Khế Ước Hào Môn

Chương 295: Nguy hiểm tới gần (2)

thành một đường, sắc mặt lạnh lẽo đến mức xám xanh lại! Anh muốn nói là, không phải anh không biết chuyện đã xảy ra vào sáng sớm ngày hôm đó, là vì anh biết nên mới chạy đến đây!

Nhưng lại không nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống thế này.

... Rõ ràng cô đang sợ hãi, đang run rẩy, rõ ràng cô đang luống cuống, nhưng cô lại không nói cho anh biết, cũng không cần anh san sẻ cùng cô!

Thượng Quan Hạo nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đỏ ngầu.

Gật gật đầu, anh chịu đựng cảm giác lạnh lẽo đang bao vây trái tim,

trái tim đang đóng băng, nói giọng khàn khàn: "Được... Anh mặc kệ."

Nói xong thật sự phẩy tay áo bỏ đi, hành lang dài lạnh lẽo, tiếng giày của anh dần dần đi xa, càng ngày càng cách xa cô.

.......

Tại buổi tiệc.

Tần Mộc Ngữ ngồi một mình trong góc, tính đợi lát nữa các nghi lễ chúc mừng được tiến hành xong sẽ đi chúc hắn một ly.

Tiểu Mặc mới chỉ phẫu thuật vài ngày trước, hoạt động cũng chưa thoải mái, cô phải tranh thủ thời gian mới có thể đến đây.

Trong hội trường tổ chức lễ khai trương vang lên tiếng vỗ tay giòn giã, tiếng nói cười rộn ràng nổi lên, ánh mắt Tần Mộc Ngữ nhìn vào gương mặt  vui vẻ của Ngự Phong Trì, nhẹ nhàng vỗ tay. Mấy ngày vừa qua, cô luôn lo lắng sợ hãi, có lẽ chuyện ấm áp nhất, chính là sự kiện này.

Trên khán đài, Ngự Phong Trì tao nhã bắt tay với đối tác, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía bên này.

Lúc đầu ánh mắt hắn nhìn Tần Mộc Ngữ rất dịu dàng, nhưng khi ánh mắt xê dịch sang bên cạnh khoảng một tấc thì ngay lập tức trở nên căng thẳng.... Mặc dù hắn biết rằng tất cả nhân vật có tiếng ở Manchester này đều đã đến đây, nhưng khi nhìn thấy Thượng Quan Hạo thì trong lòng  vẫn có chút không thoải mái.

...Vụ xả súng mấy ngày trước làm chấn động cả thành phố Manchester, Ngự Phong Trì vẫn còn chưa kịp đến hỏi Thượng Quan Hạo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đi xuống khán đài, Ngự Phong Trì chậm rãi đi về phía đó.

"Hôm nay ra ngoài không tiện đúng không?" Hắn dịu dàng hỏi, thản nhiên lên tiếng, "Thật xin lỗi, anh biết em rất bận bịu, cũng không thể phân thân được, lại còn muốn em tới đây. Anh sai rồi."

Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh, cười nhẹ, cùng hắn cụng ly, "Em đến chúc mừng anh một chút, lát nữa em phải về trước, hi vọng anh không trách em."

Ngự Phong Trì cũng gật đầu, ánh mắt thật sâu xa, nói: "Anh biết mà, không thành vấn đề."

Khi uống rượu, mắt Ngự Phong Trì cứ nhìn về phía sau cô, thì thầm nói: "Anh ta cũng đến."

Bàn tay Tần Mộc Ngữ hơi run lên, nhẹ nhàng "Vâng." một tiếng.

"Đã đến đây rồi vì sao không xuất hiện bên cạnh em?" Ngự Phong Trì nhìn chằm chằm thân ảnh của Thượng Quan Hạo, mở miệng nói, "Anh đã lựa chọn buông tay, rời xa em, anh ta lại để anh nhìn thấy kết quả như vậy?"

Tần Mộc Ngữ không nói gì.

Chuyện giữa cô và Thượng Quan Hạo, cho tới bây giờ cũng chẳng liên quan đến bất cứ ai.

Ngự Phong Trì từ từ cúi đầu xuống, chỉ cần nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô, dường như hắn đã biết được đáp án. Mặc dù đáp án này khiến trong lòng hắn trở nên đau buồn một chút, nhưng hắn lại hiểu thật rõ. Hắn cầm một ly rượu lên, giơ lên trước mặt cô, trò chuyện với mấy người vừa tới.

Bữa tiệc đột nhiên trở nên hỗn loạn....

Một vài tên vệ sĩ cả người mặc đồ đen tự nhiên xông vào, không thèm để ý bất cứ ai, đi thẳng tới chỗ Thượng Quan Hạo.

Mắt Thượng Quan Hạo vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía hai người kia đang thân mật trò chuyện, sắc mặt tái nhợt, mặc cho Mạc Dĩ Thành nổi giận trách móc "Vết thương của anh do trúng đạn còn chưa hồi phục vậy mà anh còn dám uống rượu." Anh vẫn không hề quan tâm, từ từ thưởng thức mùi vị của rượu Whisky, nét mặt mị hoặc mà lạnh lùng.

Cho đến tận lúc hai tên vệ sĩ tiến vào, cúi đầu xuống thì thầm cái gì đó vào tai anh.

Chuyện lớn quan trọng.

Ngón tay tao nhã của Thượng Quan Hạo cầm ly rượu, nghe đến chuyện này liền nhíu mày, sắc mặt đột nhiên trở nên tối sầm lại.

Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột.

Âm thanh tươi mới động lòng người, từ trong túi xách của cô vang lên.

Cách một khoảng xa, ánh mắt sắc bén của Thượng Quan Hạo xuyên qua đám đông dừng lại trên người cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Tần Mộc Ngữ tái nhợt, hít thở không thông, ánh mắt run tun, duy trì sự bình tĩnh trong cơn hoảng loạn, lấy điện thoại ra, giọng nói run run giống như âm thanh khối băng đang vỡ vụn: "Alo?"

Ở đầu dây bên kia, giọng nói trầm đυ.c của Rolls truyền đến: "Miss Anglia? Ha ha, thật không ngờ là tôi đúng không?"

Cơ thể Tần Mộc Ngữ trở nên mềm nhũn, ánh mắt suy sụp, nhưng lại kiên cường đáp lại: "Charles... Rốt cuộc anh muốn làm gì?"