Giang Bắc Nữ Phỉ

Quyển 1 - Chương 99: Dùng tình lay động

Hạ Trạch đã quá hiểu tình tính em gái mình, thấy nàng như vậy, sợ nàng lại mềm lòng, ban phát lòng tốt không đâu, đành dặn dò

thêm: “Vân Sinh, muội hãy nghe lời Thập nhị ca, chuyện này nhất định

không được mềm lòng. Nếu chỉ là một nàng thϊếp bình thường, Thập nhị ca

tuyệt đối sẽ không tính toán chi li với nàng ta như những người phụ nữ

ngu dốt khác. Nhưng Phong Quân Dương đã từng cùng nàng ta đồng sinh cộng tử chung hoạn nạn, tình cảm không hề tầm thường. Thập nhị ca là đàn

ông, hiểu rõ trái tim đàn ông một khi đã nghiêng ngả rồi, thì cho dù

muội có hiền lương thục đức hơn nữa, cũng không chia được nửa phần về

phía mình. Nếu như muội làm vợ hắn, thì tuyệt đối không được giữ lại cái họa này.”

Vân Sinh hồi lâu không nói gì, cuối cùng yên lặng gật đầu.

Hạ Trạch lại dặn dò nàng thêm mấy câu nữa, rồi mới đưa nàng đến phủ của

Phong Quân Dương, thấy sắc mặt Phong Quân Dương quả nhiên trắng nhợt

nhạt nằm trên giường, đầu tiên cẩn thận đánh giá hắn một lượt, sau đó

mới cười trêu bảo: “Hì, ta còn tưởng tên tiểu tử Thuận Bình kia nói quá, không ngờ đệ lại bị thương thật. Rốt cuộc là thích khách phương nào mà

lại lợi hại thế? Hai người Trịnh Luân và lão Kiều cũng không ngăn cản

được.”

Phong Quân Dương nhướng mắt lên nhìn hắn, chậm chạp hỏi: “Hạ Thập nhị, huynh vẫn chưa nói xong sao?”.

Hạ Trạch cười, tung vạt áo ngồi xuống chiếc ghế tròn bên cạnh giường, xuôi theo: “Xong rồi, xong rồi.”

Vân Sinh cũng ngồi bên cạnh giường của Phong Quân Dương, hốc mắt ửng đỏ hỏi hắn: “Biểu ca, vết thương của huynh còn đau không?”.

Phong Quân Dương nở nụ cười ôn hòa với nàng ta đáp: “Ta không sao, muội đừng khóc.”

Hắn nói vậy, lại càng khiến Vân Sinh không nhịn được rơi nước mắt, cúi

đầu lấy khăn tay lau nước mắt, phải mất một lúc lâu sau mới đột nhiên

nhẹ giọng nói: “Biểu ca, đợi vết thương của huynh khỏi rồi, chúng ta đến Thịnh Đô gặp đại tỷ sớm một chút nhé, muội không thích Thanh Châu.”

Phong Quân Dương lặng lẽ nhìn nàng, gật đầu đồng ý: “Ừ.”

Bấy giờ Vân Sinh mới nhoẻn miệng cười, rồi nắm lấy bả vai Phong Quân

Dương, nói với giọng điệu vui vẻ: “Biểu ca, đã rất nhiều năm rồi muội

không được gặp đại tỷ tỷ, từ lúc tỷ ấy được gả tới Thịnh Đô, muội chưa

được gặp lại tỷ ấy. Lúc còn nhỏ, tỷ ấy đối xử với muội tốt nhất, mỗi lần huynh và Thập nhị ca bắt nạt muội, đều là tỷ ấy đứng ra bênh vực trút

giận cho muội.” Nàng nói xong quay đầu nhìn Hạ Trạch, “Thập nhị ca,

huynh vẫn còn nhớ chứ? Có một lần hai người hại muội bị rơi xuống nước,

đại tỷ tỷ còn lấy gậy đánh huynh và biểu ca nữa!”.

Hạ Trạch vội xua tay cười nói: “Đừng có nhắc đến nữa, thiếu gia ta lần

đầu tiên bị người ta lấy gậy đánh đấy! Lại còn bị lột quần ra đánh nữa

chứ, mất mặt chết đi được, cả đời này cũng không quên nổi.”

