Giang Bắc Nữ Phỉ

Quyển 1 - Chương 52: Dời hoa nối cây*

Âm thanh phát ra rất bình thường, giống tiếng kêu của chim trĩ đang bay lượn khắp trên sườn dốc trong núi, lại tựa lũ chim trĩ trong những bụi cây đột nhiên bị thứ gì đó quấy nhiễu, liền phát ra âm thanh vừa như hoàng sợ vừa như cảnh báo. Chỉ một lúc sau, tiếng chim trĩ trong bóng đêm ở những nơi khác cũng cất tiếng kêu theo.

Tình hình rất nhanh đã thu hút sự cảnh giác đám binh lính Ký Châu ở phía dưới, có mười mấy người mang đuốc cầm đao sục tìm khắp sườn dốc, nhưng tìm rất lâu chẳng qua cũng chỉ thấy mấy con gà rừng chim trĩ nào đó hoảng sợ bay ra từ trong tổ, khiến cho tiếng kêu của đám chim chóc trên sườn dốc vang lên càng nhiều, nhất thời khung cảnh trở nên ồn ào. Đám người tìm thêm một lúc nữa, thấy quả nhiên không có gì khác thường mới thả lỏng, cười nói quay về.

Tiếng chim trên vách núi không lập tức dừng lại ngay, và xen lẫn trong tiếng chim kêu hỗn loạn, cũng không biết là phát ra tiếng của loại gà rừng nào, mà vừa trong trẻo lại vừa uyển chuyển, dễ nghe hơn nhiều so với những âm thanh khác. Đám quan binh ở sườn dốc vừa nãy đã đích thân đi kiểm tra những chỗ phát ra âm thanh, lại không phát hiện ra điều gì khả nghi, nên giờ nghe thấy những âm thanh này sao còn bận tâm đến nữa, nhưng vẻ mặt của tiểu Liễu đang thu mình trong đám những cô gái trong trại Thanh Phong bỗng chốc giật mình.

Nàng nghiêng tai lắng nghe hồi lâu, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng pha lẫn kinh hãi, rất nhanh đã hiểu ra, nhưng lo bị đám binh sĩ đang canh giữ ở không xa kia nhìn ra sơ hở, liền hoảng sợ vội vàng cúi đầu xuống, tập trung tinh thần lắng nghe tiếng chim kêu du dương rất êm tai kia.

Ước chừng khoảng nửa nén hương, đủ thứ tiếng chim kêu trên sườn dốc mới từ từ tắt lịm, tiếng chim hót uyển chuyển dễ nghe kia cũng theo đó mà dừng lại, ngọn núi hoang dã lại một lần nữa chìm trong màn đêm tĩnh lặng. Tiểu Liễu vẫn kiên nhẫn chờ đợi, nhìn thấy đám binh sĩ canh giữ xung quanh đã dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi, bắt đầu thay phiên nhau nghỉ ngơi, mới do dự đứng dậy từ trong đám người, sợ sệt bước ra.

Lập tức có một tên binh sĩ đang canh chừng lớn tiếng quát hỏi: “Làm gì vậy hả?”.

Tiểu Liễu vừa xấu hổ lại vừa sợ, cúi gằm đầu xuống mân mê góc áo, đi đến gần một tên binh sĩ thân người cao lớn đang ngồi bên cạnh một đống lửa, nhỏ giọng cầu xin: “Vị đại gia, không biết có tiện cùng tiểu nữ đến… sườn dốc đằng kia một lát không?”.

Giọng nói của nàng tuy rất nhỏ, nhưng vẫn bị mấy tên binh sĩ ở cạnh đó nghe thấy rất rõ, lập tức có tên đầu óc đen tối phá lên cười, trêu: “Được lắm, em gái cảm thấy chỗ nào mới tiện?”.

Tiểu Liễu xấu hổ giận dữ khiến cả khuôn mặt đỏ bừng, hốc mắt chứa đầy những giọt lệ quẫn bách, dáng vẻ yếu ớt đáng thương nhìn tên binh sĩ thân hình cao lớn kia, nàng vốn dĩ xinh đẹp mong manh, giờ lại cố ý làm ra vẻ như vậy, quả nhiên khiến tên binh sĩ này mềm lòng hẳn đi, chỉ về phía sườn dốc nói: “Đến đằng kia đi, ta sẽ ở đằng sau trông chừng cô, cô đừng có chạy trốn đấy.”

Tiểu Liễu liếc nhìn hắn trong lòng đầy cảm kích, liền vội vàng nhún mình, thấp giọng nói: “Đa ta ơn nghĩa của đai gia.”

Nói xong nàng liền cúi đầu đi đến bên sườn dốc, tên binh sĩ đi theo sau trong tiếng cười cợt của đám đông. Tiểu Liễu đi được hơn mười trượng, bèn tìm một bụi cây, lại quay người nhìn bên binh sĩ dưới chân dốc, dường như cảm thấy nơi này vẫn chưa đủ để nấp kín, lại tiếp tục chậm rãi leo lên tiếp.

Thấy hai người cách đoàn người càng lúc càng xa, tên binh sĩ bèn lên tiếng quát: “Dừng ở đây đi, đừng có lên nữa,”

Tiểu Liễu quay đầu lại dáng vẻ đáng thương nhìn hắn, ngượng ngùng nói: “Đại gia, chỗ này nhiều gai lắm, không ngồi xổm được.”

