Phi Kiệt cùng Lữ Nhi đều hướng mắt về đằng sau lưng, hai người thấy Cẩn Siêu từ đằng xa đang đi tới, vẻ mặt hắn có phần ngông nghênh, lưu manh không thể chịu nổi.
Lữ Nhi nhìn thấy hắn tự dưng lòng lại bất an, cậu nhíu mày nhìn hai người trước mặt mình, mồ hôi trên trán dần ướt đẫm.
" Phi Kiệt...Phi Kiệt..." Lữ Nhi đi tới gần Phi Kiệt, cậu khẽ lay tay hắn.
Phi Kiệt dường như không còn nghe thấy gì xung quanh, ánh mắt hắn tập trung hoàn toàn vào con người lưu manh vừa phát ngôn kia, máu nóng trong người đang sôi lên sùng sục.
" Nếu tôi không nhầm thì cậu là Cẩn Siêu?" Phi Kiệt mở lời.
Cẩn Siêu cuối cùng cũng dừng lại trước mặt hai người kia, hắn liếc nhanh qua chỗ Lữ Nhi, thấy cậu đang giữ lấy tay Phi Kiệt mà chướng mắt đến chết được.
" Phải, tôi là Cẩn Siêu. Có gì không, Phi Kiệt?" Cẩn Siêu dời mắt đến Phi Kiệt, hắn khẽ nhếch môi.
Phi Kiệt biết bây giờ mà gây sự trước sẽ không ổn, dù sao hắn cũng không muốn Lữ Nhi phải chứng kiến cảnh tượng không hay này, nên đành kiềm chế một chút.
" Tôi chỉ thắc mắc liệu có phải hai người bọn cậu quen biết nhau không thôi, cũng không có gì to tát mà, đúng chứ?" Phi Kiệt nói.
Lữ Nhi đứng bên cạnh mà run lên, mắt cậu hết nhìn biểu tình của Phi Kiệt rồi lại nhìn sang Cẩn Siêu, hai người bọn họ khiến người ngoài nhầm tưởng rằng chỉ đang nói chuyện vu vơ thôi. Nhưng không, ánh mắt bọn họ chính là đang bắn đạn, bắn rất nhiều đạn!!!
" Ồ, Tiểu Nhi đó hả? Tiểu Nhi với tôi thật ra mà nói thì...không phải chỉ là quen biết không đâu. Cậu có thật là muốn biết nhiều hơn thế không?" Cẩn Siêu nói chậm rãi mà thâm độc.
Hắn vừa nói vừa cười, ánh mắt lại đảo qua phía Lữ Nhi để xem nét mặt hoảng loạn của cậu.
Năm ngoái, vì hắn nhất thời tức giận, không kiểm soát được cảm xúc mà đã làm những chuyện khiến Lữ Nhi bị thương. Cậu bị thương thân thể lẫn vết thương lòng. Lúc đấy hắn đã quá phũ phàng, chỉ một câu nói rồi chấm dứt tất cả.
Hôm sau thì cư nhiên cặp kè cùng với một nữ sinh khác, lại luôn lãn vãn trước mặt Lữ Nhi khiến lòng cậu không khỏi đau nhói.
Nói là không yêu nhưng đâu hẳn là vậy, hai người bọn họ dù sao cũng đã thân mật hơn mức độ đó rồi, nói không yêu là sẽ không đau sao?
Cẩn Siêu hắn lúc đấy đã thật sự chấm dứt với cậu, một cái liếc mắt cũng không đoái hoài đến. Đến đầu năm nay, khi thấy Lữ Nhi thân thiết với Phi Kiệt, hắn chẳng hiểu vì sao trong lòng lại vô cùng khó chịu.
Những lúc như vậy, người mà hắn dùng để giải tỏa bực tức không ai khác chính là Hứa Khê, cậu nhóc vừa mới hòa nhập cùng một lớp với hắn.
Khổ thân cậu khi bị giáo viên sắp xếp ngồi cạnh hắn, mỗi ngày đều hứng chịu những việc làm khủng khϊếp nhất mà cậu từng thấy.
Thế nhưng Hứa Khê lại không hề than vãn, nếu có, chỉ là những tâm sự chất chứa trong lòng chứ tuyệt đối chưa bao giờ nói ra bằng miệng. Mà cậu cũng thật kiên cường, dù rất phẫn nộ, rất uất ức nhưng một giọt nước mắt cũng chưa rơi xuống.
