Áo Rách Quần Manh Câu Người Ngủ

Chương 6

Dung Khanh ở tuyết sơn xa xa hoàn toàn không biết bây giờ sư phụ mình đã bị thánh thượng cho ăn no căng diều, nhốt trong hoàng cung đùa bỡn đủ kiểu. Ở thánh trì, hắn gặp được một nam nhân cao lớn, anh tuấn, bị đối phương dăm ba câu lừa gạt, liền chìm đắm trong khí vị nam tính dày đặc bá đạo của nam nhân, cởi sạch trơn nhẵn đợi đối phương thương yêu giữ lấy.

Thương Trần Triều nhìn Dung Khanh lõa thể càng thêm mê luyến, hắn đã sớm nghe qua về tiểu da^ʍ hồ, mỹ mạo trời sinh được thiên nhiên ưu ái, trong lòng cũng không phải chưa từng nghĩ tới muốn cưới một tiểu hồ ly về nhà, nhưng khi chân chính thấy được vật nhỏ trước mắt, mới biết hết thảy mình tưởng tượng còn chưa bằng một phần ngàn của Dung Khanh. Làn da trắng bóc như trân châu tản ra ánh sáng ôn nhuận dụ người, thân thể mảnh khảnh nhưng nhục cảm mười phần

(ý là tuy trông gầy nhưng có da có thịt), chỉ cần nhìn thôi cũng cảm giác được xúc cảm mềm mại, đàn hồi.

Hai cánh mông tròn trịa đặc biệt lớn phối với vòng eo mảnh mai như dương liễu, quả thực là phong tao không nói hết. đầu v* trước ngực là màu đỏ tươi, cái vυ' không lớn nhưng thoạt nhìn cũng rất mềm mại. Đẹp nhất phải kể tới tiểu da^ʍ động cất giấu bên trong hai bắp đùi. Hai cái lỗ nho nhỏ, màu sắc lại là màu hồng phấn câu nhân nhất, hoa huy*t đóng chặt vô cùng, khiến Thương Trần Triều xém chút chảy nước miếng.

Thương Trần Triều như muốn ăn một bữa tiệc lớn, cũng không vội vã mà muốn từ từ nhấm nháp. Điều này lại khiến Dung Khanh không vui, vị ca ca thú vị này đã nói muốn cho hắn thoải mái, muốn dùng đại dương v*t đùa bỡn thân thể dâʍ đãиɠ của hắn, nhưng sao còn chưa hành động?

Cơ thể của ca ca thú vị thật là cường tráng, xưa nay hắn chưa từng thấy nam nhân tục tằng, kiện mỹ như này, không biết tại sao, rất muốn bị hắn ôm vào ngực. Tao động động chảy thật nhiều nước, trong lòng thấy tịch mịch, chua xót, không người thương yêu. Dung Khanh không biết phải làm gì tiếp theo, theo bản năng dùng cặp chân dài trắng như tuyết ôm lấy vòng eo cường tráng của nam nhân, nhút nhát đưa nơi riêng tư lên, không biết cách chủ động đỉnh lộng dương v*t thô cứng. Môi thịt chạm một phát vào dương v*t, nhẹ nhàng, Dung Khanh đắc ý đến mức rầm rì, bướm da^ʍ thật là ngứa… Muốn bị đùa bỡn…

Dù sao Dung Khanh cũng không có kinh nghiệm, không biết bước tiếp theo phải làm gì, chỉ biết là da^ʍ huyệt khó chịu muốn chết, nên duỗi ra tay nhỏ, bóp hai mép *** ép lại với nhau, ngón tay mảnh khảnh lung tung vò nơi dâʍ ɭσạи, d*m thủy bên trong đều bị ép ra ngoài, dính đầy một tay.

Thương Trần Triều nhìn mà thở dốc không ngừng, rốt cuộc cũng biết độ tao lãng của da^ʍ hồ tỉ lệ thuận với khuôn mặt xinh đẹp. Dung mạo như thần tiên nhưng lại dâʍ đãиɠ đến mức dù là kỹ nữ lãng nhất trên đời cũng không sánh nổi, gặp được vưu vật như vậy có thể coi là hắn may mắn.

