Vào một đêm hai tháng trước, Lục Viễn bị đồng nghiệp kéo đi KTV, hắn từ nhỏ đã ít kết giao, chỉ có ở trên lớp mới nói nhiều một chút.
Nơi bọn họ đến chính là một KTV nổi tiếng, một nữ đồng nghiệp đã nhanh chóng đặt trước phòng, nếu trực tiếp đi đến chắc chắn sẽ không có phòng trống.
Lục Viễn sau khi tốt nghiệp đại học sư phạm liền đi dạy ở trường này, đã có thể được xem là bậc tiền bối, nên sẽ không cùng các đồng nghiệp ra ngoài chơi.
Lúc này bởi vì có một nữ đồng nghiệp chuẩn bị kết hôn, xuất ngoại đi hưởng tuần trăng mật, bọn họ liền tổ chức một buổi chúc mừng. Lục Viễn cùng với nàng cũng đã quen được nhiều năm, nói không đi thật sự không được.
Các đồng nghiệp chơi đến điên cuồng, hắn cũng bị bắt hát hai bài, ngượng đến đỏ mặt tía tai, liền nói rằng muốn đi WC mới trốn thoát.
Đừng nhìn Lục Viễn năm nay đã ba mươi mốt tuổi, thực chất chính là người rất ngây thơ, lúc nãy có uống hơi nhiều bia, từ WC nghiên nghiên đi về phía trước.
Đi một hồi lâu, hắn mới tìm được phòng của bọn họ, nhưng không biết như thế nào hắn lại nhìn nhằm số phòng a. Phòng của bọn họ là 668, phòng hắn đến lại là 688.
Trước cửa phòng 688, hắn đẩy cửa hai cái nhưng lại không mở được, nghĩ rằng chắc đồng nghiệp canh cửa bên trong đã khóa lại.
Vừa mới nghĩ như vậy, hắn lại đẩy cửa thêm lần nữa, thế nhưng cửa lại bị hắn mở ra. Vừa vào phòng, cảnh tượng bên trong đã làm hắn chấn động đến kinh ngạc há to miệng.
Đây là một gian phòng VIP được trang trí hoa lệ, tổng cộng có bốn thiếu niên trẻ tuổi, trong đó một người toàn thân trần trụi, trong miệng ngậm một cây côn ŧᏂịŧ, sau huyệt lại bị cắm một cây côn ŧᏂịŧ khác.
Còn có một thiếu niên khuôn mặt lạnh lùng ngồi trên ghế sô pha, trên tay cầm lấy tính khí vì du͙© vọиɠ mà cương cứng của chính mình.
Lục Viễn bị làm cho sợ đến mức ngây người, môi run rẩy, bắp chân căng thẳng đến chuột rút "Thực, thực xin lỗi, ta, ta đi nhầm phòng."
Lục Viễn cuối đầu định đi ra, thiếu niên được khẩu giao rút ra tính khí ướt sũng của mình, tà ác cười nói: "Ai u, vị đại thúc này, chỉ nói một câu xin lỗi liền xong? Ngươi làm ta sợ đến muốn liệt dương, ngươi không phải nên trị cho ta hay sao?"
Người nói chuyện chính là một thiếu niên dung mạo tuấn mỹ, Mạnh Vũ, trên người hắn mặc bộ đồ màu trắng, quần đã bị cởi đến đầu gối, tính khí giương cao, nhìn chẳng có chút nào giống với bệnh liệt dương.
Lục Viễn trong đầu "Ầm ầm" rung động, run giọng nói: "Thực, thực xin lỗi, ta không cố ý."
Mạnh Vũ nghiên đầu xem xét Lục Viễn, cười xấu xa nói: "Tiểu Ngư, làm gì đây? Đại thúc này tự dâng mình tới đây, vẫn là nên ăn a!"
Tiêu Cẩn Du từ trong cúc huyệt của thiếu niên kia rút ra tính khí thô dài cứng rắn, ngọt ngào cười nói: "A, đại thúc này cũng thật dễ nhìn, lại còn là một bộ dáng ngốc manh đáng yêu, thao hắn nhất định sẽ rất thích, ta nói có đúng hay không lão Giang?"