Hứa Khê cậu vốn nghĩ rằng, Cẩn Siêu chỉ vì gia đình quá thả lõng hắn, nuông chiều hắn, để rồi hình thành một người như vậy. Cậu phẫn nộ, nhưng không trách cứ hắn. Cậu giận hắn, nhưng không hề ghét hắn.
Hay nói khác đi, tình cảm mà Hứa Khê đang âm thầm cất giấu ngày càng phát triển mãnh liệt hơn. Nếu cậu không kiểm soát được, có lẽ chính tình cảm đó sẽ gây đến rắc rối cho chính bản thân mình.
Phi Kiệt dường như không thể kiên nhẫn được nữa, hắn bắt đầu gằng giọng, đôi mắt tối sầm lại trông vô cùng đáng sợ, " Nếu có gan thì cứ nói hết ra, tôi nghe tất."
Cẩn Siêu nghe hắn nói thì cười lên một tiếng vang khắp hành lang, đúng là không hổ danh em họ Vệ Manh nha. Rất có khí chất!!!
" Tốt thôi, nói ra là một việc dễ dàng. Tôi đây chỉ e...người bên cạnh cậu sẽ không chịu nổi." Cẩn Siêu nghiêng đầu nhìn Lữ Nhi đang đứng chết lặng một chỗ.
Cánh tay đang níu lấy Phi Kiệt cũng dần lõng lẽo, Lữ Nhi cậu hoàn toàn đã đứng hình trước lời nói của Cẩn Siêu. Lẽ nào hắn định nói ra tất cả? Nói ra tất cả những điều đó sao?
Nói với Phi Kiệt những điều kinh khủng đó sao? Nghe hết tất cả, Phi Kiệt rồi sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt gì đây? Rốt cuộc Phi Kiệt sẽ còn đủ sự vị tha mà bỏ qua hết chuyện đó không?
Phi Kiệt nghe Cẩn Siêu nói, hắn khẽ liếc nhìn Lữ Nhi, chỉ thấy được gương mặt kia dần trắng bệch đi, trông vô cùng thất thần. Đột nhiên Phi Kiệt lại cảm thấy không nỡ, bèn suy nghĩ lại, " Khoan hẳn nói."
Nói xong hắn quay người sang Lữ Nhi, " Tiểu Nhi, cậu về lớp trước đi. Tụi này nói chuyện một chút thôi."
Lữ Nhi lúc này định thần lại, cậu vội vàng nói, " Đừng đi, Phi Kiệt, đừng đi với cậu ta. Làm ơn đừng nghe những gì cậu ta nói. Phi Kiệt...Phi Kiệt..."
Chưa bao giờ Cẩn Siêu thấy một Lữ Nhi yếu đuối như hôm nay, viền mắt cậu đang đỏ lên, chực trào nước mắt.
Chẳng lẽ Tiểu Nhi đang sợ Phi Kiệt sẽ bị tổn thương sao? Tiểu Nhi thương Phi Kiệt đến như vậy à? Đúng là...chướng mắt người khác mà.
Phi Kiệt thấy biểu tình của Lữ Nhi, hắn càng không nỡ, nhưng hắn rất muốn nghe hết tất cả những điều mà Cẩn Siêu sắp nói đây. Thật hay giả thì hắn đều muốn nghe.
" Tiểu Nhi, tôi sẽ không sao đâu. Cậu về lớp trước đi, có nghe không?" Phi Kiệt nhấn mạnh câu nói của mình.
Cẩn Siêu đứng đối diện không khỏi ngỡ ngàng, Lữ Nhi ngang bướng mà hắn từng biết bây giờ đang tỏ ra nghe lời một tên vừa mới quen. Thật hay nha.
Sau khi Lữ Nhi chịu rời khỏi chỗ đó, Phi Kiệt và Cẩn Siêu đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc nói chuyện nghiêm túc.
" Nói đi." Phi Kiệt mở lời, trong lòng có phần sốt ruột.
