bừng bừng hưng phấn.

“Ưm ha, a ưm, Đại Vũ, chơi tôi, mau chơi tôi."

Mạnh Vũ và Lục Viễn cùng mở miệng, như là được bôi keo siêu dính, dán sát vào nhau, càng hôn càng sướиɠ.

Dươиɠ ѵậŧ Lục Viễn hứng đến ngẩng cao, cùng Mạnh Vũ cọ cọ, kết quả Mạnh Vũ cũng bị cọ đến cứng rắn.

Thân thể Mạnh Vũ khô nóng, trong đầu như là có một nồi cháo đang sôi, càng để lâu càng ùng ục khó mà thanh tỉnh.

Cậu giống như bị rơi vào một tầng kɧoáı ©ảʍ khó nói, ôm Lục Viễn hôn môi liền cảm thấy như đã độc chiếm được cả thân thể.

Hai người lại giằng co một hồi lâu, Lục Viễn thiếu chút nữa là bị cọ bắn, Mạnh Vũ thở dốc giống như con trâu rừng, kéo tóc của y nói.

“Lục Viễn, đồ dâʍ đãиɠ nhà thầy, thầy chỉ có thể bị tôi thao, có biết hay không? Hả?”

Côn ŧᏂịŧ Lục Viễn không được phóng thích, khó chịu mà dựa lên người Mạnh Vũ: “Biết rồi, tới a, tới thao tôi, ưm, nhanh lên!”

Mạnh Vũ ánh mắt nóng rực, “Thầy chờ tôi, tôi muốn tìm một chỗ nào đó để thao thầy.”

“Hả?"

Môi Lục Viễn cũng bị Mạnh Vũ gặm đến sưng lên, trong mắt hơi nước mờ mịt, lẩm bẩm nói: “Cậu nói cái gì?”

Mạnh Vũ mυ'ŧ môi Lục Viễn một ngụm thật mạnh: “Thầy nói quán trà có người nhiều hay không?”

Lục Viễn lúc này mới nghe được rõ, bỗng nhiên trừng mắt thật lớn: “Cậu? Cậu lại muốn làm sao a? Tôi có thể không làm chuyện xấu hổ này có được không?”

Mạnh Vũ lưu manh cười nhẹ, “Sao được chứ, tôi phải thao thầy trong gian phòng yên tĩnh nhất trên lầu hai của quán trà, làm cho ai cũng đều nghe thấy âm thanh rêи ɾỉ quyến rũ của thầy, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ đúng không nào?”