Thiếu niên ngồi ở sô pha bên trong đang thủ da^ʍ tên là Giang Liệt, miệng ngậm tẩu thuốc, trên mặt toàn là rét lạnh.
"Sao cũng được, miễn là đủ chặt."
Chiều cao của Tiêu Cẩn Du cùng với Lục Viễn không khác lắm, tầm 1m8, hắn đi đến ôm lấy cổ Lục Viễn, nháy mắt nói: "Đại thúc a, ngươi quá là đáng yêu, ta thực hận không thể lập tức thao chết ngươi."
Tính khí cứng rắn của Tiêu Cẩn Du cạ cạ vào đũng quần Lục Viễn, làm thân hắn cứng ngắt, bị Mạnh Vũ đẩy ngã xuống sô pha.
Mạnh Vũ vừa nãy đã cho nam hài kia một cước: "Cút đi, mẹ nó đều bị làm lỏng hết, biết điều thì nhanh cút."
Nam hài kia vội nhặt quần áo, lao ra khỏi phòng chạy.
Mạnh Vũ đóng cửa lại, không quên khóa trái "Đại thúc này, ngươi nói một chút đi, cửa đã bị khóa trái, ngươi làm sao vào được, đây không phải ý trời thì là gì? Hôm nay không chơi chết ngươi, há chẳng phải làm trái ý trời a!"
Lục Viễn nằm trên ghế sô pha ngước đầu lên lại đối diện với dương căn tráng kiện của Giang Liệt, liền đỏ mặt gục đầu xuống.
"Các ngươi, các ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì? Ta, ta không phải đồng tính luyến ái, ta cái gì cũng không thấy, sẽ không chạy đi nói lung, van các ngươi để cho ta đi."
Mạnh Vũ nắm lấy tóc Lục Viễn, buồn cười mà nhìn hắn: "U, khóc? Mới vậy mà đã khóc, đợi tới thời điểm bọn ta thao ngươi, xem thử ngươi có khóc đến ngất đi không?"
Tiêu Cẩn Du đi đến đẩy tay Mạnh Vũ ra, ôm lấy cổ Lục Viễn, kéo hắn vào lòng.
"Đại Vũ, ngươi làm cho đại thúc sợ rồi, hắn mà sợ hãi ta thì ngươi không xong đâu!"
Mạnh Vũ bĩu môi: "Gì, ta không làm gì hắn, là hắn tự khóc a."
Tiêu Cẩn Du nâng lên hai má ửng hồng của Lục Viễn, ngậm lấy cánh môi của hắn mà mυ'ŧ vào: "Ngô ân, cái miệng nhỏ này của ngươi thật mềm, nóng quá! Đại thúc cho ta cắm vào đi, được không? Chúng ta nói chuyện đi, chỉ cần ngươi nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta vào trong bụng, ta hôm nay sẽ bỏ qua cho ngươi."
Lục Viễn thân thể trở nên cứng ngắt, khép chặt khớp hàm không há miệng, Tiêu Cẩn Du lại kẹp lấy cổ hắn, làm cho hắn phải mở miệng.
Đầu lưỡi ấm nóng xâm nhập vào khoang miệng, hắn tránh thoát không được, lại cảm giác phía dưới chợt lạnh, là Mạnh Vũ đem quần hắn cởi ra kéo xuống dưới.
Mạnh Vũ từ trên bàn lấy xuống một cái gậy mát xa lớn, đã được bôi trơn, trực tiếp cắm vào cúc huyệt Lục Viễn.
"Ngô ân!"
Lục Viễn đau đớn, mãnh liệt run rẩy, hốt hoảng cắn phải lưỡi của Tiêu Cẩn Du.
Tiêu Cẩn Du bị rách đầu lưỡi, khoé miệng đều là máu, hắn thu lại bộ mặt tươi cười, híp mắt nói: "Đại thúc thật không ngoan, cắn đầu lưỡi của ta, xem như ta bỏ qua, ngươi nếu dám cắn dươиɠ ѵậŧ của ta, ta liền đem ngươi đi thiến!"