Cẩn Siêu ngược lại ung dung, hắn bẻ khớp kêu răng rắc hai cái rồi chậm rãi nói, " Tôi với Tiểu Nhi quen biết từ năm cấp hai. Lúc đầu Tiểu Nhi đã không hề muốn làm bạn với tôi, tuy nhiên trong một lần tôi cứu cậu ta khỏi một đám lưu manh thì bọn tôi đã trở thành bạn. Từ đó, tôi đã cảm thấy có hứng thú đặc biệt với Tiểu Nhi, vì vậy mà..chúng tôi đã quan hệ với nhau. Nói cách khác, chúng tôi tuy không phải người yêu, nhưng chính xác là bạn tình. Tiểu Nhi...luôn luôn phục vụ tôi đúng lúc, và cậu ấy cũng chưa từng phản kháng lại. Phi Kiệt, cậu nghĩ xem vì sao Tiểu Nhi lại không phản kháng?"
Từng lời, từng lời chầm chậm lọt vào tai Phi Kiệt, hai nắm tay hắn dần siết lại, gương mặt tối sầm, lửa giận nổi lên. Hắn nhếch môi cười nhạt, chính hắn cũng không muốn tin điều Cẩn Siêu nói.
Nhưng làm sao đây, lời đã nói ra, lẽ nào được rút lại? Lửa giận đã nổi lên, có thể kìm hãm nó xuống sao? Không, điều đó là không thể.
Vì sao Lữ Nhi lại không phản kháng việc làm của Cẩn Siêu? Phi Kiệt hắn đâu ngốc tới mức không hiểu chứ. Lữ Nhi cũng từng yêu hắn nên mới chấp nhận những điều đó. Có lẽ vì vậy mà sáng nay, Lữ Nhi đã có biểu hiện khó hiểu như thế.
" Vậy mày có hiểu vì sao Lữ Nhi lại không phản đối việc làm đốn mạt của mày không?" Phi Kiệt bây giờ đã đổi cách xưng hô, hắn biết hắn không thể lịch sự với Cẩn Siêu được nữa.
Cẩn Siêu lại cười lên khanh khách, " Biết chứ, dĩ nhiên là tao biết."
" Vậy sao lại còn khiến Lữ Nhi đau lòng? Tại sao lại rời bỏ Lữ Nhi? Hả?" Phi Kiệt bỗng dưng hét lên.
" Hừm, có lẽ vì hết hứng thú chăng? Lúc đấy tao cũng rất yêu Lữ Nhi, nhưng rồi lại cảm thấy không hợp. Cho nên là...chia tay." Cẩn Siêu nói một cách thản nhiên.
Phi Kiệt lúc này đã hết kìm nén nổi, hắn một bước dài đi tới, chính xác giáng xuống mặt Cẩn Siêu một đấm. Cẩn Siêu bị đấm bất ngờ nên đã ngã xuống đất. Hắn cũng bắt đầu nổi cáu, đưa tay lên xoa khu vực vừa bị đánh, hơi sưng lên.
" Mày...là cái thá gì mà đánh tao? Chẳng phải mày bảo muốn nghe tất cả sao?" Cẩn Siêu đứng phắt dậy, hắn giơ tay lên cao chuẩn bị một cú.
Phi Kiệt cũng ra sức cãi lời, " Tao muốn biết nhưng không ngờ sự thật nó lại tồi tệ đến vậy. Con mẹ nó, mày khốn lắm, có biết không Cẩn Siêu? "
Lời vừa dứt thì Phi Kiệt cũng bị Cẩn Siêu xấn tới đấm một cú vào mặt, không khéo đã làm rách môi chảy máu. Phi Kiệt không thấy đau, hắn chỉ càng thấy tức giận hơn.
" Được, tốt lắm. Đánh tao? Tao sẽ cho mày lãnh đủ, Cẩn Siêu. " Phi Kiệt tiếp tục xấn tới nắm lấy cổ áo Cẩn Siêu giựt liên hồi.
Cẩn Siêu bị giựt đến choáng váng cả đầu óc, hắn lắc đầu mạnh một cái, hai tay cũng nhanh chóng nắm lấy cổ áo Phi Kiệt mà giựt ngược lại.
Lữ Nhi từ nãy đã trở về lớp, trên đường đi về, cậu gặp Hứa Khê. Hứa Khê vừa đi từ phòng giáo viên ra, cậu thấy Lữ Nhi dáng đi liêu xiêu, đứng không vững, vội chạy lại.