Có lẽ là do nhớ đến những chuyện thú vị hồi còn nhỏ, nên khóe môi Phong

Quân Dương bất giác cũng mang theo vẻ ấm áp hơn. Mấy người ngồi nói cười một lúc lâu, mãi cho đến khi Thuận Bình bưng thuốc vào mới dừng. Vân

Sinh đón lấy bát thuốc từ tay Thuận Bình, đích thân đút cho Phong Quân

Dương uống, rồi sau đó mới cùng Hạ Trạch đi ra.

Thuận Bình thay Phong Quân Dương tiễn hai người ra khỏi cửa, lúc quay

lại thì thấy Phong Quân Dương đang lặng lẽ dựa người vào đầu giường,

nghe thấy tiếng bước chân của hắn liền ngước mắt lên nhìn, nhẹ nhàng

hỏi: “Nàng ấy thế nào rồi?”.

Thuận Bình không dám giấu giếm, đành thành thực trả lời: “Vẫn không chịu mở cửa phòng, cũng không chịu ăn cơm.”

Phong Quân Dương rũ mắt ngây người một lúc, rồi mới từ từ nhấc người khỏi giường, dặn dò: “Ngươi dìu ta qua đó.”

Thuận Bình thấy hắn như vậy mà vẫn muốn đi thăm Thần Niên, chỉ biết vội

vàng khuyên: “Thế tử gia tạm thời đợi một lát đã, tiểu nhân đi gọi người khiêng kiệu tới.”

Nhưng Phong Quân Dương lại lắc đầu, “Không sao đâu, ngươi dìu ta từ từ đi.”

Trên đùi hắn tuy rằng bị Thần Niên đâm một dao, nhưng không chưa bị

thương đến gân cốt, ngoài trừ có hơi đau ra, thì cũng không ảnh hưởng gì lớn đến việc đi lại. Thuận Bình thấy hắn kiên quyết như vậy, đành dìu

hắn từ từ đi ra khỏi phòng, tới chỗ ở của Thần Niên.

Hồi đầu vì để đảm bảo an toàn và giữ yên tĩnh, nên lúc chọn tiểu viện đã chọn tiểu viện vắng vẻ một chút, cách chỗ ở của Phong Quân Dương khá

xa. Hiện giờ trên đùi Phong Quân Dương lại bị thương, khi đi lại càng

cảm thấy xa hơn, phải mất non một khắc, mới tới được bên ngoài tiểu viện của Thần Niên. Trên trán của Phong Quân Dương đã phủ một lớp mồ hôi

mỏng, vịn vào cửa tiểu viện nghỉ một lúc, rồi mới giãy khỏi sự dìu đỡ

của Thuận Bình, một mình chầm chậm bước vào trong.

Lão Kiều vẫn đang đứng canh ở ngoài, nhìn thấy Phong Quân Dương tiến vào trong sân, liền bước tới hành lễ. Phong Quân Dương khoát khoát tay, tỏ ý bảo ông ta và đám người Thuận Bình lui xuống, một mình đứng lặng lẽ

đứng giữa tiểu viện hồi lâu, mới đi từng bước tới trước cửa, nhấc tay

lên nhẹ nhàng gõ cửa, gọi: “Thần Niên, mở cửa.”

Nhưng gọi liền mấy lần như vậy, mà bên trong căn phòng vẫn không có chút động tĩnh nào, Phong Quân Dương sững người một lúc, liền quay người lại dựa vào cửa phòng từ từ ngồi phệt xuống đất. “Ta biết nàng đang ở sau

cánh cửa.” Hắn đột nhiên nhẹ nhàng nói, “Nhưng nàng không chịu mở cửa,

nàng không muốn gặp ta.”

Phong Quân Dương ngẩng đầu, đầu của hắn tựa vào khung cửa, chậm rãi nói: “Thần Niên, bất kể hiện giờ nàng có còn tin ta hay không, ta đều muốn

nói với nàng rằng, ta thật sự muốn lấy nàng, không phải là làm thϊếp, mà là làm vợ của A Sách ta.”