Thương Trần Triều lấy tay Dung Khanh ra, dưới ánh mắt thủy nhuận mê man của Dung Khanh, đỉnh tiến qυყ đầυ vào tiểu huyệt. Tư vị hoa huy*t mỹ diệu đến cực điểm, mới chỉ qυყ đầυ vào thôi mà đã bị tiểu tao miệng ấm áp, ẩm ướt làm cho sảng khoái không thôi. Da^ʍ huyệt rất căng, lại không khô khốc chút nào, vừa đúng mà bao bọc vật kia của nam nhân, không bởi vì lần đầu hầu hạ mà kẹp đau dương v*t.

Thương Trần Triều sợ thương tổn tới Dung Khanh cực lực khống chế động tác, chỉ đỉnh lộng nhợt nhạt ở lối vào, nhưng trong lòng dục hỏa quá thịnh, vì vậy phải phát tiết đến chỗ khác. Bàn tay đầy chai sạn tùy ý du tẩu trên da thịt trắng mịn. Thương Trần Triều là người luyện võ, tính cách cương mãnh bá đạo, cho nên không có quá nhiều ôn nhu, động tác dần dần trở nên bạo lực, dùng sức bóp lộng thân thể mướt mồ hôi dưới thân.

Cơ thể Dung Khanh trời sinh khát vọng nam nhân, càng đối đãi thô lỗ cường liệt, hắn càng có cảm giác. Toàn thân nóng rực, chỉ nơi bị bàn tay xoa xoa mới thoải mái một chút, tao động đã ngứa muốn chết rồi, thịt heo bổng lại còn đùa cợt mà không muốn tiến sâu vào trong.

Dung Khanh phóng đãng lắc eo, nâng mông muốn chủ động nuốt lấy côn th*t đỉnh hoa huy*t, trong miệng khóc thút thít rên lên:- “Ngứa, a… Ngứa muốn chết, ca ca tốt, huynh thọc bên trong của ta chút đi, muốn đại nhục bổng chui vào bụng, ô ô…”

Thương Trần Triều đang chuyên tâm hút liếʍ đầu v* trên ngực Dung Khanh, hai tay chơi cái mông to mềm nhẵn mỹ diệu, vô cùng kiên nhẫn khởi động trò vui, không nghĩ tới Dung Khanh lại không đợi kịp. Thương Trần Triều tà tà cười, hỏi:- “Sao vậy, muốn da^ʍ chết rồi? Ca ca chơi ngươi như vậy, không đau chút nào sao?”

Dung Khanh mềm mại đưa tay quấn lấy cổ Thương Trần Triều, si ngốc nhìn nam nhân cười rộ lên càng thêm anh tuấn, tà mị, vội vã lắc đầu:- “Phải! Thật thoải mái… Một chút cũng không đau, ca ca, ta rất ngứa… Muốn bị ca ca dùng sức *** …”

Dung Khanh như tiểu hoa si nhướng lên trên kéo gần khoảng cách với ca ca, tay nhỏ như có như không vuốt ve tấm lưng dày rộng của nam nhân. Thương Trần Triều bị trêu chọc, dục hỏa đốt người, biết tao hóa này căn bản sẽ không đau nên cũng không muốn dây dưa nữa, toàn bộ cắm vào.

Nhục huyệt mềm mềm bị phá ra, ướt mềm thư thái, Thương Trần Triều có cảm giác mình đang đỉnh phá cái gì đó, cúi xuống xem, quả nhiên thấy nơi tiểu huyệt có chút máu tươi chảy ra. Tuy rằng chỉ có vài tơ máu đỏ, nhưng lại lần nữa kích phát thú tính của Thương Trần Triều, khối bảo vật vô giá này đã là của hắn rồi, hắn đã phá thân tiểu tao hồ, hoàn toàn đoạt lấy hắn

(Dung Khanh).

Hai tay Thương Trần Triều nắm chặt nắm chặt eo nhỏ uyển chuyển của Dung Khanh, cuồng mãnh thúc lên, trong miệng còn trêu đùa:- “Tiểu da^ʍ phụ, còn ngứa nữa không? Đại dương v*t của ca ca có ngăn ngứa cho đại tao bức của ngươi

không? A, miệng nhỏ dâʍ đãиɠ này, khoái chết ca ca… Còn có màиɠ ŧяiиɧ, bị nam nhân thao rách màиɠ ŧяiиɧ có phải là sướиɠ chết ngươi không?”