" Cậu bị làm sao thế? Có sao không?" Hứa Khê lo lắng.
Lữ Nhi vịn tay vào người Hứa Khê, cậu hít lấy một hơi rồi bảo, " Cậu đưa tớ về lớp đi. "
Nói rồi hai người cũng nhanh chân về lớp. Vừa vào đến lớp, Lữ Nhi đã đi thẳng xuống bàn của Vệ Manh, cậu đập tay xuống bàn, " Vệ Manh, làm ơn hãy đến ngăn Phi Kiệt với Cẩn Siêu lại. Hai người đó...sắp đánh nhau rồi. Ở cuối dãy hành lang lầu này này. Nhanh đi...làm ơn..."
Vệ Manh nghe chớp nhoáng, hắn đứng phắt dậy, vội chạy ra khỏi lớp đến khu vực cuối hành lang. Lữ Nhi vì hoảng sợ mà đứng không vững, cậu ngồi phịch xuống ghế, Dĩnh Thiên lại không hiểu mô tê gì, cậu lấy một ít nước cho Lữ Nhi uống.
Hứa Khê thì lại thấy bất an khi nghe đến Cẩn Siêu. Cậu lặng lẽ rời khỏi lớp đi theo sau Vệ Manh.
Vệ Manh vừa chạy đến nơi thì thấy Cẩn Siêu với Phi Kiệt đang đánh nhau um sùm, đứa này đấm đứa kia. Hắn vội chạy lại, ra sức xô cả hai đứa ra, quát lớn, " Tụi bây đang làm cái trò gì vậy? Hả?"
Tiếng hét vang khắp hành lang, đủ sức để lôi kéo Cẩn Siêu và Phi Kiệt thức tỉnh. Phi Kiệt đôi mắt đỏ ngầu, tức giận, đá chân vào bức tường bên cạnh.
Hắn nhìn thấy anh họ mình tới cho nên cũng đã kiểm soát lại hành động của mình. Hắn đi tới gần chỗ Cẩn Siêu, ném cho hắn cái nhìn đầy đe dọa, " Tao cấm mày, nếu tới gần Lữ Nhi, tao sẽ ăn thua đủ với mày. Nhớ lấy. "
Dứt lời Phi Kiệt chỉnh lại cổ áo rồi bỏ đi.
Vệ Manh nghe đến tên Lữ Nhi, ngấm ngầm hiểu ra vấn đề. Hắn đi tới đưa tay đỡ Cẩn Siêu đứng dậy, " Không gây chuyện là mày không chịu nổi hả?"
" Tao gây hay không không cần mày quản. Là thằng em của mày đánh tao trước." Cẩn Siêu đứng dậy, lấy tay phủi phủi áo.
Vệ Manh thở hắt ra, " Yêu quá nên điên cả lũ. Mép miệng mày chảy máu rồi, vào phòng vệ sinh rửa đi. " Dứt lời Vệ Manh cũng ngoảnh mặt rời khỏi đó.
Bây giờ chỉ còn mỗi Cẩn Siêu, hắn tức giận đá chân vào tường, chẳng thể ngờ hôm nay lại bị ăn đấm nhiều như vậy. Hứa Khê vì lúc nãy đi theo mà vô tình chứng kiến được cảnh bạo lực đó. Cậu đứng nép ở tường, len lén quan sát Cẩn Siêu.
Cậu thấy hắn đi về hướng phòng vệ sinh, chẳng hiểu lý do gì mà hai chân cậu lại bị thôi miên đi theo hắn đến tận đó. Bước vào bên trong, Hứa Khê nhìn thấy Cẩn Siêu đang cúi xuống rửa mặt, vết thương ở môi có vẻ rất đau.
Cẩn Siêu bất ngờ ngẩng đầu, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Hứa Khê trong gương, hắn nghiêng đầu nhìn cậu, nhếch môi, " Đến đây để an ủi tôi à?"
Hứa Khê bất ngờ đến không nói được gì, cậu chỉ đứng im nhìn hắn.
Cẩn Siêu tắt vòi nước, hắn thản nhiên đi đến gần chỗ Hứa Khê, kéo cậu lại gần mình rồi nhấc cậu ngồi lên bồn rửa tay, hai tay áp sát bên hông, " Đúng lúc lắm, tôi đang cần giải tỏa, giúp tôi đi."