Thao Khóc Lão Sư

Chương 26: Nghĩ thông suốt

Thời điểm Lục Viễn tỉnh lại, Mạnh Vũ đã đưa hắn trở về biệt thự nhỏ, tắm rửa sạch sẽ ném lên giường.

Mạnh Vũ ngồi bên giường, vẻ mặt có chút cứng ngắc: "Ngươi tỉnh? Cái kia, ta nấu cơm, ngươi ăn không?"

Lục Viễn ánh mắt mơ màng, chỉ nhìn Mạnh Vũ không nói gì, Mạnh Vũ đứng dậy, tức giận đi ra ngoài.

"Ngươi có ăn hay không, không ăn thì bị đói."

Lục Viễn ngồi dậy, ngoài cửa sổ trời cũng đã tối đen, phỏng chừng đã chín mười giờ.

Lục Viễn nhớ lại chuyện hôm nay đã xảy ra, che mặt nở nụ cười, sốt ruột a, rất suốt ruột.

Hắn đè ép suy nghĩ về mấy chuyện đó, chỉ cần nghĩ đến, hắn liền cảm thấy không còn mặt mũi nào đi đến đại học quốc phòng, càng không có mặt mũi để sống.

Nhưng là hắn có thể làm được gì đây? Chẳng lẽ hắn thật sự là đi tự sát?

Bà nội làm sao lo liệu? Ai sẽ chăm sóc nàng?

Hắn chỉ còn một người thân là bà nội, còn sống, so với bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn.

Hắn rốt cuộc già mồm cãi lý với Mạnh Vũ để làm gì?

Cùng Mạnh Vũ ở một chỗ, hắn như thế nào cũng liền lây bệnh trở nên ngây thơ như vậy.

Mạnh Vũ muốn làm liền làm, tìm nhiều lý do như vậy để làm gì? Không phải muốn bức hắn sao, muốn hắn tự tìm đường chết sao?

Hắn cũng đã thành như vậy, còn có cái gì để sợ?

Cùng lắm thì liền chết, hắn hiện tại đã đâm lao thì phải theo lao, bằng bất cứ giá nào.

Hơn nữa, Tiêu Cẩn Du có nói một câu khiến hắn đặc biệt rõ ràng, hắn thật sự là bị cuồng ngược, hắn hiện tại cũng không phủ nhận.

Lục Viễn bụng cũng thật nhanh đói, đi xuống giường, thấy trên ghế bày biện quân trang cùng quần áo trong chỉnh tề.

Lục Viễn mặc vào quần áo trong, ngơ ngác mà nghĩ, đây là Mạnh Vũ mua cho hắn sao?

Cho hắn một cái tát, sau đó lại đưa hắn cái kẹo, a, Mạnh Vũ thực sự xem hắn là đứa trẻ ba tuổi sao?

Lục Viễn đi điến phòng khách, thấy Mạnh Vũ đang cắm đầu ăn, liền đi tới, thấy mấy món chay trên bàn, nhất thời ngơ ngẩn.

Mạnh Vũ đây là đang làm gì a?

Ban ngày căn bản không xem hắn là người, làm bao nhiêu việc xấu xa, hiện tại là như thế nào, lại mua quân trang, lại làm đồ ăn chay, là muốn bồi thường cho hắn sao?

Mạnh Vũ nhìn Lục Viễn đứng ở bên cạnh bàn không ngồi xuống, trong tim một trận co rút đau đớn, nhíu mày nói: "Làm sao? Chê ta nấu khó ăn? Ta chính là sẽ không nói ngọt như Tiểu Ngư, cũng sẽ không hầu hạ ai, ngươi không ăn, ta tự ăn."

Lục Viễn thầm nghĩ, cho dù bây giờ hắn cãi nhau với Mạnh Vũ, chuyện đã phát sinh cũng không thể thay đổi được.

Huống chi thận nguyên của bà nội còn phải nhờ vào bọn họ, hắn cùng Mạnh Vũ có cái gì để so?

"Ta ăn, quân trang này, cảm ơn ngươi!"

Lục Viễn nói xong, ngồi xuống chỗ đối diện Mạnh Vũ, cầm bát gắp thức ăn.

Mạnh Vũ trộm nhìn Lục Viễn, hàm hồ nói: "Ừm, ngươi muốn quân trang, ta đều có thể mua cho ngươi, ko có gì khó."

