Thao Khóc Lão Sư

Chương 37: Chơi chết thầy!!!

  Lục Viễn vừa mới bắn xong, còn đang ở trong dư vị cao trào, căn bản không nghe được Tiêu Cẩn Du đang nói cái gì.

"A, ân, ưʍ."

Lục Viễn mềm nhũn mà nằm úp sấp xuống, tay quơ lung tung đem trứng rung dán ở đầṳ ѵú kéo xuống, lẩm bẩm nói: "Chảy ra rồi."

Tiêu Cẩn Du quả thật bắn rất nhiều, lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ dọc theo nơi giao hợp chảy ra, Lục Viễn còn đưa tay sờ sờ, nhìn dâʍ đãиɠ cực kì.

Tiêu Cẩn Du dùng sức thở hổn hển, cố ý thẳng lưng đυ.ng vào người Lục Viễn, mở miệng nói: "Thầy, thầy có nghe em nói không? Sao lại không trả lời?"

Lục Viễn lười biếng mà nằm trong ngực Tiêu Cẩn Du, nhỏ giọng nói: "Hả? Cái gì?"

Tiêu Cẩn Du ngẩn người, thở dài một cái, mạnh mẽ vuốt ve mông tròn của Lục Viễn: "Không có gì, em chỉ muốn hỏi vừa rồi thầy thích không, có khó chịu hay không?"

"A, rất thích!"

Lục Viễn hơi hơi ngẩng đầu, nhớ tới bà nội rất nhanh có thể thay thận, cảm thấy nên có thái độ hòa hoãn một chút.

Hắn đương nhiên biết Tiêu Cẩn Du không phải người tốt gì, nếu không cũng sẽ không vừa thấy mặt liền cưỡиɠ ɖâʍ hắn.

Nhưng hiện tại trong ba người, chỉ có Tiêu Cẩn Du đối với hắn coi như là khách khí nhất, trên giường cũng không chơi bạo lực, đối xử với hắn cũng khá tốt, không có gì quá đáng.

"Tiểu Ngư, cám ơn em đã giúp thầy tìm thận thay thế, thầy không biết nên làm gì để cám ơn em. Nếu em muốn chơi thể loại gì khác, thày đều có thể phối hợp."

Tiêu Cẩn Du không nói chuyện, chỉ là cười hôn môi Lục Viễn, đầu lưỡi hai người dây dưa cùng một chỗ, dùng sức mà hôn.

"A ưm, ưm ân, Tiểu Ngư, thoải mái, thật thoải mái."

Hôn đến nước miếng theo khóe miệng chảy tới cằm, Lục Viễn cảm giác được dươиɠ ѵậŧ Tiêu Cẩn Du lại cứng rắn, ở bên trong tiểu huyệt của hắn ngọ nguậy.

Tay Tiêu Cẩn Du đưa xuống dưới, tiến đến bên trong hậu huyệt Lục Viễn, không nhanh không chậm sờ nắn.

Lục Viễn cắn môi Tiêu Cẩn Du, phát ra tiếng than nhỏ như mèo kêu: "A, ừ, ân a, a a."

Tiêu Cẩn Du bắt đầu hướng về phía trước mà đưa đẩy eo, chậm rãi chơi cái miệng nhỏ phía dưới của Lục Viễn, Lục Viễn không quá thỏa mãn với sự chậm rãi này, mông vặn vẹo nhún xuống.

"Thầy làm sao vậy? Đau sao?"

Tiêu Cẩn Du dừng lại, ánh mắt nhu hòa mà nhìn Lục Viễn: "Đau thì nói, em sẽ dừng lại, em sợ em quá kích động, không khống chế được sức mạnh."

Khóe mắt Lục Viễn hồng hồng, nhỏ giọng nói: "Không đau, muốn, Tiểu Ngư, tiếp tục làm."

Tiêu Cẩn Du cười nhìn Lục Viễn, trầm mặc vài giây đồng hồ, nhẹ giọng nói: "Vâng, thầy, em muốn đem thầy chơi hỏng, đem cái huyệt dâʍ đãиɠ này, chơi cho đến khi chỉ muốn dươиɠ ѵậŧ của em!"

Những lời xấu xa khó nghe như vậy, từ miệng của Tiêu Cẩn Du nói ra, lại có vẻ da^ʍ mỹ và ái muội.

