*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Jane
Giang sơn tĩnh lặng, nước sông ngừng chảy.
Đại não Hà Tử Vi đình chỉ, đứng ở trước bàn, biểu cảm trên mặt vẫn dừng ở thời điểm khoái trá, khóe môi cứng đờ, nhìn chăm chú dáng vẻ Đường Chu mà nặn ra một nụ cười có chút vặn vẹo: “Ồ! Trùng hợp ghê nha!” Giọng điệu cứ như đang đọc diễn cảm bài thơ ca tụng tổ quốc đất mẹ. Hôm nay Đường Chu mặc một cái áo bành tô màu xám tro, vô cùng giản dị, vì thế lúc cậu đứng xa mới không phát hiện được.Outfit của chàng
Đường Chu làm bộ tiếp thu ý tốt từ lời thăm hỏi, lịch sự cười đáp lại, vỗ vỗ lên ghế bên cạnh mình, giọng nói hết sức ôn hòa: “Ngồi đi.”
Hà Tử Vi khách khí gật đầu, song lại từ chối di chuyển: “Không cần không cần, tớ ngồi phía này quen rồi.”
“Cũng được.” Đường Chu tỏ vẻ đồng ý, sau đấy đứng dậy vòng qua bàn, ngồi xuống chỗ trống cạnh Hà Tử Vi. Vốn dĩ cũng chả ôm hi vọng Hà Tử Vi đổi sang đó.
“…” Hà Tử Vi bị quân địch xảo quyệt dọa sợ. Đường Chu vô cùng tự nhiên tiện tay rút một cuốn trong chồng sách tham khảo trên bàn ra: “Thư viện chỉ có hai cuốn sách này, đều bị mượn hết, cậu không phiền để tớ dùng tạm chút chứ?”
Hà Tử Vi nhanh chóng lắc đầu, đứng yên tại chỗ. Đường Chu mở sách, giương mắt thờ ơ nhìn cậu, mở miệng nghi ngờ: “Sao còn đứng đấy, không cần viết luận văn nữa hả?”
Giằng co trong chốc lát, lý trí Hà Tử Vi trở về, xung quanh đã xuất hiện vài ánh mắt đánh giá cậu. Chỗ của cậu nằm tít trong góc, nếu muốn đi ra phải vượt qua Đường Chu, cậu do dự một lúc, dù thế nào cũng không muốn phát sinh tranh chấp ở thư viện, nên rốt cuộc vẫn ngồi xuống với Đường Chu.
Hà Tử Vi giả vờ đọc sách, tùy tiện lật lật, âm thầm quan sát Đường Chu. Nội tâm thấp thỏm cả buổi, nhưng phát hiện đối phương hình như nghiêm túc tra cứu tư liệu tham khảo thật, lật trang từ tốn, luôn dừng lại ghi vài chú thích quan trọng lên vở.
Trước mặt mọi người, Đường Chu muốn đè cậu hay muốn đánh cậu, có lẽ cũng chẳng cách nào thực hiện được đâu. Hà Tử Vi dần dần yên lòng, hoàn toàn chuyên tâm vùi đầu vào viết luận văn.
Rất nhanh Hà Tử Vi đã nhận ra bản thân đánh giá quá thấp trình độ vô liêm sỉ của đối phương.
Ngầm hiểu ý tránh làm phiền nhau hơn nửa tiếng, Hà Tử Vi kinh hoàng phát hiện có một bàn tay bất ngờ đặt lên đũng quần cậu. Cậu còn chưa kịp bật dậy ngăn cản, cái tay kia liền dùng tốc độ nhanh như chớp kéo khóa quần rồi luồn vào, hung dữ túm lấy dương v*t mềm nhũn của cậu. Hà Tử Vi lập tức cứng đơ cả người.
Cảm giác được ánh mắt của Hà Tử Vi, Đường Chu nghiêng đầu nhìn một chút ra vẻ đáp lại, tay phải vẫn tiếp tục cầm bút tỉ mỉ viết lên giấy nháp đề cương luận văn, tay trái nắm chặt bộ vị mấu chốt, thế nhưng đối phương ngược lại chẳng thèm giãy giụa gì cả, cho nên hắn bèn bắt đầu tuốt lộng: “Nhớ nhỏ tiếng thôi, đừng để người khác phát hiện.”
Bọn họ chọn cái bàn đặt ở trong góc, giữa giờ lên lớp thứ sáu, thư viện chỉ ngồi lác đác vài người, vì vậy cũng yên tĩnh hơn mọi khi. Sự việc đang tiến hành được diện tích bàn lớn che khuất, nhưng nếu có động tĩnh gì khác thường, cũng sẽ rất dễ dàng bị bắt quả tang. Mặc dù mọi ý định ngăn cản vừa rồi đều đổi lấy thất bại, nhưng cử chỉ của Hà Tử Vi khá rõ ràng, đã có vài bạn học gần đấy tò mò nhìn về phía này vài lần.
Đường Chu hoàn toàn không có ý thức giữa ban ngày ban mặt, động tác tăng tốc nhanh nhẹn, từng chiêu đều nhắm vào chỗ trọng yếu, tuy rằng trong lòng Hà Tử Vi khủng hoảng muốn chết, nhưng hạ thân vẫn bất chấp nổi lên phản ứng.