Tuy lúc mới bắt đầu hắn chỉ muốn giữ nàng lại bên mình, ở cùng hắn, bầu

bạn với hắn, nên mới ti bỉ dụ dỗ nàng quy thuận hắn, muốn dùng lưới tình từng lớp từng lớp trói chặt nàng lại, để nàng trốn không thoát, giãy

không ra. Nhưng đến khi nàng dùng tính mạng của nàng để đối lấy tính

mạng của hắn, thì hắn đã không thể nào tiếp tục lý trí được nữa. Hắn

muốn lấy nàng, hắn thật sự muốn lấy nàng. Hắn gửi thư cầu cứu đại tỷ ở

Thịnh Đô, muốn giả tạo cho nàng một thân phận mới, để nàng có thể quang

minh chính đại gả cho hắn. Nhưng đại tỷ không những không chịu giúp hắn, mà trong thư còn quở trách hắn rất nặng nề, bảo hắn không được trầm mê

trong tư tình nhi nữ, dặn hắn phải lấy đại cục làm trọng.

“…… Từ nhỏ ta đã lớn lên trong vương phủ, nơi ngấm ngầm tranh đấu, bày

mưu tính kế. Người khác đối xử tốt với ta, chẳng qua là có yêu cầu đối

với ta, còn ta đối xử tốt với người khác, cũng là vì có ý đồ khác. Chỉ

có cô gái khờ khạo nàng, mới không để tâm đến thân phận của ta, đối xử

thật lòng thật dạ với ta, lúc ta còn mải tính kế với nàng, thì nàng lại

thẳng thắn đỗi đãi với ta, sống chết đều ở bên.”

Hắn mãi mãi không bao giờ quên quãng thời gian khó khăn hai người bọn họ đi từ Thanh Châu tới trại Thanh Phong, nàng rõ ràng mệt đến mức cả

người đều run rẩy, nhưng vẫn nghiến răng dìu hắn đi, lấy thân hình mảnh

khảnh chống đỡ hơn phân nửa cơ thể hắn, vất vả tha hắn hết trèo đèo lại

lội suối, sau này lúc đối mắt với lũ sói hoang đói khát hung dữ trong

núi, đã không chút do dự che chắn hắn sau lưng, còn bản thân nắm chủy

thủ xông vào liều mạng với lũ sói hoang.

Lúc ấy, nàng vẫn chưa hề rung động với hắn, thậm chí trước đó nàng còn

oán hận hắn, nhưng trong lúc nguy cấp, nàng vẫn đứng chắn trước người

hắn. Cô gái vừa quật cường tàn nhẫn lại vừa lương thiện thẳng thắn ấy,

đã từng chút từng chút một phá tan bức tường phòng bị vững chắc, xông

thẳng vào tận sâu thẳm trái tim hắn.

“Thần Niên, trước giờ A Sách chỉ muốn lấy một mình nàng, muốn cùng nàng

vĩnh kết đồng tâm, sống đến đầu bạc răng long.” Khóe môi Phong Quân

Dương khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười cay đắng, “Nhưng, Phong Quân Dương

thì không thể. A Sách có thể chỉ là A Sách của một mình Thần Niên, nhưng Phong Quân Dương trước tiên phải là Phong Quân Dương của Vân Tây, hắn

là Thế tử của Vân Tây vương. Vì ngôi vị Thế tử này của ta, mà đại tỷ

phải đến Thịnh Đô hòa thân, chia sẻ chồng với vô số những người phụ nữ

khác trong hậu cung. Cũng là vì ta, mà tiểu muội sắp phải từ Vân Tây đến Thanh Châu xa xôi, gả cho một người đàn ông con bé chưa từng được gặp

mặt.”

Thanh âm của hắn bình thản, nói chậm rãi từng câu từng chữ, nhưng lại

toát lên nỗi chua xót cùng cực. Mẫu thân chỉ sinh được ba người con, bên trong vương phủ Vân Tây rộng lớn, trên danh nghĩa huynh đệ tỷ muội của

hắn cực nhiều, nhưng thân thiết thật sự cũng chỉ có người chị cả và em

gái út. Vì hắn, mà hôn nhân của chị cả và em gái đều trở thành những

cuộc giao dịch, sao hắn có thể tùy tiện ích kỷ chỉ nghĩ cho riêng mình

được chứ?

“…… Nếu phải liên hôn, thì Vân Sinh chính là đối tượng thích hợp nhất,

không chỉ bởi vì muội ấy là con gái của Hạ gia ở Thái Hưng, mà còn vì

tính tình muội ấy hiền lành, con người lương thiện, có thể bao dung được nàng, sau này cũng có thể bao dung được cho…… con trai con gái của

chúng ta.” Giọng nói của Phong Quân Dương càng lúc càng thấp, những từ

sau cuối cùng biến mất không chút vết tích trong không khí. Hắn là Thế

tử của Vân Tây vương, hắn không thể thích gì làm nấy, tùy ý làm bậy

được, hắn vẫn còn quá nhiều điều phải đắn đo, quá nhiều điều rằng buộc.