Đặc biệt khi nhìn đến gương mặt búp bê trắng nõn đáng yêu, Lục Viễn nhất thời có loại cảm giác tội lỗi, như đang bắt nạt trẻ vị thành niên.

Tim Lục Viễn đập như sấm, cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú hồng nhạt của Tiêu Cẩn Du, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp: "A ân, Tiểu Ngư, chơi thầy, ưm a, muốn bị dươиɠ ѵậŧ lớn chơi hỏng, muốn bị chơi chết, a a!!"

Tiêu Cẩn Du nặng nhọc mà thở, nhanh chóng xoay người đem Lục Viễn đối mặt với mình, mạnh mẽ đâm vào: "Ha ư!"

"A! Tiểu Ngư, Ha!"

Tiêu Cẩn Du thu liễm bộ mặt tươi cười, mắt sáng như đuốc, đem hai đùi Lục Viễn áp đến trước ngực, hung hăng cắm rút.

Côn ŧᏂịŧ tráng kiện ở bên trong tràng vách tường tàn sát bừa bãi, mỗi một lần đều đâm tuyến tiền liệt của Lục Viễn, làm hắn thích đến cả người run rẩy không ngừng.

"Phạch phạch phạch" tiếng mông thịt va chạm quanh quẩn trong phòng ngủ, Lục Viễn mềm thành một bãi, tùy ý để Tiêu Cẩn Du mãnh liệt thao làm.

"A a a, Tiểu Ngư, a ân, a, thích, thích chết, Tiểu Ngư, đúng, đỉnh đến, chính là chỗ..., a a."

Lục Viễn kêu đến thanh âm khàn khàn, bị Tiêu Cẩn Du đâm muốn bay  đến đầu giường, bủn rủn vô lực mà nắm chặt khăn trải giường, nước mắt cũng chảy ra.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng bôi trơn hỗn loạn cùng một chỗ, bị dươиɠ ѵậŧ Tiêu Cẩn Du đánh thành bọt biển màu trắng, bao gồm cả dịch ruột non chảy ra từ trong huyệt Lục Viễn "Tí tách" chảy ra cả khăn trải giường.

Tiêu Cẩn Du không nói được một lời,  chính là ác độc mà cuồng làm Lục Viễn thịt huyệt, hận không thể đem hai viên tinh hoàn cũng cắm đi vào mới cam tâm.

Lục Viễn nhăn chặt mày, nửa trợn tròn mắt, bị Tiêu Cẩn Du thao đến vẻ mặt hoảng hốt, nỉ non nói: "A, Tiểu Ngư, chơi chết thầy, chơi chết thầy Tiểu Ngư, thích a, thích, thích."

Ngực Tiêu Cẩn Du cứng lại, trừng mắt nói: "Thích cái gì? Thầy nói thích cái gì?"

"A, a ân, thích em, Tiểu Ngư, Tiểu Ngư, thầy thích em, a!"

Tiêu Cẩn Du cảm giác hô hấp của bản thân trở nên run rẩy, trong tim đau như muốn vỡ ra, đột nhiên một chữ cũng nói không nên lời, côn ŧᏂịŧ cũng bị da^ʍ huyệt của Lục Viễn hút đến sắp chịu không nổi.

Con mẹ nó! Hắn rốt cuộc là bị cái gì!?

Tiêu Cẩn Du đem chân Lục Viễn tách sang hai bên, giọng khàn khàn thì thầm vào tai hắn: "Thầy, thầy thật mềm, nói tiếp đi, đừng ngừng."

Lục Viễn đã sớm sướиɠ đến mơ hồ, mê mang nói, "Thầy thích em, thích em, thích, rất thích."

Vẻ mặt Tiêu Cẩn Du tràn đầy mê hoặc, nội tâm cực kỳ rối loạn, chỉ có thể nhắm hai mắt lại, đi theo bản năng thân thể, tiếp tục thao Lục Viễn.

Cao trào trong nháy mắt, Tiêu Cẩn Du bỗng nhiên cẩn thận suy nghĩ, hắn giống như không biết làm sao, lại bị luân hãm vào.

"Thầy, thầy thật sự đừng lừa em, em  đã tưởng là thật đấy."