Bàn bên phải dựng cái kệ sách lớn, nếu ngay bây giờ có người nào đó chạy đến lấy sách, liếc mắt một cái là có thể chứng kiến toàn bộ cảnh tượng bẩn thỉu này. Không khí trong thư viện tràn ngập mùi kiến thức dày đặc, nhưng dần dần bị từng tia từng sợi mùi tanh lẫn lộn vào, dương v*t phồng lớn, giọt dịch đυ.c vương trên chóp đỉnh chưa rơi, giây kế tiếp bị ngón tay nhanh chóng vuốt xuống.
Ở nơi công cộng làm chuyện dâʍ ɭσạи kiểu vậy, loại nhận thức này khiến Hà Tử Vi cực kỳ xấu hổ, nhưng đầu óc nóng ran, kích động mất kiểm soát, kɧoáı ©ảʍ khí thế ào ạt xông lên, cả người cậu run rẩy hưng phấn, cảm giác eo của mình sắp mềm nhũn rồi.
Hà Tử Vi lôi chồng sách trên bàn đẩy ra trước người che chính mình, nằm úp sấp chôn khuôn mặt đỏ bừng dưới khuỷu tay, cổ họng khẽ rên một tiếng.
Tần suất tốc độ trên tay Đường Chu lại tăng nhanh, hạ thấp giọng nói: “Mấy ngày nay vẫn luôn ở chỗ này à?”
“Ừ…” Lỗ niệu đạo bị ngón cái cọ xát liên tục, lỗ mũi Hà Tử Vi lộ ra chút âm thanh, cũng chẳng rõ là rêи ɾỉ hay trả lời, cách cánh tay và quần áo, có chút mông lung khàn khàn.
Động tác trên tay Đường Chu càng tàn bạo, hỏi tiếp: “Vì sao tắt điện thoại? Cậu tránh tớ?”
Hà Tử Vi không lên tiếng, cậu liều chết cắn môi, dốc sức đè nén tiếng rêи ɾỉ suýt thốt ra. Vô số dopamine* gần như muốn nổ thành pháo hoa trong đầu cậu, chỉ cảm thấy thanh âm Đường Chu vô cùng xa xôi.
Chuyên mục phổ cập:
Dopamine (kết hợp từ 3,4-dihydroxyphenethylamine) là một chất dẫn truyền thần kinh thuộc gia đình catecholamine và phenethylamine. Dopamine đóng một số vai trò quan trọng trong bộ não và cơ thể con người. Tên của nó bắt nguồn từ cấu trúc hóa học của nó: nó là một amin được hình thành bằng cách loại bỏ một nhóm carboxyl từ một phân tử L-DOPA=))) Nói chung những khái niệm hóa học quá huyền huyễn với tớ, ai muốn tìm hiểu thêm thì có thể search google=))
“Nhìn tớ.” Đường Chu bóp mạnh gậy th*t trong tay một cái, “Ngẩng đầu nhìn tớ.”
Hà Tử Vi đau đến khẽ run rẩy, lại dường như thấy rất thoải mái, cậu phản xạ có điều kiện nghe lời ngẩng đầu lên, vẻ mặt u mê, khóe mặt thoáng hơi nước.
“Cậu tránh tớ.” Đường Chu nhìn thẳng vào mắt cậu, lặp lại lần nữa.
“Tớ không… Á!” Hà Tử Vi muốn phản bác theo bản năng, bàn tay đang làm loạn bất thình lình xoa nắn túi tinh của cậu, cậu không khống chế được, chớp mắt lại khôi phục thanh điệu nhẹ nhàng.
Âm cuối giương lên, hơi lớn một chút. Người ngồi trước nghi ngờ nhìn phía sau lưng, Hà Tử Vi toàn thân cứng đờ, ngay cả hô hấp đều quên mất. Đường Chu bình tĩnh nhìn sang, khẽ mỉm cười lịch sự, người nọ chưa nhìn ra chuyện gì, hoài nghi do mình nghe lầm, lại quay đầu trở về.
Hà Tử Vi kiềm nén há mồm thở dốc. Bàn tay dưới bàn vừa rồi cũng không chịu dừng, vuốt ve đáy chậu Hà Tử Vi, nắn bóp lôi kéo hai bao tinh hoàn muốn biến dạng. Chua xót dần dần dâng lên hốc mắt, thân thể run rẩy kịch liệt, lúc chuẩn bị bắn, cửa ra lại bị ngón cái Đường Chu tàn nhẫn chặn kín.
“Cậu tránh tớ.” Từng chữ từng chữ. Hà Tử Vi nhìn sang, trên mặt Đường Chu vô cảm, nhưng cậu biết người trước mắt đang tức giận.
Môi Hà Tử Vi hết mở rồi mím, ánh mắt mờ mịt càng thêm ướŧ áŧ, theo bản năng muốn cầu xin giải phóng mà không thành, trông cực kỳ oan ức. Cậu đối mặt với Đường Chu cả buổi, sau đó bờ môi ngập ngừng, đuôi mắt đỏ ửng chậm rãi chảy xuống một giọt lệ. Cậu run run nhỏ giọng nói: “Tớ sai rồi.”