Tên binh sĩ cũng không nói gì, lại nghĩ nàng ta chẳng qua chỉ một cô gái yếu ớt tay trói gà không chặt, nên cũng sơ ý hơn, gật gật đầu, lại đi cùng nàng đi cách xa thêm mười trượng nữa. Lúc đi vòng qua chỗ có một tảng đá, thì chân hắn bỗng như vấp phải một thứ gì đó một lúc, người đột nhiên chúi nhủi xuống, nhưng cũng rất nhanh đã lại đứng dậy được ngay, nhô đầu lên từ sau tảng đá.

Tiểu Liễu đang ở bên cạnh cách đó không xa run rẩy nói: “Đại gia, ngài ngồi đợi tiểu nữ một lát là xong thôi.”

Nàng nói xong cũng ngồi xổm luôn xuống sau một bụi cây. Mấy người dưới đáy dốc thích nhìn cảnh tưng bừng nhưng lại chẳng thấy được gì, nên cũng mất hứng, lại thấy đồng bọn vẫn dang ngồi ở chỗ đó canh, thành ra cũng tinh thần cũng buông lỏng hơn, kẻ nào gác đêm thì quay lại gác đêm, kẻ nào ngủ thì đi ngủ tiếp.

Trên sườn dốc, chân tay tiểu Liễu xụi lơ, nước mắt rơi đầm đìa trên mặt nằm trong lòng Thần Niên, ngay cả sức lực để ngồi dậy cũng chẳng còn. Thần Niên cũng không rảnh rang gì mà nhiều lời với nàng, vừa cởϊ áσ ngoài trên người mình ra, vừa thấp giọng dặn dò nàng: “Muội trốn ở đây cho thật kỹ, đợi bọn ta xuống dưới đó rồi, muội hãy mau chóng lén trốn đi!”.

“Không! Muội ở lại giúp tỉ!” Tiểu Liễu khóc nức nở nói, cũng nhanh chóng cởi váy áo trên người mình ra.

“Muội có thể giúp được cái rắm ý!” Thần Niên thấp giọng mắng, dúi thanh đao trên người lại cho nàng, “Muội không gây thêm rắc rối cho ta đã là tốt lắm rồi. Muội nghe đây, muội mau chóng quay trở về trong trại, có thể nhanh được bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu! Không được đi đường lớn, xuyên qua núi mà đi! Ta ở đây nếu như thành công, sẽ dẫn người đến “Nhất Tuyến Thiên”, muội thông báo cho người trong trại tới phía sau tiếp ứng cho bọn ta!”.

Tiểu Liễu liên tục gật đầu, Thần Niên đã thay sang bộ váy áo của nàng ta xong, lại lấy mũ trên đầu mình đội lên đầu nàng ta, rồi vén vén tóc sao cho giống với kiểu tóc đơn giản của tiểu Liễu, lại thả không ít tóc xuống để che đi phần lớn khuôn mặt, sau đó mới đi ra khỏi bụi cây, học theo giọng nói yêu kiều sợ sệt của nàng nói: “Đại gia, xong rồi.”

“Tên binh sĩ” kia cũng đứng dậy theo, trong miệng lủng bủng nói mấy tiếng. Đợi đến khi Thần Niên đi tới bên cạnh hắn rồi, mới cùng nàng chầm chậm đi xuống sườn dốc. Thần Niên lén lút đánh giá Lục Kiêu đã hóa trang xong, chỉ thấy bộ quân phục và phụ kiện hắn mặc trên người đều rất chỉnh tề, chiếc mũ sụp xuống rất thấp, nếu nhìn lướt qua thì không có gì quá khác biệt so với tên binh sĩ lúc nãy.

Hai người cũng không nói năng gì với nhau, giống như khi trèo lên sườn dốc lúc nãy, một trước một sau đi từ trên dốc xuống. Tuy dáng người của Thần Niên cao hơn tiểu Liễu tương đối nhiêu, nhưng nếu như không đứng cạnh nhau để so, thì cũng không dễ dàng phân biệt được.

Mấy tên binh sĩ đang ngủ xung quanh đống lửa, lúc Thần Niên đi qua ánh lửa liền dùng ống tay áo che nửa mặt lại, làm ra vẻ sợ sệt nhút nhát sải bước về phía đám thiếu nữ trong trại Thanh Phong. Lục Kiêu không nhanh không chậm đi đằng sau liền dừng lại bên đống lửa, quay lưng lại với ánh sáng rồi tùy tiện ngồi xuống, kéo sụp chiếc mũ che đi hơn nửa mặt, ôm thanh đao vào trong người bắt đầu gà gật. Có người còn thấp giọng trêu chọc hắn hai ba câu, nhưng thấy hắn chẳng có phản ứng gì nên cũng chán đành ngậm miệng không nói gì nữa.

Hôm nay những cô gái trong trại Thanh Phong gặp phải đại nạn, hiện giờ vừa hoảng vừa sợ nên tâm trí đều rất loạn, có rất nhiều người tính tình yếu đuối vẫn rấm rức khóc suốt, không ai để ý đến chuyện người đi ra là tiểu Liễu, lúc quay về lại là Thần Niên. Mãi cho đến khi Thần Niên ngồi xổm xuống trong đám người, một cô nương có khuôn mặt dài dựa sát vào nàng mới kinh hãi phát hiện ra bên cạnh đã đổi người. Tiếng thét kinh hãi của nàng ta còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, thì đã bị Thần Niên giơ tay điểm vào huyệt câm, thấp giọng kề bên tai nàng ta nói: “Ta tới để cứu mọi người, không được để lộ.”

(*Nguyên văn là “Di hoa tiếp mộc” nguyên là tên một trong 36 kế mà người Trung Quốc thường đề cập đến. Di hoa tiếp mộc là thủ đoạn vu oan giá hoạ, đẩy tội lỗi của người này sang cho người khác bằng cách dựng những chứng cớ giả tạo, đánh lừa.)