*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Jane
Buổi giao lưu thân mật kết thúc, hai người yên lặng không nói gì mà thay phiên đi tắm. Vì quần áo đều xếp ngay ngắn chỉnh tề đặt trên sofa trước khi làm công tác chuẩn bị, nên đợi đến khi mặc lại tử tế, trừ drap trải giường biến thành mớ hỗn độn và bαo ©αo sυ đã qua sử dụng vứt vào thùng rác, thì chẳng khác biệt mấy so với lúc tới, ai cũng nhìn không ra trong phòng vừa phát sinh chuyện gì.
Mặc dù căn phòng giường king-size xa hoa này đặt đến mười hai giờ trưa hôm sau, nhưng rõ ràng hai người không hề có ý định chung chăn chung gối qua đêm, nhất là dưới tình huống vừa trải qua trận chiến ác liệt. Giờ ngủ lại có mà quất thêm một hiệp chứ nào có chuyện trùm chăn hàn huyên tâm sự, hiện tại chỉ cần tay chân đối phương chạm vào mình thì dù vô tình hay cố ý, sau lưng có đang suy tính âm mưu gì không, đều cần phải suy nghĩ thật cẩn thận. Hà Tử Vi chả muốn đầu óc hoạt động chút xíu nào, bây giờ cả người cậu bủn rủn, chỉ muốn trở về phòng ngủ chân chính đánh một giấc, vả lại Đường Chu vừa mới thỏa mãn, tạm thời cũng chưa định trở lại đây lần nữa.
Sau khi kiểm tra đồ vật tùy thân xong, hai người lúc nãy vừa làm qua chuyện thân mật gắn bó nhất đang đứng ở trước giường trố mắt nhìn nhau, đều cảm thấy hơi lúng túng. Không hay trò chuyện vấn đề chăn gối cũng không hay trò chuyện vấn đề học tập, người được cắm lẫn người bị cắm đều cảm thấy chẳng biết nên nói gì.
Trong lúc trầm mặc Hà Tử Vi quyết định mở cửa đi ra ngoài trước. Đường Chu kéo màn xem xét có bị ai bám đuôi không, đi đến cửa suy nghĩ một chút rồi quay trở về, lột drap giường vùi thành cục, ném vào trong bồn tắm lớn, lại mở vòi xả nước. Trước khi làm vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm, gel bôi trơn lỡ đổ quá nhiều, hơn nửa chai đều dính trên giường, thậm chí sau đấy cùng nhau bắn tinh, phun ra một mảng lớn bắt mắt.
Thu thập xong mọi chuyện, Đường Chu cầm thẻ phòng xuống tầng một. Hắn cứ ngỡ Hà Tử Vi đã sớm đi về, không ngờ cửa thang máy vừa mở đã thấy người kia đứng ở đại sảnh chờ hắn, cái cổ mảnh khảnh thon dài rụt lại nhìn về phía thang máy. Đường Chu nhất thời không kiềm được vẻ mặt kinh ngạc, bị Hà Tử Vi thu hết vào mắt. Bấy giờ Hà Tử Vi mới chợt hiểu ra mình vốn có thể chuồn trước. Cậu hối hận muốn chết, hai tay đút trong túi áo nắm chặt thành quyền, xoay người đi ra ngoài, cảm thấy bản thân giống như bị thiểu năng, ngu si khuyết não bị người khác cᏂị©Ꮒ!
Tốc độ trả phòng của Đường Chu rất nhanh, đóng tiền trước thời hạn, cũng không có tiền đặt cọc, xác nhận thẻ phòng lại lần nữa với tiếp tân, đi mấy bước đã đuổi kịp Hà Tử Vi mới chạy khỏi cửa.
Lúc trước hai người đều lo xa, vì sợ tài xế nghi ngờ hai tên nam sinh dắt nhau vào khách sạn quá kỳ quái, nên quyết định di chuyển bằng xe buýt, từ đây cách trạm dừng khoảng 100m. Hiện tại đã ra ngoài khách sạn thì chẳng còn gì phải băn khoăn, hơn nữa hơi bận tâm sợ thân thể Hà Tử Vi không thoải mái, Đường Chu thuận tay vẫy chiếc taxi ở trước khách sạn, vào ngồi ghế kế bên người lái, nhưng chờ cả buổi cũng chưa thấy cậu đâu hết.