Cánh cửa phía sau lặng lẽ mở ra, Phong Quân Dương quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thần Niên đang cúi mặt nhìn hắn. Ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua

mái nhà cong hất ngược trở lại, nhưng cũng chỉ có thể rơi xuống góc váy

của nàng, không chiếu được lên khuôn mặt nàng.

“Phong Quân Dương.” Thần Niên mở miệng nói, ngoài trừ giọng nói có hơi

khàn sạn ra, thì đã không còn thấy chút gì khác thường nữa, “Chàng có

còn nhớ ta đã từng nói với chàng một câu không?”.

Hắn đã từng hứa với nàng, bất luận hắn có bày mưu tính kế với ai đi

chăng nữa, nhưng chỉ cần có liên quan đến chuyện của nàng thì không được lừa nàng, không được giấu nàng. Phong Quân Dương khẽ khàng đáp: “Ta

nhớ.”

“Vậy thì tốt.” Thần Niên gật đầu, “Hiện giờ ta hỏi chàng, sau này chàng sẽ cùng Vân Sinh bái đường thành thân phải không?”.

Phong Quân Dương im lặng hồi lâu, khó khăn trả lời: “Phải.”

“Chàng sẽ cùng Vân Sinh sinh con đẻ cái, nuôi dưỡng chăm sóc chúng phải không?” Thần Niên lại hỏi.

Vân Sinh là biểu muội của hắn, là vợ cả sau này của hắn, tuy hắn không

yêu muội ấy, nhưng đời này hắn không thể phụ lòng muội ấy được. Phong

Quân Dương nhắm mắt, cố gắng lắm mới có thể thốt ra được một chữ tối

nghĩa đó, “……Phải.”

Thần Niên giật giật khóe miệng, hỏi ngược lại hắn: “Phong Quân Dương, chàng còn muốn ta phải thế nào nữa đây?”.

Phong Quân Dương im lặng không lên tiếng, qua một lúc rất lâu, hắn vịn

vào khung cửa khó nhọc đứng dậy, nhìn thẳng vào Thần Niên, hỏi nàng:

“Vậy nàng muốn ta phải làm thế nào? Vứt bỏ quốc gia, không màng đến cha

mẹ chị em, sau đó dẫn nàng bỏ đi sao? Thần Niên, nàng muốn ta làm vậy

sao?”.

Thần Niên nhìn lại hắn, cái nhìn giống như trước giờ chưa từng quen biết hắn, đột nhiên nàng khẽ mỉm cười, nụ cười từ khóe miếng lan dần đi, nụ

cười ấy giống như một đóa hoa từ từ hé nở trên khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lại không tài nào chạm được đến đáy mắt. Ánh mắt rạng ngời lấp lánh như mặt trời dường như đã bị bao phủ bởi một lớp sương mù, giấu kín hết mọi cảm xúc trong đó.

Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, khẽ nói: “Không, ta chẳng cần chàng phải làm gì cả, ta chỉ không cần chàng thôi, bất kể chàng là Phong Quân Dương hay A Sách, ta đều không cần chàng nữa. Chàng lấy ai làm vợ, nạp ai làm

thϊếp, đều không liên quan gì tới ta. Chàng đi làm vương tử của chàng,

còn ta đi làm sơn phỉ của ta, từ này về sau, hai người chúng ta không

liên quan gì tới nhau nữa.”

Thân thể Phong Quân Dương cứng đờ, cả người giống như bị đóng đinh tại

chỗ, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích dược. Cô gái trước

mặt vẫn đang khẽ mỉm cười, đó là nụ cười dịu dàng hiền ngoan nhất mà hắn chưa bao giờ được nhìn thấy, nhưng những lời nàng nói ra lại tàn nhẫn

vô tình đến thế, giống như lưỡi dao lạnh buốt, đâm thẳng vào chính giữa

tim hắn.

Đầu tiên là đau đến tê tâm liệt phế, sau đó là lửa giận bừng bừng bốc lên không thể dập tắt.