Thân thể tao lãng của Dung Khanh từ lâu đã đắm chìm trong tình ái kịch liệt không cách nào tự kiềm chế. Mái tóc dài đen nhánh ẩm ướt dính trên người, tay ngọc vô lực nắm lấy đại thủ của nam nhân đang không ngừng bóp đầu v* hắn. Hắn không sao miêu tả được mình rốt cuộc sướиɠ như thế nào, chỉ biết là từ khi sinh ra đến nay chưa từng được thỏa mãn như vậy. Hạnh phúc quá, chỉ hy vọng vĩnh viễn nằm dưới thân nam nhân, bị hắn thao lộng cả ngày lẫn đêm.

Nghe được câu hỏi của nam nhân, Dung Khanh càng kích động hơn, mềm giọng kêu lên:- “Sướиɠ, ân a… thoải mái chết đi được. Ca ca thật lợi hại, a, quá dũng mãnh! Tao hóa cũng bị gϊếŧ chết, a a, ca ca bóp núʍ ѵú ta, dùng sức, a, gϊếŧ chết tao hóa đi…”

Thương Trần Triều gác một chân Dung Khanh lên vai, đại dương v*t không chút lưu tình ra vào trong bí huyệt, làm cho hạ thể Dung Khanh tràn trề d*m thủy. Thân thể đẹp đẽ, trắng hồng khiến người sinh khí nổi lên du͙© vọиɠ làm nhục. Thương Trần Triều như muốn đem người vò nát, đùa bỡn mỗi một tấc lãng thịt, Dung Khanh cứ chịu đựng, nam nhân càng thô bạo, hắn kêu càng da^ʍ lãng.

Bên hồ, hai người liều mạng dã hợp, Thương Trần Triều bắn vài pháo bên trong bướm da^ʍ của Dung Khanh mới thỏa mãn lui ra ngoài. Hắn ôm thân thể trắng nộn của Dung Khanh, ôn nhu hôn lên thân thể tàn tạ, muốn cho tiểu bảo bối nghỉ một lát, sau đó sẽ tiếp tục cùng hắn hồ thiên hồ địa mà loạn nháo.

Ai ngờ Dung Khanh nằm trong ngực ngoan ngoãn bị hôn chốc lát đã bắt đầu ôm eo nam nhân làm nũng:- “Ca ca, bướm da^ʍ ngứa, huynh lại đâm đâm ta có được không? Còn muốn bị đại dương v*t thao.”

Kỳ thực toàn bộ nơi riêng tư của Dung Khanh đều không thoải mái, ướt đẫm đến xấu hổ, hai cái lỗ trước sau đều ngứa đến lợi hại, nhưng hắn ngây ngốc không biết phía sau cũng có thể bị nam nhân thương yêu cưng chiều, cho nên vô cùng đáng thương cầu xin nam nhân làm cho tiểu huyệt phía trước dừng ngứa.

Thương Trần Triều mở hai chân Dung Khanh ra, chỉ thấy tiểu huyệt sưng sưng, huyệt thịt đỏ lên, thoạt nhìn đáng thương không thôi. Thương Trần Triều tuy rằng cũng muốn đút vào thêm lần nữa tiện thể thoải mái một chút, nhưng hắn không thể không cố kỵ đến cơ thể của Dung Khanh, vừa nãy hắn đã muốn rất nhiều lần rồi.

Thương Trần Triều đánh chủ ý tới tiểu huyệt phấn nộn phía sau, cười nói:

– “Bảo bối nhi, ngoan, cho bướm nộn nghỉ một lát, ca ca làm tao hậu môn của ngươi, được không?”

Dung Khanh sao mà hiểu được làm hậu môn là như nào, hắn chỉ biết là nam nhân khiến hắn rất muốn dựa vào này lại không muốn đùa bỡn hoa huy*t của hắn. Dung Khanh khóc lên vô cùng đáng thương:- “Ca ca lừa người, nói muốn thương ta, quả nhiên là không cần ta nữa… Ô ô, bướm nộn của tao hóa, bướm nộn không muốn nghỉ ngơi, muốn đại dương v*t, muốn đại dương v*t của ca ca phục vụ cơ…”

Thương Trần Triều bị hắn khóc làm mềm lòng, trong lòng lại có chút buồn cười, nghĩ thầm, bây giờ không cho lão tử thao hậu môn, lát nữa lão tử thao cho cái mông ngươi lay động thành tiểu mẫu cẩu, thao cho ngươi kêu cha gọi mẹ.