Đường Chu mở cửa xe duỗi chân ra ngoài, chồm nửa người trên ngoái đầu nhìn phía sau, Hà Tử Vi căn bản đâu có ý định lên xe, đã đi xa được 10m theo hướng trạm xe buýt, bất đắc dĩ mở miệng nói to: “Mình cậu đi thôi, tớ không ngồi taxi đâu!”
Đường Chu khựng lại nhìn cậu như nhìn đồ ngốc: “Không ngồi taxi mà ngồi xe buýt?”
Hà Tử Vi cúi đầu yên lặng chứng tỏ ngầm thừa nhận, mặt đầy vẻ thà chết trong còn hơn sống nhục.
Đường Chu thầm nghĩ nếu mình bị người khác làm cũng sẽ khó chịu trong lòng, đừng nói là khó chịu, sợ rằng còn muốn gϊếŧ người, loại trình độ giận lẫy này có thể hiểu được, nhưng hắn không tính thay đổi ý định, đành mềm giọng nói: “Cậu đừng chướng nữa, tụi mình cùng về đi.”
“Ai chướng?!” Hà Tử Vi tức hộc máu, cậu đột nhiên cảm thấy bản thân cực kì ấu trĩ. Giọng điệu Đường Chu giống như đang dỗ bé gái, trong lòng cậu vốn có chút tâm tình khó hiểu, hơn nữa cũng muốn vớt vát vụ ngu si đứng chờ Đường Chu ở khách sạn vừa nãy một chút, kết quả giờ bị nói như cố tình gây sự, khí thế lập tức bị rút sạch buồn bã đáp, “Tớ không muốn cãi nhau, tớ chỉ là… chỉ là ghét ngồi taxi thôi.”
“Được, không cãi.” Đường Chu gật đầu tỏ vẻ đồng ý qua loa lấy lệ một cái, mà vẫn chưa buông cổ tay Hà Tử Vi ra, “Thế cũng phải cho tớ cái lý do.”
“Tớ…” Hà Tử Vi ấp úng cả buổi, dùng giọng nhỏ như muỗi lí nhí nói, “Tớ ngồi xuống… đau mông.”
Đường Chu lập tức trầm mặc trong chốc lát, mặc dù hắn hay nửa tin nửa ngờ mỗi lần Hà Tử Vi viện cớ, nhưng cũng khó tránh suy nghĩ nghiêm túc một phen: “Đứng không đau à?”
Hà Tử Vi hung dữ trợn mắt trừng Đường Chu, đúng lúc tài xế taxi hô to: “Rốt cuộc có đi hay không?” Đường Chu mới chịu buông tay cậu, trở về chỗ đậu xe.
Hà Tử Vi cứ tưởng sự việc đã kết thúc, nào ngờ Đường Chu chỉ chạy tới đóng cửa xe, sau khi xin lỗi tài xế xong, ung dung quay lại giữa tiếng chửi rủa của tài xế. Lúc đi ngang qua Hà Tử Vi còn quay đầu nhìn cậu: “Đi thôi, chả phải muốn ngồi xe buýt hả?”
Hà Tử Vi cảm thấy đời người hết sức tàn nhẫn, nhưng lúc này đâu còn cách nào khác, chỉ có thể nhắm mắt đuổi theo phía trước. Hai người một trước một sau đi về phía đông, bóng đổ bị dương quang hoàng hôn kéo ra rất dài, tựa như luôn dọc suốt tuyến đường. Hà Tử Vi cố gắng trục xuất cái suy nghĩ quá hài hòa này ra khỏi đầu, không khỏi bắt đầu suy tính bao giớ mới thuê phòng lần nữa. Chậc, mình đúng là áp mã lộ* mà.
Chuyên mục phổ cập:
“Áp mã lộ” là viết sai của từ “Yết mã lộ”. Nghĩa gốc là trong quá trình thi công đường, sử dụng xe lu nghiền đất đá hoặc dầu đen để cho đường bằng phẳng. Bây giờ thường dùng để chỉ nhiều người bình thường rảnh quá chả có gì làm, thiếu mục đích hay đi lang thang trên đường.
Rất nhanh đã rút ngắn khoảng cách hơn 100m. Xung quanh chủ yếu là các tòa nhà văn phòng, đang vào giờ tan tầm cao điểm, trạm dừng xây cả tá, người người nhốn nháo lên xe xuống xe. Xe buýt dần đi về phía cả hai, còn chưa có dừng lại, Hà Tử Vi đã vội vàng chen vào sóng người trèo lên trước. Nhưng kỹ thuật luồn lách của cậu chưa đạt cảnh giới, lại hay xui xẻo, chờ xe buýt dừng hẳn mở cửa, Hà Tử Vi đã bị làn sóng người ồ ạt đẩy về phía sau.