Lục Viễn gật gật đầu, hướng Mạnh Vũ nhíu nhíu khóe miệng: "Ân, ngươi nấu cơm ăn rất ngon."

Mạnh Vũ hơi sửng sốt, muốn nói lại thôi, rốt cuộc cái gì cũng chưa nói ra, nhanh chóng cầm lấy chén cơm mà ăn.

Lục Viễn đói bụng lắm, đều là đàn ông, cũng không có giả bộ cái gì, đơn giản mà mở to miệng, như hổ đói mà ăn.

Thấy Lục Viễn ăn được thật nhiều, tâm tình Mạnh Vũ nhanh chóng tốt lên, không ý thức được mà bĩu môi cười cười.

"Lúc trước Tiểu Ngư nói ta nấu ăn ngon, không nghĩ tới lão sư ngươi cũng thích ăn, vậy ăn nhiều vào một chút, hôm nay mệt muốn chết rồi đi?"

Lục Viễn thản nhiên nhìn Mạnh Vũ, liếc mắt một cái: "Ân, kỳ thật cũng không mệt. "

Mạnh Vũ tựa hồ có chuyện muốn nói, thử nhiều lần vẫn là không mở miệng, liền cắn răng đứng dậy nói: "Lão sư, ta ra ngoài một chuyến, đem bốn tôn tử kia thả đi, giải quyết cho xong chuyện này."

Lục Viễn âm thầm kinh hãi, thấp giọng nói: "Ân, vậy ngươi mau đi đi."

Mạnh Vũ cúi người xuống, ánh mắt sáng quắc mà trừng Lục Viễn, "Ta thực nhanh sẽ trở về, ngươi chờ ta cùng ngủ."

Lục Viễn kinh ngạc mà nhìn Mạnh Vũ, còn chưa kịp nói cái gì, Mạnh Vũ đã cuống quít giải thích: "Không phải, ngươi đừng hiểu lầm a, ta không phải còn muốn thao mông ngươi, chỉ là muốn cùng ngươi ngủ thôi. Vừa rồi thời điểm tắm rửa cho ngươi, ngươi vừa gọi gọi, ta liền nhịn không được, tại trong bồn tắm thao đùi của ngươi, lại bắn một lần. Lục lão sư ngươi yên tâm đi, ta hôm nay nhất định là không lại làm, ngươi nếu muốn làm, ta cũng không cứng rắn nổi."

Nghe xong lời nói của Mạnh Vũ, Lục Viễn thật sự là dở khóc dở cười, hắn làm sao lại quên?

Lại nói như thế nào, Mạnh Vũ cũng chỉ là đứa nhỏ mới mới thành niên, một đứa nhỏ ngây thơ xấu xa.

Cùng người như vậy ở chung, hắn không phải cũng ngây thơ theo sao?

A, thiếu chút nữa để tiểu vương bát đản này dụ dỗ, hắn hiện tại cũng chẳng có hy vọng gì, cái gì gọi là tôn nghiêm, cái gì thể diện, đều là vô nghĩa, chó má!

Thông qua chuyện lần này, Lục Viễn rốt cục triệt để hiểu rõ, hắn sống ba mươi mốt năm, bình bình đạm đạm, an an ổn ổn, chính là chưa gặp được đám người Mạnh Vũ quá đáng như vậy.

Cho nên ngay từ đầu, hắn cảm thấy vừa tức, vừa thẹn, vừa giận, lại cảm thấy dọa người, không rõ nên ứng phó  như thế nào mới tốt.

Mạnh Vũ làm chuyện xấu xa với hắn, hắn sẽ cảm thấy khó có thể chịu đựng được, biết rõ vô dụng, cũng muốn duy trì một tia thể diện cuối cùng của chính mình.

Bất quá cũng may, hắn đúng lúc nghĩ thông suốt, đừng nói thận nguyên của nà nội cần nhờ bọn họ, cho dù là không có chuyện thay thận này, bọn họ ba người muốn thao hắn, hắn cũng chẳng làm được gì.

Cùng người xấu giảng đạo lý, bản thân chính là làm việc ngu xuẩn nhất  a.

Lục Viễn dưới đáy lòng cười lạnh, giơ lên con ngươi, ôn nhu mà nhìn Mạnh Vũ: "Được, ta chờ ngươi trở lại, cùng ngủ."