Thương Trần Triều ôn nhu dụ dỗ nói:- “Rồi rồi, ca ca thương bướm nộn. Ngoan, vểnh cái mông lên để ca ca thương ngươi.”

Dung Khanh vừa nghe nam nhân nói sẽ thương hắn, vội vàng nghe lời quỳ trên mặt đất, ngoan như một tiểu mẫu cẩu, cái mông to vểnh lên thật cao, hận không thể đưa đến tận miệng nam nhân.

Thương Trần Triều đẩy ra hai cánh mông màu mỡ của Dung Khanh, liếʍ lên bướm da^ʍ trơn bóng đầy nước. Bị đầu lưỡi chạm tới, tao huyệt cực mẫn cảm lập tức tràn ra nước, huyệt thịt còn run lên, kẹp lấy đầu lưỡi nam nhân không tha.

Dung Khanh chưa từng bị đối xử như vậy, đầu lưỡi ấm ấm linh hoạt không thôi, hơn nữa mềm vô cùng, hút liếʍ nhục huyệt tao nhất, mỹ đến mức hắn suýt chút nữa đã khóc lên, rêи ɾỉ đưa cái mông to về sau, khát vọng đầu lưỡi nam nhân tiến vào sâu hơn.

Mà Thương Trần Triều cũng yêu mất cái nơi tao hương này rồi, đặc biệt rất thích chơi làm âʍ ѵậŧ da^ʍ tao,

ngậm tiểu đậu đậu trong miệng hút, bàn tay lửa nóng kɧıêυ ҡɧí©ɧ bụng dưới của Dung Khanh, lưu luyến khu vực mẫn cảm của hắn.

Dung Khanh thích đến mức tiếng rêи ɾỉ như bị vỡ tan, không biết thế nào cho phải, cũng không giải được tìиɧ ɖu͙© dày đặc trong thân thể, muốn bị nam nhân đặt dưới thân tàn nhẫn thao làm, rồi lại không nỡ bỏ liếʍ láp ôn nhu dâʍ đãиɠ của nam nhân, chỉ biết khóc lóc kêu loạn:- “A… Liếʍ chết tao hóa, ca ca liếʍ giỏi, ân a… bướm da^ʍ muốn tan rồi, a, đầu lưỡi vào rồi, tao hóa bị nam nhân liếʍ bướm, chết mất…”

Thương Trần Triều liếʍ hoa huy*t đủ rồi, cắn một cái lên mông to phì nhiêu nhiều nước, để lại một dấu răng da^ʍ mỹ trên cánh mông trắng. Hắn hôn lên cái mông to màu mỡ, một đường công chiếm đến c̠úc̠ Ꮒσα mềm.

Da^ʍ hồ trời sinh là lọ chứa, tác dụng lớn nhất của cơ thể là cho nam nhân cắm, cho nên hậu môn của bọn họ nhăn nhúm, đẹp đẽ, sạch sẽ, phấn nộn như đóa hoa, nam nhân nào nhìn thấy cũng không nhịn được tàn nhẫn *** vào.

Thương Trần Triều liếʍ lên, thân thể Dung Khanh bắt đầu run rẩy:- “A… Ngươi liếʍ chỗ nào vậy, thật kỳ quái… Hậu môn sao có thể liếʍ, a, thật thoải mái, sao lại thoải mái vậy chứ…”

Thương Trần Triều gảy hậu môn ướt dầm dề, cảm giác Dung Khanh đã bắt đầu phát tao, mới ngồi thẳng lên, lật Dung Khanh lại, thấp giọng nói:- “Bởi vì tao hậu môn của ngươi cũng muốn nam nhân, chờ đại dương v*t cắm vào ngươi sẽ thoải mái hơn. Tao hóa, bướm nộn và c̠úc̠ Ꮒσα của ngươi cái nào da^ʍ hơn, hả?”

Dung Khanh mê man hoảng loạn lắc đầu:- “Không, không biết, ô ô… Đều da^ʍ cả, Khanh nhi chính là tao hóa, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều muốn đại dương v*t… Khanh nhi, a… Ca ca vào rồi, Khanh nhi lại bị cắm, thật hạnh phúc…”