Hà Tử Vi không hề nhụt chí, giờ khắc này chính là trận chiến tranh đoạt từng giây, chẳng còn thời gian để cậu thương xuân bi thu tiếc thay cho thời vận kém cỏi nữa. Cậu lại liều mạng vọt tới, bị con bò mộng trước mặt thụi cùi chỏ vào ngực, lảo đảo về sau hai bước, cậu còn chưa kịp lấy lại thăng bằng, một đôi tay nhanh chóng đỡ được lưng, vững vàng giữ chặt cậu. Chẳng biết từ lúc nào Đường Chu đã đuổi kịp, vẻ mặt khinh bỉ liếc cậu một cái, trên tay dùng sức, thành công nâng người lêи đỉиɦ cao thắng lợi.
Lúc quẹt thẻ, Hà Tử Vi hơi do dự, cuối cùng vẫn tính luôn phần Đường Chu. Hai tiếng “Tích tích” vang lên, cậu chưa thấy Đường Chu, xuôi người đi về phía trước, vừa lén lút dòm ngó sau lưng, Đường Chu không nói một lời tiến lên đứng bên cạnh cậu.
Chẳng những nằm ngang cho làm, làm xong còn bỏ tiền mời người ta ngồi xe, Hà Tử Vi cảm thấy tấm lòng bao la của mình có thể trình báo lên “Cảm động Trung Quốc”, rõ là lấy ân báo oán, vô cùng tận tình tận nghĩa.
Xe băng qua hai trạm, người lên xe nhiều hơn người xuống xe, vốn dĩ toa xe đã chật chội, lần này càng giống hũ cá mòi, người trong xe cứ như bị ép lại với nhau. Hà Tử Vi đứng ở giữa hai cái xà ngang có tay vịn, hiện tại trước sau trái phải đều bị mắc kẹt, theo tốc độ nhanh chậm của xe mà lắc lư, siết tay vịn đến muốn trật khớp, eo chân vốn đã thiếu nhanh nhẹn đứng lâu cũng khó chịu. Đèn giao thông phía trước giao lộ chuyển đỏ, tài xế thắng xe dừng lại, bác gái ở sau nắm không chắc, dứt khoác nhào ra phía trước, chân Hà Tử Vi lập tức xoắn thành tư thế siêu khó hệ số 3.0Không tìm thấy ảnh minh họa, nên tự vẽ ra cho mọi người dễ hình dung ha=))
Đường Chu đổi tay vịn lan can, xoay qua túm Hà Tử Vi, phí sức lôi cậu về. Khó khăn lắm mới chờ xe đến trạm, Đường Chu tranh thủ lúc người người xuống xe, lách trái phải tìm chỗ thoáng, kéo theo Hà Tử Vi, nhét người vào giữa mình với hàng ghế, đứng yên bất động.
Hai chân Đường Chu đứng rất vững vàng, giống như bị cố định tại chỗ, bắp thịt kéo căng, nhưng thân thể luôn bị đẩy mạnh nên hơi nghiêng về phía trước. Trong toa xe vẫn chen chúc người, có chỗ để thở dốc đã là quá tốt rồi, nhưng Hà Tử Vi nghĩ tình hình hiện tại còn nát bét hơn ban nãy. Cậu có thể cảm nhận được hạ thân Đường Chu dán sát cậu, cái chỗ mới đây không lâu còn cứng rắn hoạt động ở trong cơ thể cậu giờ đang thuận theo của đám người kia lắc lư cọ cọ vào mông, mặt mày cậu nóng ran. Hà Tử Vi bất an ngọ nguậy một chút, cảm thấy chỗ đứng này cũng chưa hợp tình hợp lý lắm, mặc dù giờ đây hạ thân Đường Chu mềm oặt, nhưng vẫn làm cậu run cầm cập, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên qua quần áo chui tọt vào mông mình.
“Đừng lộn xộn!” Phát hiện Hà Tử Vi đang giãy giụa với biên độ nhỏ, Đường Chu đột nhiên nghiêng người về phía trước, chặt chẽ dán sát vào khiến đối phương ngưng cựa quậy, hắn nhỏ giọng cảnh cáo bên tai Hà Tử Vi: “Mông chưa lãnh đủ đúng không?”
Hà Tử Vi ngậm miệng, thân thể cứng đờ, dần dần cúi đầu xuống.
Đường Chu từ phía sau nhìn sang, mái tóc rối hơi che phủ lỗ tai thoáng hiện màu đỏ ửng, địa phương khó phát giác sau tai còn tô điểm một chút dấu hôn ái muội, theo sợi tóc đung đưa như ẩn như hiện. Là do lúc trước hắn mυ'ŧ ra, ở trên làn da trắng nõn hết sức tươi đẹp. Đường Chu không nhịn được khẽ cong môi, thân thể dời ra một khoảng cách nhỏ, nhưng ngoài miệng vẫn lạnh giọng răn đe: “Vịn cho cẩn thận, đứng đàng hoàng.”
Hà Tử Vi chỉ biết điều trước khi xuống xe. Hai người chen chúc ra khỏi cửa, thế giới rốt cuộc trở nên mát mẻ thoáng đãng, sự tình dính dáng đến hai người trong chớp mắt cũng dễ dàng hơn nhiều. Thậm chí Đường Chu còn sinh hứng thú chủ động trò chuyện với Hà Tử Vi đôi câu: “Đồ án tốt nghiệp của cậu chọn xong chưa?”
Hà Tử Vi ngẩn người, mặc dù cảm thấy có điểm là lạ, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Chắc cứ làm theo trình tự thôi.”
“Ờ.” Đường Chu suy tư một chút, lại nhìn Hà Tử Vi nói: “Tư liệu tra hết rồi à?”
“Chưa hết.” Hà Tử Vi khô cằn đáp.
“Lúc về đi thư viện chung không?” Đường Chu thuận miệng hỏi, chẳng nhìn ra trên mặt là đang nghiêm túc hay khách sáo.
“Chuyện, chuyện này cũng không cần thiết lắm.” Hà Tử Vi vội vàng từ chối, chả hiểu nổi đây lại là âm mưu gì, cậu phát hiện bản thân dường như vẫn chưa biết rõ thế giời này. Ù ù cạc cạc tiếp xúc da thịt với kẻ thù, sau khi cút xuống giường còn hẹn nhau học tập? Chuyện này rất bình thường sao?! Người thành phố đều phóng khoáng vậy sao?!
Đường Chu không nói gì nữa, hai người yên ổn vô sự trở về trường học. Nhưng Hà Tử Vi vẫn quá lo lắng đề phòng, rất sợ Đường Chu mắc phải tật xấu gì, bèn nhớ tới mấy bộ drama máu chó kinh điển.
Bắt đầu từ thứ hai, buổi sáng chưa đến sáu giờ Hà Tử Vi đã bò dậy ra ngoài, buổi tối phòng ngủ khóa cửa mới dám trở về, tắm xong ngã đầu ngủ liền, thậm chí ăn trưa đều cố tình nhịn đói đợi sau giờ cơm mới đi. Cậu thề trong suốt bốn năm qua, ngay cả khi thi cử cũng chưa từng chăm chỉ chịu khó tới mức này! Liên tục trôi qua mấy ngày, dù cho hai người đều ở trường học đều sống chung dưới một mái hiên, thế mà Đường Chu lại chưa tìm được cơ hội để nói với cậu câu nào.
Hà Tử Vi suy nghĩ hết sức đơn giản, trêu không nổi chứ đâu phải trốn không nổi? Sau này cố gắng tránh mặt Đường Chu, vờ chiến tranh lạnh, chẳng những có thể xoa dịu quan hệ tồi tệ đôi bên, còn có thể trốn thoát vận mệnh bi thảm làm công cụ tiết dục của Đường Chu lần nữa. Từ sau cái đợt đó, dù mở rộng lâu như vậy rồi, vậy mà phía sau vẫn đau âm ỷ hai ba ngày, ăn mì thịt bò cũng chả dám thêm cay.
Hà Tử Vi hao tâm tổn huyết thành công lay động bản thân, thầm tự luyến chỉ số IQ của mình đúng là cao ngút trời. Thế là sau khi cậu ngồi trong quán ăn vắng vẻ giải quyết bữa trưa, vừa ngâm khúc nhạc vừa trở lại thư viện ở tầng cao nhất chui vào góc phòng đọc sách, ghế đối diện chợt xuất hiện khuôn mặt Đường Chu, tựa như đạo sấm sét giữa trời quang, khiến cậu sợ đến trợn mắt ngoác mồm.
Thời khắc hình ảnh vừa đọng lại. Giây phút đó, Hà Tử Vi nghĩ, ngày tận thế cùng lắm chỉ thế này thôi.
———-
Mì thịt bò